Đau đớn bị vợ “cắm sừng” trong lúc bệnh tật
Những ngày cần phải chạy thận, tôi rất cần sự quan tâm, chăm sóc của vợ thì cô ấy lại thờ ơ, ghẻ lạnh với tôi và còn “cắm sừng” tôi một cách đau đớn.
Một tuần 2 lần đi lọc máu, tôi mệt mỏi và cảm thấy mình suy sụp khi phải chống chọi với bệnh tật.
Cưới nhau được 3 năm thì tôi phát hiện ra mình bị bệnh thận, nhưng vì chủ quan nên tôi không điều trị dứt điểm để bây giờ tôi phải trả một cái giá quá đắt. Hơn bao giờ hết, tôi rất cần sự quan tâm, chăm sóc của vợ nhưng cô ấy lại thờ ơ và ghẻ lạnh với tôi. Cuộc sống hạnh phúc của tôi cùng vợ và con gái bé bỏng chẳng biết bao giờ mới được trở lại nữa? Có lẽ là không bao giờ…
Khi phát hiện ra bệnh, hai tháng đầu tôi phải nằm viện điều trị, sau đó ổn định hơn tôi đã xin điều trị ngoại trú. Bác sĩ kết luận tôi phải ghép thận may ra mới có khả năng giữ được sự sống. Trong thời gian chờ mọi thủ tục, chờ có thận thích hợp với mình để thực hiện ca ghép thì tôi vẫn phải đều đặn 2 lần/tuần vào viện để lọc máu. Sau mỗi lần được lọc máu, tôi lại khỏe gần như bình thường nên tôi đã sớm trở lại làm việc, có điều là tôi không thể cố gắng nhiều như trước nữa.
Biết chi phí cho một ca ghép thận là rất tốn kém nhưng gia đình tôi vẫn cố gắng để giữ cho tôi sự sống. Mỗi người giúp một chút nhưng không thể đủ tiền cho ca ghép thận đó nên bố tôi đưa ra ý kiến phải bán căn nhà hai vợ chồng tôi đang ở để về nhà bố mẹ sống, lấy số tiền bán nhà đó để trang trải. Thật tàn nhẫn khi vợ tôi ráo hoảnh nói trước bao nhiêu anh em họ hàng rằng cô ấy không đồng ý bán vì lỡ ca ghép không thành công thì mẹ con cô ấy trắng tay… Cả nhà tôi sốc vì cái suy nghĩ đó của vợ tôi.
Video đang HOT
Điều kiện kinh tế gia đình có phần eo hẹp hơn vì tôi bệnh tật không thể làm việc như bình thường, đã thế hàng tuần, hàng tháng phải mất một khoản tiền không nhỏ cho việc chữa bệnh cho tôi. Những mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh, thay vì động viên, chăm sóc tôi, cô ấy bắt đầu biết chì chiết tôi. Cô ấy liên mồm nói: “Biết anh bệnh tật thế này thì thà không cưới nhau cho xong!”, “Đàn ông đàn ang, tưởng được làm chỗ dựa, ai dè lại là gánh nặng”… Những lời nói đó làm tôi đau đớn, tôi bắt đầu chán nản và thấy mình thật vô dụng khi không lo được cho vợ con mình. Nhưng nhiều lúc tôi vẫn tự nhủ, chắc thời gian này cô ấy phải đứng ra lo liệu quá nhiều việc nên mới thành ra như thế, nhưng càng ngày cô ấy càng quá đáng.
Trong thời gian chữa bệnh, chúng tôi phải gửi con gái sang nhà ngoại vì cuộc sống đang bị xáo trộn vậy là chỉ còn tôi và cô ấy sống trong căn nhà lạnh lẽo, chúng tôi sống như những người xa lạ. Vừa phải chống chọi với bệnh tật vừa phải chịu đựng cái không khí gia đình nặng nề đó, tôi thấy mình như bị kiệt sức.
Một hôm, ăn tối xong cô ấy nói sang nhà ngoại thăm con.Tôi vừa qua đó lúc đi làm về và thấy hơi mệt nên cũng không đi cùng nữa. Tới 11h đêm, tôi chưa thấy vợ về, gọi di động cho cô ấy thì máy bị tắt nên tôi đành gọi điện sang nhà ngoại vào lúc muộn đó để rồi được biết cả tối cô ấy chưa hề sang thăm con. Mẹ vợ tôi còn bảo, tưởng tối hai đứa tới nhà bạn nên không sang thăm con bé được. Vậy là cô ấy đã nói dối tôi?
Một lần nữa, tôi lại đưa ra lý do cho sự dối trá của vợ, tôi nghĩ cô ấy có việc gì đó gấp lắm nên mới như thế. Chưa thấy vợ về mà liên lạc lại không được, tôi đứng ngồi không yên và lo lắng vô cùng, được khoảng nửa tiếng sau, cô ấy về và cũng không có một lời giải thích.
Lần này, thì có lẽ tôi không thể tự dối mình để nghĩ tốt cho vợ được nữa vì tôi đã tận mắt chứng kiến vợ mình dẫn người tình về tận nhà. Hôm đó, tới lịch tôi chạy thận, tôi nghỉ làm và vào viện từ rất sớm nhưng gặp một số trục trặc về máy móc nên lịch lọc máu của tôi bị hoãn lại sang ngày hôm sau. Vì đã xin nghỉ nên tôi cũng không đến cơ quan nữa mà về thẳng nhà. Một cảnh tượng thật ghê tởm, tôi không thể tưởng tượng được là vợ tôi có thể làm như thế. Cô ấy đang âu yếm tên tình nhân ngay trong nhà của chúng tôi. Mọi chuyện đã rõ mười mươi, tôi bị “cắm sừng”.
Lúc đó, tôi đã không thể giữ được bình tĩnh và lao vào tát cô ấy một cái. Tôi tưởng cả hai con người đó sẽ phải quỳ xuống mà van xin tôi, nhưng mọi chuyện không như tôi nghĩ. Sau khi bị tôi tát, cô vợ tôi đã kịp đứng dậy mặc quần áo và sẩn sổ, cong cớn, già mồm xỉ vả lại tôi. Cô ấy nói tôi là con người bệnh tật không làm tròn trách nhiệm của người chồng, không đủ khả năng làm vợ hạnh phúc thì để người khác giúp, có gì là lạ… Tôi như chết lặng và thấy mình đau hơn bao giờ hết. Bệnh tật làm tôi đau đớn về thể xác nhưng những lời nói cay độc của vợ tôi khiến tôi tan nát cõi lòng, dường như tôi không còn sức lực để chống chọi với bệnh tật nữa.
Trong lúc này, tôi có nên giải quyết mọi chuyện với người vợ ngày một quá đáng và già mồm này không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhà chồng ghẻ lạnh vì... "ăn cơm trước kẻng"
Nghe mẹ chồng và cô em chồng bĩu môi nói bóng gió: "Đàn bà mà không biết giữ gìn thì sau này làm vợ có khi lại còn dễ dãi với những kẻ khác"... chị không khỏi xót xa.
Chị Hoa (25 tuổi) - Nguyễn Khánh Toàn, Hà Nội đang rất khổ tâm vì bị gia đình nhà chồng khinh rẻ, hắt hủi khi anh Lâm (chồng chị) và chị cưới nhau lúc chị đang mang bầu tháng thứ 3.
Chị Hoa tâm sự, chị và anh Lâm yêu nhau đã hơn hai năm. Hai người đã xác định lấy nhau, lại trải qua nhiều sóng gió của cuộc sống nên tình cảm vô cùng bền chặt. Vì vậy chị cũng chẳng hề ngại ngần khi trao thân cho anh với niềm tin gửi trọn vào lời hứa của anh: "Cưới xin thì cưới khi nào cũng được. Kể cả bây giờ em có bầu mình cưới nhau luôn cũng được cơ mà".
Cũng vì nhận thấy bố mẹ chồng cũng là những người có quan điểm sống hiện đại và hiểu biết, nên chị nghĩ chuyện có thai trước có khi lại càng khiến ông bà yên tâm. Bởi vậy anh chị đã chung sống với nhau như vợ chồng, cho đến khi chị mang thai, anh Lâm còn hạnh phúc vô cùng và nhanh chóng chuẩn bị lên kế hoạch cho đám cưới.
Khi báo tin này cho bố mẹ anh, thấy hai ông bà không thể hiện thái độ phản đối hay tán đồng nên chị nghĩ chắc không có vấn đề gì. Không ngờ ngay sau ngày cưới, mẹ chồng và cô em chồng chị đã bĩu môi nói bóng nói gió với chồng chị: "Đàn bà mà không biết giữ gìn thì sau này làm vợ có khi lại còn dễ dãi với những kẻ khác", hoặc "Chắc gì cái thai trong bụng nó đã phải là của con. Có khi trong khoảng thời gian ăn ngủ với mày, nó còn tòm tem với thằng nào. Những lúc mày chẳng có ở phòng trọ của nó, nó có dẫn thằng nào đến mày cũng làm sao mà biết được hả con?".
Dù đã xác định lấy nhau rồi, tốt nhất các bạn gái vẫn nên có cách để tự bảo vệ giá trị của mình... (Ảnh minh họa)
Nghe mẹ nói vậy, Lâm có thanh minh giúp vợ thì ngay lập tức bị mẹ mắng mỏ: "Mày là con tao mà vừa mới cưới vợ xong là nghe lời xui khiến của nó, mày đã dám cãi lại mẹ luôn rồi hả con! Trời ơi là trời!". Cứ như vậy bà mẹ chồng đay đi nghiến lại khiến Hoa cảm thấy vô cùng tủi nhục, cô chỉ gục đầu vào ngực anh mà khóc nức nở.
Không phải bị hắt hủi ngay từ những ngày đầu như Hoa, nhưng Lệ (27 tuổi) - Hoàng Mai, Hà Nội cũng đang đau đầu vì bố mẹ chồng chẳng thèm để ý gì đến đứa cháu mới sinh - con trai chị, vì ông bà cho rằng: "Nó không giống thằng Bình tý nào. Nó có thai từ trước khi về nhà mình. Liệu có chắc chắn nó là con thằng Bình hay nó có thai với đứa nào khác?!".
Nghe bố mẹ chồng thì thầm to nhỏ những điều đó mà Lệ cảm thấy đắng lòng và xót xa vô cùng. Cô phân trần với chồng thì cũng chỉ nhận được những câu ậm ừ của chồng. Lệ tâm sự: "Hình như chính anh ấy cũng đang nghi ngờ tôi". Cứ như vậy chị chỉ còn biết ôm con mà khóc. Để gạt bỏ mối nghi ngờ của gia đình nhà chồng, cô đành quyết định cùng chồng đưa con đi xét nghiệm AND. Cô tâm sự: "Phải làm như thế để cho họ biết rằng, con mình chính là giống nòi nhà họ. Và đừng có tỏ ra khinh bỉ mình".
Khi bị vướng vào chuyện ngày, Lệ cũng chia sẻ với các bạn gái rằng: "Dù bây giờ quan niệm trong mọi chuyện đã thoáng hơn. Các bạn có quyền chung sống như vợ chồng trước đám cưới. Nhưng dù đã xác định lấy nhau rồi, tốt nhất các bạn gái vẫn nên có cách để tự bảo vệ giá trị của mình. Đừng vội vã có con trước hôn nhân. Có thể điều đó sẽ khiến các bạn trở thành cái gai trong mắt nhà chồng".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bỏ người yêu vì không vượt qua mặc cảm Anh đã hai lần muốn rời bỏ mình nhưng rồi vì không thể sống thiếu mình, anh lại quay về. Nhưng quả thật, mình không thể chịu đựng được thêm, mình sợ bản thân sẽ lại tiếp tục phải chịu sự ghẻ lạnh, coi thường và mọi nỗi đau. 17 tuổi, mình mồ côi cha mẹ, bước vào đời ở ngưỡng cửa chông...