Đau đớn chứng kiến bồ của chồng thản nhiên khoe “chiến tích
Tôi giật thót người bởi cả tên cô gái, tên chồng tôi và tên công ty đều trùng lặp. Tôi nghe mà đắng ngắt trong lòng, giờ thì tôi đã hiểu chồng tôi phải “lao tâm khổ tứ”, phải “vất vả” thế nào để lo “làm ăn”.
ảnh minh họa
Chồng tôi là giám đốc một công ty kinh doanh, áp lực công việc đè nặng lên vai nên chẳng mấy khi tôi thấy anh vui vẻ. Vậy mà thời gian gần đây anh về nhà tâm trạng rất hứng khởi, có hôm ngay trong bữa cơm, anh còn hào hứng kể về cô nhân viên mới vừa tròn 27 tuổi, chỉ hơn con gái duy nhất của vợ chồng tôi 2 tuổi. Anh nói về cô ấy với gương mặt rạng rỡ, giọng nói đầy trìu mến rằng cô ta trẻ trung, năng động, sành điệu lại am hiểu về lĩnh vực kinh doanh của công ty, rằng nhờ cô ta phiên dịch tận tình, khéo léo nên đối tác lớn đã đồng ý ký hợp đồng…
Không lâu sau khi chồng tôi công khai khen ngợi cô nhân viên trẻ tài giỏi có cái tên Dạ Ly đó, công ty của chồng tôi thu được một hợp đồng kinh doanh béo bở. Anh mua cho mẹ con tôi rất nhiều quà, lại còn đưa cho tôi một số tiền kha khá để gửi tiết kiệm, chuẩn bị cho cô con gái đi học thạc sỹ ở nước ngoài.
Chồng tôi còn chẳng ngần ngại gọi cô Dạ Ly đó là “thần tài” của công ty anh. Thế nhưng việc làm ăn ngày càng phát đạt thì chồng tôi càng xa rời gia đình, bỏ bê luôn trách nhiệm làm chồng, làm cha, thậm chí nhiều dịp giỗ chạp cưới hỏi của hai bên nội ngoại, cũng chỉ mình mẹ con tôi tham gia, còn anh luôn vắng mặt với lý do “bận” muôn thuở.
Những ngày anh về nhà sớm, ăn cơm với mẹ con tôi ít dần đi, thay vào đó là những đêm về muộn, say mèm, anh lăn ra ngủ với bộ quần áo sặc mùi bia rượu và đôi khi nồng nàn của mùi nước hoa, son phấn đàn bà.
Thế rồi thời gian gần đây, anh không hề đưa tiền về nhà như trước với lý do công ty làm ăn khó khăn. Thế nhưng việc đi đêm về hôm và vắng nhà thường xuyên của anh thì không hề giảm chút nào.
Video đang HOT
Lo lắng cho công việc và sức khỏe của chồng, lại linh cảm thấy có điều gì bất bình thường nơi anh, tôi lựa lời hỏi thì còn bị anh mắng át rằng cả lo, suy nghĩ vớ vẩn, để yên cho anh còn tập trung tâm trí để làm ăn…
Thế nhưng cái linh tính không lành nơi tôi đã trở thành hiện thực khi cuối tuần rồi, nhân có cô bạn từ thời trung học ở miền Nam ra công tác, tôi đưa bạn đi ăn tối và cà phê tại một nhà hàng sinh thái nổi tiếng ở ven thành phố.
Ngồi ngay sát bàn của chúng tôi là nhóm bạn có 4 cô gái trẻ, ăn mặc sành điệu, son . phấn kỹ càng. Dù không để tâm đến chuyện của người khác nhưng tôi buộc lòng phải cố gắng theo dõi câu chuyện của các cô gái bàn bên khi thấy đột nhiên các cô ré lên cười rồi một cô giọng rất phấn khích thốt lên cái tên đã quá quen thuộc với tôi “Dạ Ly, chúng tao phải bái phục mày đấy, mày cặp với lão X giám đốc công ty Y ấy hơi già một tý nhưng được lão chiều như chiều công chúa, lại còn cung phụng tiền bạc thừa thãi nữa.”
Tôi giật thót người bởi cả tên cô gái, tên chồng tôi và tên công ty đều trùng lặp. Cô gái có tên Dạ Ly ấy nghe xong “lời khen” của bạn thì bĩu môi “tao sắp trả lão về cho mụ vợ già rồi, dạo nào lão hết đát vì công ty làm ăn bết bát, tiền có được mấy nữa đâu, sức thì “chưa đến chợ đã hết tiền”. Nhưng cũng phải công nhận lão “thoáng” vì mới có chưa đầy năm, lão đã mua cả nhà, cả xe xịn cho tao rồi”…
Tôi nghe mà đắng ngắt trong lòng, giờ thì tôi đã hiểu chồng tôi phải “lao tâm khổ tứ”, phải “vất vả” thế nào để lo “làm ăn”.
Theo TPO
Chấp nhận làm người tình 10 năm và cái kết đắng ngắt
Gần chục năm trời ở bên anh, nhưng cuối cùng tôi vẫn nhận ra mình hoàn toàn trắng tay.
ảnh minh họa
Nằm gối đầu trên ngực Lâm, đôi tay mân mê vẽ những vòng tròn nhỏ trên bụng anh. Tôi ngước mắt hỏi: "Bao giờ thì anh sẽ cưới em, em không đợi được nữa rồi, anh hứa bao nhiêu lần rồi đấy".
Lâm chẳng đáp lời ngay, anh vuốt tóc tôi rồi nói: "Cho anh thêm thời gian, anh thu xếp ổn thỏa công việc rồi sẽ bỏ vợ lấy em mà". Tôi lại một lần nữa tin Lâm, rúc thật sâu vào trong lòng anh, Lâm quay sang ôm lấy tôi rất chặt.
Đấy là những tháng ngày hạnh phúc của tôi, nhưng những tháng ngày ấy xa xôi lắm rồi. Bây giờ chỉ còn mình tôi, đã chẳng có đám cưới nào diễn ra cả.
Tôi yêu Lâm ngay từ lần đầu gặp anh, khi ấy tôi đang là sinh viên năm 2, còn Lâm là giảng viên một trường đại học danh giá nhất nhì thành phố, anh được mời đến giảng dạy tại trường tôi. Nhìn phong thái của anh, nghe những bài giảng đầy sự uyên thâm của Lâm, tôi từ ngưỡng mộ chuyển sang thầm thương trộm nhớ. Thế là bằng mọi cách, tôi hạ quyết tâm phải chiếm được tình cảm của Lâm. Tôi tự tin vào khả năng của mình, tôi có tuổi trẻ, có học thức, lại thuộc top xinh nhất nhì trong lớp.
Có số điện thoại của Lâm, tôi bắt đầu công cuộc chinh phục chính thầy giáo của mình. Để làm được việc đó, tôi luôn tỏ ra học hành hăng say trong giờ anh dạy, đọc rất nhiều sách, tìm câu hỏi để có có hỏi anh...thậm chí, tôi còn gửi mail, gọi điện thoại cho anh, vờ nhờ anh giảng lại chỗ này chỗ kia. Cuối cùng, anh cũng bắt đầu chú ý đến tôi. Đàn ông vẫn cứ là đàn ông, dù có kiêu ngạo đến mức nào, cũng khó lòng cưỡng lại được trước một cô gái có nhan sắc chủ động đến với mình. Sau một thời gian, Lâm và tôi chính thức qua lại với nhau.
Tôi biết anh đã có gia đình, có 2 con, vợ anh đang công tác tại một cơ quan báo chí. Lâm hơn tôi những 16 tuổi. Nhưng tuổi tác chẳng ảnh hưởng gì đến tình yêu tôi dành cho anh. Tôi lúc đó đã ngông cuồng và hiếu thắng đến như thế.
Làm người tình của Lâm, tôi chấp nhận chịu mọi thiệt thòi, anh chỉ có thể đến với tôi những lúc rảnh rỗi, hoặc những khi viện cớ đi công tác, anh tranh thủ tạt qua với tôi 1, 2 ngày. Càng ở bên anh, tôi càng yêu anh. Cái thứ tình bồng bột ban đầu ngày càng trở nên sâu đậm, tôi không có cách nào dừng lại được.
Tốt nghiệp đại học, với quen biết của mình, Lâm xin cho tôi vào làm ở trong một công ty truyền thông. Anh mua cho tôi một căn hộ nhỏ ở ngoại ô thành phố, anh nói với tôi, đấy sẽ là ngôi nhà của chúng tôi, ngày nghỉ anh sẽ đến với tôi. Tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc, tôi đã mơ đến một ngày, Lâm chính thức là chồng của tôi.
Thế nhưng từ ngày tôi ra trường cũng đã gần 5 năm trôi qua, tôi đã bước sang cái tuổi 27, tôi và anh vẫn dùng dằng mối quan hệ "già nhân ngãi, non vợ chồng" như thế. Không biết bao nhiêu lần, tôi hối thúc Lâm bỏ vợ để cưới tôi. Lâm đều tìm cách lảng tránh, anh nói anh đang phấn đấu lên lãnh đạo trường, giờ mà bỏ vợ, gia đình có vấn đề thì công sức phấn đấu của anh coi như bằng không. Tôi lại thông cảm với anh. Chuyện cưới xin cứ thế lùi sâu.
Một tối đi làm về, vừa ăn cơm xong thì tôi nhận được điện thoại. Vừa nghe máy, bên kia là giọng một người phụ nữ: "Em có phải là Phương không? Chị là vợ của anh Lâm, em có thời gian không, chị muốn gặp em". Điện thoại trên tay tôi suýt thì rơi xuống, trống ngực đập thình thịch, vợ anh biết chuyện của tôi rồi hay sao, chẳng phải cả chục năm nay, chúng tôi luôn kín đáo và cẩn thận lắm hay sao?...
Trong quán cà phê, tôi ngồi đối diện với vợ anh. Một người phụ nữ không còn trẻ, nhưng toát lên vẻ trang nhã, hiền lành, học thức.
Chị mở lời: "Chị sớm biết mối quan hệ ngoài luồng của anh Lâm từ rất lâu rồi, em nghĩ cả chục năm trời, một người vợ lại không biết chồng mình có nhân tình hay sao. Chị đã từng đau khổ, từng dằn vặt mình rất nhiều, thậm chí có lúc, chị đã muốn ly hôn để giải thoát cho chính mình, nhưng anh Lâm đã dùng đủ cách để níu kéo chị, anh ấy nói, cho anh thời gian để giải quyết dứt điểm với em. Chị lại mủi lòng, lại chờ đợi, nhưng ròng rã bao nhiêu năm tháng rồi. Chị đã quyết định buông xuôi mọi thứ, thôi thì sống vì con. Anh Lâm, ngoài việc đi lại với em, vẫn hết lòng tận tụy với gia đình, chị biết anh ấy cũng đáng thương. Nhưng em còn đáng thương hơn. Em hy sinh cả tuổi trẻ mà chẳng lấy lại được thứ gì, em 29 tuổi rồi, nếu dừng lại bây giờ vẫn kịp đó em. Đừng uổng công vô ích thêm nữa, hãy tìm một người xứng đáng với mình hơn, kết hôn, làm mẹ, hãy sống một cuộc đời thật sự em ạ...".
Vợ anh nói tới đâu, nước mắt tôi rơi đến đấy, cảm giác thất bại, đau đớn đến tột cùng. Hóa ra, ngần ấy năm trời, anh chưa bao giờ có ý định lấy tôi. Anh chỉ muốn tôi cứ mãi là nhân tình như thế, sao có thể ích kỷ với tôi như thế được.
Chia tay vợ anh, tôi và chị bước mỗi người 1 hướng, cuộc gặp gỡ với vợ anh khiến tôi tỉnh ngộ. Một người phụ nữ đáng kính, thông minh nhường ấy, anh sao có thể bỏ để đến bên tôi. Hơn nữa, anh còn 2 người con đều giỏi giang, ngoan ngoãn, đó là sợi dây bền vững nhất khiến cuộc hôn nhân của anh và vợ không thể chia lìa.
Còn tôi, tôi có gì? Chẳng có gì hết, thân phận không, gia đình không, tương lai không. Sự chán chường, hối hận, thất vọng khiến tôi muốn phát điên.
Gần 30 tuổi, tôi mới nhận ra, hóa ra mình đã sống sai lầm suốt cả chục năm trời. Hạnh phúc không phải thứ cứ giành giật được là có được. Tôi đã nhẫn tâm cướp anh từ tay vợ, nhưng rút cuộc, thứ tôi có được cũng chỉ là tình cảm tạm thời, không bao giờ có kết quả. Có lẽ đây chính là báo ứng cho việc phá hoại hạnh phúc gia đình người khác của tôi.
Theo Phunutoday
Đêm tân hôn đắng ngắt vì hình xăm tình cũ trên người Đêm đó đắng ngắt với những tiếng thở dài ai oán. Tôi biết là vì hình xăm trên người tôi. Hình xăm mang tên người yêu cũ Đêm tân hôn, anh từ từ lần mở chiếc áo trên người tôi. Gương mặt anh khi ấy hân hoan và hạnh phúc, nhưng chỉ vài giây sau, anh thất sắc và ném chiếc áo xuống...