Đau đớn bắt gặp vợ bụng bầu vào nhà nghỉ với tình cũ
Tôi năm nay 33 tuổi, vợ kém tôi 5 tuổi. Cả hai công tác trong một tập đoàn nước ngoài. Tôi và vợ đã có một cậu con trai 3 tuổi. Vợ là mối tình đầu của tôi nhưng tôi lại là người thứ 2 của cô ấy. Trước khi nhận lời yêu và cưới tôi, cô ấy và bạn trai cũ đã yêu nhau suốt 2 năm.
Họ từng dự định làm đám cưới nhưng sự khác biệt trong tính cách đã khiến họ nói lời chia tay. Thời điểm đó cô ấy nhận lời yêu tôi như cách khỏa lấp nỗi trống vắng trong lòng mình. Tôi biết điều này nhưng vẫn hy vọng tình yêu chân thành của mình sẽ làm cô ấy sẽ thay đổi.
Thời điểm đó cô ấy nhận lời yêu tôi như cách khỏa lấp nỗi trống vắng trong lòng mình.
Tôi và em làm đám cưới vài tháng sau đó. Ngày cưới tôi hạnh phúc vì có được người con gái mình yêu thương. Tôi yêu cô ấy bằng một tình yêu tôn thờ và chịu đựng. Em xinh đẹp, một vẻ đẹp thuần khiết, thùy mị và tôi mê mẩn từ lần đầu gặp gỡ. Nhút nhát, biết cô ấy đã có bạn trai nhưng tôi vẫn âm thầm theo đuổi và hy vọng.
Sau ngày cưới, dù chưa yêu nhưng em vẫn luôn cố gắng làm người vợ ngoan hiền. Em nói rằng hãy cho em thời gian để quên người tình cũ và yêu tôi. Khi cậu con trai đầu đã cứng cáp, hai vợ chồng quyết định có thêm con.
Tôi vui sướng khi vợ thông báo đã mang thai. Nghĩ đến viễn cảnh được làm cha lần thứ 2, tôi hạnh phúc vô cùng. Tôi tự tay chăm sóc vợ, nâng niu cô ấy như bà hoàng, yêu chiều hơn trước. Những lúc như thế, vợ nói rằng cô ấy thực sự xúc động bởi tình yêu mà anh dành cho mình và rằng bản thân không xứng đáng được đối tốt như thế bởi bao năm qua cô ấy sống với tôi vì trách nhiệm chứ không hề yêu. Bất chấp điều đó tôi vẫn không oán trách vợ mà coi đó là sự hy sinh, là duyên phận của mình.
Thế rồi một ngày, tôi vô tình đọc được những tin nhắn trong điện thoại của vợ gửi cho tình cũ. Tôi sững người khi biết rằng bao năm qua họ vẫn bí mật liên lạc và vẫn còn yêu nhau.
Video đang HOT
Họ hẹn gặp nhau nói chuyện sau khi người đàn ông kia vừa về từ chuyến công tác nước ngoài. Bí mật theo dõi, tôi phát hiện vợ mình lén lút đi cùng người đàn ông đó vào một khách sạn. Lúc này cô ấy đã mang thai 3 tháng.
Những lo lắng mơ hồ của tôi bao năm cuối cùng lại là thật. Mọi chuyện đã quá rõ nhưng tôi không đủ can đảm chứng kiến và bắt quả tang vợ mình và gã kia trong vòng tay nhau nên đã nhờ người của khách sạn can thiệp ngay khi cả hai vừa bước vào phòng.
Bí mật theo dõi, tôi phát hiện vợ mình lén lút đi cùng đàn ông đó vào một khách sạn.
Bất ngờ đụng mặt tôi trong hoàn cảnh oái ăm, mặt vợ tái mét, trong khi người đàn ông kia tháo lui ngay sau đó. Cô ấy lúng túng cố thanh minh rằng hai người chỉ muốn tìm nơi kín đáo nói chuyện chứ không hề có tình ý gì cả. Tôi làm sao có thể tin được sự bao biện gượng gạo đó của vợ. Những dòng tin nhắn qua lại giữa hai người họ tôi đã sao chép lại. Đến khi tôi đọc lại nó, vợ chỉ biết im lặng. Cô ta hiểu tôi đã biết tất cả.
Cú sốc cuộc đời làm tôi suy sụp hoàn toàn. Bao năm nay tôi vẫn chỉ sống với cái xác không hồn để vợ nhớ về kẻ khác rồi vẫn lén lút gặp nhau mà chẳng hề hay biết. Tôi cay đắng nhận ra phận đến sau của mình, rằng mình chưa bao giờ có chỗ đứng trong lòng người đàn bà tôi yêu hơn cả thân mình, làm mọi việc vì cô ta.
Bao năm yêu, chăm lo cho gia đình, tôi đã được nhận lại gì nào? Chỉ là sự lừa dối và phản bội. Cô ta đã biến tôi thành gã ngốc, một con dối, không hơn. Tôi không đáng phải nhận kết cục cay đắng, nghiệt ngã nhường này.
Theo Eva
Bao giờ cho anh tốt nghiệp trường yêu
Cô giáo là em sẽ cho anh lưu ban, không muốn cho học sinh cá biệt tốt nghiệp, sẽ cho học yêu mãi thôi.
Em có nhớ lần mình đi từ trường anh về không? Khi tới ngã ba, anh trêu em, để cho mình em đi con đường mà mình đã đi, nghĩ rằng đường đó tối em sẽ sợ mà không đi. Anh chọn con đường khác, dài hơn vì muốn được đi cùng em nhiều hơn, và cũng vì nghĩ rằng em sẽ như những cô gái khác, sẽ lại chạy ngay lại với anh... Nhưng không, bước đi vài bước mà không thấy tiếng chân theo sau, anh quay lại, đành chạy theo em. Bởi vì em của anh mạnh mẽ, và rất cá tính. Anh là người gây ra để rồi chính anh lại chịu hậu quả, hihi. Ôm lấy em, anh lại khoác tay em, lắc lắc làm nũng như một người có lỗi.
Đã bao lần anh cho tay vào túi, hích hích ra hiệu cho em, "khoác tay". Nhưng em không như các cô gái khác, cứ tỏ ra không biết, em đi thẳng. Anh biết là em cố tình chọc anh đấy, nhưng chả hiểu sao, vẫn cứ hớt hải đuổi theo, khoác lấy tay em rồi lại ríu rít "...trời chẳng chịu đất thì đất chịu trời vậy, hihi...". Rồi nó thành thói quen của anh, cứ đi cùng em là anh lại ngoan ngoãn vòng lấy tay em, lon ton theo em mặc kệ người đi đường ngạc nhiên. Em mỉm cười, còn anh thấy mình cũng hạnh phúc lắm, chúng mình có những cái riêng mà họ không có em nhỉ!
Em có nét tựa Thanh Mai trong truyện mà anh mới đọc, hồn nhiên và tinh nghịch. Ảnh: Internet
"Anh thấy người ta hay cõng nhau đi trong công viên, lãng mạn mà em". Nhưng chờ mãi chẳng thấy em nũng nịu "Cõng em nhé", anh đành phải "xuống nước": "Để anh cõng em trên lưng". Em nổi khùng lên, nhất quyết không chịu. Và thế là chưa bao giờ anh được em đề nghị cõng cả. Cũng thấy buồn buồn, em bất công với anh thế, hihi. Nhưng không thế thì đâu còn là em nhỉ, anh yêu em cũng vì thế mà.
Em có nét tựa Thanh Mai trong truyện mà anh mới đọc, hồn nhiên và tinh nghịch. Nhưng anh may hơn anh chàng Lâm là em khéo tay chứ không vụng về, hậu đậu giống cô vợ anh ta ngày mới làm dâu. Em nấu ăn ngon lắm, lại khéo trang trí, làm những cái nhỏ nhỏ để cho anh vui và xúc động khi nhận nó. Giờ thỉnh thoảng anh vẫn nấu món canh rau ngót với nước đậu mà em đã dạy anh đấy. Hôm đó, ngồi ăn cơm mà anh thấy tự hào về em thế, thằng bạn anh cũng suýt xoa khen trộm em: "Vợ ông khéo thật!". Hay cái lần anh làm em giận, anh chưa biết phải làm thế nào dù biết là em giận không được lâu. Đang phơi quần áo, anh chạy vào hỏi em: "Phơi cái áo này thế nào?". Mặt em đang "sưng" lên nhưng cũng phải bật cười vì cái sự ngây ngô của anh. Lúc đó anh thấy mình cũng biết làm nũng và làm cho em hết giận đấy chứ, hihi.
Nhưng sự thật là anh vẫn không biết cách dỗ dành khi em khóc hay giận anh, hay chính xác hơn là anh chưa biết cách yêu như thế nào, vì em là người con gái đầu tiên cho anh biết thế nào là tình yêu mà. Anh cũng chưa được như chàng Lâm của Thanh Mai, vẫn chỉ là một cậu bé có những suy nghĩ già cỗi mà thôi. Anh cứ nghĩ chỉ tình yêu là đủ, nhưng anh đâu có biết yêu sao cho đúng công thức, phải không em?
Khi mới yêu, anh đã gọi em là cô giáo để dạy một học sinh cá biệt là anh. Những lúc cô giáo phạt vì anh chưa chịu học xong bài chuyên ngành trên lớp mà đã muốn cô dạy bài học về tình yêu, anh lại hạnh phúc. Những bài giảng "vitamin K và tác dụng của nó với cuộc sống của chúng ta..." vượt qua hơn 200 cây số cứ lần lượt nhờ tổng đài gửi đến nhau.
Anh từng hỏi em, bao giờ mới cho anh tốt nghiệp? Vẫn cái cách bướng bỉnh đến đáng yêu, cô giáo sẽ cho lưu ban, không muốn cho học sinh cá biệt tốt nghiệp, sẽ cho học mãi thôi. Anh cười, thế thì không được lấy cô giáo rồi. Vậy mà đúng thật, khi giờ đây, anh mãi chỉ là một học sinh chưa tốt nghiệp, không phải vì em giữ anh lại để dạy riêng, để từ một học sinh cá biệt thành giỏi, để có thể tốt nghiệp với em. Em ơi, anh vẫn chưa tốt nghiệp đâu nhé!
Sau này sẽ có người con gái đến với anh, hợp với anh phải không em. Ảnh: Ineternet
Hôm qua lúc ngồi nói chuyện với chị bạn, anh chợt nhớ em từng bảo em được lấy hai chồng. Vậy anh sẽ là chồng hai, để được bên em mãi, hihi, ngây thơ thật em nhỉ. Anh nói với chị bạn, hay là giờ anh sẽ chờ cho chồng một của em chết rồi anh sẽ hỏi cưới em (dã man thật, nhưng đùa vui thôi em nhá, hehe). Chị bảo anh bị hâm, bị điên thật rồi, học trên này mấy năm mà không để ý đến ai sao. Đúng là tới tận bây giờ, anh vẫn chưa nghĩ tới ai ngoài em. Anh học tính cố chấp đó từ bao giờ vậy? Có lẽ vì thế, nên anh khó thích nghi với hiện tại hơn.
Chính anh đã dạy em sống thoáng lên, đừng nghĩ ngợi nhiều về những cái đã qua, phải biết vô tâm và bất cần. Thế mà anh lại không làm được khi em xa anh. Khuyên em đừng quá tin tưởng vào anh, em phải biết nghi ngờ, chỉ cần tin anh 60% là được. Cuối cùng thì chính anh lại vỡ òa khi biết mình không thể có nhau.
Em từng nhắc khéo khi anh bỏ quên em: "Cách để yêu một cái gì đó là nhận ra rằng nó có thể mất đi". Anh đã biết em quan trọng với anh như thế nào, cần với anh như thế nào. Anh đã nhận ra điều đó em à, trước cả khi anh mất em cơ, nhưng vì anh ngu ngơ quá chăng, nên anh không còn cơ hội có được em nữa.
Anh cứ muốn yêu cái là cưới ngay, anh sợ khi phải yêu rồi chia tay, lại yêu... đau khổ lắm, cứ đi tìm hạnh phúc như thế đến bao giờ? Giờ thì anh thấy mình nghĩ thế là đúng, thôi thì khi nào cần lấy vợ anh sẽ yêu thật lòng, dù sao anh cũng không muốn vợ anh - người cùng anh cả phần đời còn lại phải chịu thiệt thòi. Còn bây giờ, anh không muốn lãng phí tuổi trẻ của mình.
Sau này sẽ có người con gái đến với anh, hợp với anh phải không em. Rồi cũng sẽ quen, sẽ quên, sẽ gặp và thích một ai đó. Em đâu thể mãi là duy nhất trong anh được, em yêu nhỉ?
Theo VNE
Xin lỗi thằng bạn thân Tuần mới, vẫn như mọi ngày, nó cùng hắn xuống căng tin. Vẫn khoác vai, cầm tay và không quên nói một câu chắc nịch... Hắn ỳ ạch vác cả "cái phòng" đến ký túc xá cho nó. Nó không thuộc diện hộ chính sách, hộ nghèo, hộ ở xa mà thuộc hộ "bướng". Nó là tân sinh viên. Nhà nó ở tại...