Đau đẻ vợ vẫn cầm điện thoại chỉ đạo vụ đánh ghen
Khi tôi chuyển dạ trong bệnh viện thì hai người ấy hú hí chụp ảnh cưới với nhau, nghĩ đến tôi ức không chịu được.
Cuộc đời tôi xuống dốc không phanh từ khi mang bầu đứa con thứ 2. Biết tin tôi có bầu con gái chồng chán nản ra mặt, tôi thầm nghĩ: “Con là con chung tôi có quyết định được nó là trai hay gái đâu cơ chứ. Con nào chẳng là con, có con gái càng sướng”.
Cuộc sống hai vợ chồng trước đây vui vẻ mặn nồng lắm, nhưng từ khi tôi trở thành mẹ sề thì chồng tôi có vẻ không mặn mà gì nhiều. Đi đường mắt anh cứ dính vào mấy cô gái khoe n.gực khoe đùi phè phỡn. Nhiều khi nhìn mà thấy điên, có hôm tức quá ngồi sau tôi tát cho anh ta phát vào đầu đau điếng:
- Anh muốn g.iết mẹ con tôi hả mà đi đứng như vậy, thèm ngắm gái đến mức đó sao ?
Chồng tôi ấm ức rồi rú ga phi như điên, tôi ngồi sau sợ quá suýt đái ra quần, nhưng miệng vẫn im bặt vì chán chả buồn nói. Tôi chán vì chồng thờ ơ hơn nhưng cũng không nghĩ có ngày anh ta cả gan dám cặp bồ.
Ảnh minh họa.
Chồng tôi là dân xây dựng, nên có cớ đi xa. Đợt đó tôi thấy chồng ít về nhà, hỏi thì anh kêu bận hoài, nhưng công trình chỉ cách nhà có 30 km nếu bận thì cũng vẫn tranh thủ về được. Nhưng rồi 1 hôm tôi gọi điện cho chồng thì thấy gái bốc máy. Tôi ôm bụng bầu lên tân nơi, truy ra cô gái kia từ mấy chị nấu ăn cho công nhân. Phận đàn bà với nhau nên họ thương cảm.
Tôi gặp và dằn mặt cho 1 trận, nhưng con này cũng không vừa. Mặt cứ câng câng dù mồm nói xin lỗi, tôi lôi chồng về bắt sáng đi chiều về. Được tầm 1 tháng thì anh ta lại ở miết trên đó.
Video đang HOT
Tôi buồn khổ nhiều lắm, con gai đầu còn nhỏ con thứ hai thì vẫn nằm trong bụng vậy mà bố nó đã hư đốn thế rồi. Tôi lo nghĩ nhiều, nên mất ăn mất ngủ. Tôi biết chồng vẫn qua lại với con tình nhân đó. Cứ về được 1 lúc là anh ta lại bứt rứt khó chịu muốn đi, có đêm tôi bắt được đang nhắn tin cho bồ. Tôi ném vỡ nát cái điện thoại, chồng tôi lúc này im lặng không nói gì, sáng mai anh ta bỏ đi luôn.
Tôi bị sinh non khi này thai mới được 8 tháng rưỡi, gọi cho chồng thì thuê bao. Tôi nghe phong phanh hai đứa nó đang hú hí chụp ảnh với nhau, con bồ còn thuê cả váy cưới để mặc. Mặt chai đến thế là cùng, tôi vào viện đau vật vã, nhưng cay cú quá tôi vẫn gọi điện thuê người lên tận Hà Tây để đánh ghen.
Bác sĩ bảo tôi hãy tập trung cho việc sinh con, nhưng tôi đau khổ cay cú quá. Khi tôi còn bụng mang dạ chửa, chuyển dạ trong bệnh viện thì hai đứa đó hú hí chụp ảnh cưới với nhau, nghĩ đến tôi ức không chịu được. Bụng thì đau gần chết nhưng miệng tôi vẫn nói chuyện điện thoại. Mấy thằng đệ mà em trai tôi thuê đi đánh ghen hộ tôi chúng lên tận nơi, cho con ả đó 1 trận tơi bời. Đánh ghen xong tôi nhờ chúng báo lại với chồng:
- Vợ đang đẻ, nếu không về thì đừng hòng nhận con.
Chiều tối chồng tôi về cay cú lắm, chắc muốn đánh vợ vì đánh bồ anh ta tơi tả nhưng vì tôi vừa sinh xong nên không dám làm gì. Bố mẹ chồng cũng chưa biết chuyện, tôi vẫn giấu vì sợ họ đau lòng.
Giờ vợ chồng chúng tôi sống rất mệt mỏi với nhau, anh ta cứ đi đi về về, thăm hỏi con cái chứ vợ nằm đó thì mặc kệ. Dù tôi có tha thứ níu kéo thì chồng vẫn chẳng thể quay lại như trước. Anh ta vẫn thỉnh thoảng qua lại với con ả kia. Tôi biết nhưng giờ tôi không còn đánh ghen hay bận tâm nữa. Tôi muốn dành thời gian chăm con. Nhiều lần tôi thấy chồng ôm con khóc rồi nói xin lỗi nó, thấy thế tôi vừa xót cho con vừa thấy nực cười cho chồng.
Thời gian qua tôi chịu đựng cũng đủ rồi, chờ con lớn lên, gắng gượng chút nữa tôi sẽ ly hôn. Liệu tôi suy nghĩ vậy có đúng không? Khi mà con còn quá nhỏ và chúng cần 1 gia đình. Tôi có nên chịu đựng hi sinh để con có bố có mẹ, hay là sớm giải thoát cho nhau để cả hai sống cuộc sống của mình?
Theo Một Thế Giới
Trong cơn đau đẻ vật vã vợ vẫn cầm điện thoại để chỉ đạo vụ đánh ghen cô bồ của chồng
Khi tôi chuyển dạ trong bệnh viện thì hai người ấy hú hí chụp ảnh cưới với nhau, nghĩ đến tôi ức không chịu được. Bụng đau gần chết nhưng miệng tôi vẫn phải chỉ đạo người đánh ghen hộ.
Cuộc đời tôi xuống dốc không phanh từ khi mang bầu đứa con thứ 2. Biết tin tôi có bầu con gái chồng chán nản ra mặt, tôi thầm nghĩ: "Con là con chung tôi có quyết định được nó là trai hay gái đâu cơ chứ. Con nào chẳng là con, có con gái càng sướng".
Cuộc sống hai vợ chồng trước đây vui vẻ mặn nồng lắm, nhưng từ khi tôi trở thành mẹ sề thì chồng tôi có vẻ không mặn mà gì nhiều. Đi đường mắt anh cứ dính vào mấy cô gái khoe ngực khoe đùi phè phỡn. Nhiều khi nhìn mà thấy điên, có hôm tức quá ngồi sau tôi tát cho anh ta phát vào đầu đau điếng:
- Anh muốn giết mẹ con tôi hả mà đi đứng như vậy, thèm ngắm gái đến mức đó sao ?
Chồng tôi ấm ức rồi rú ga phi như điên, tôi ngồi sau sợ quá suýt đái ra quần, nhưng miệng vẫn im bặt vì chán chả buồn nói. Tôi chán vì chồng thờ ơ hơn nhưng cũng không nghĩ có ngày anh ta cả gan dám cặp bồ.
(Ảnh minh họa)
Chồng tôi là dân xây dựng, nên có cớ đi xa. Đợt đó tôi thấy chồng ít về nhà, hỏi thì anh kêu bận hoài, nhưng công trình chỉ cách nhà có 30 km nếu bận thì cũng vẫn tranh thủ về được. Nhưng rồi 1 hôm tôi gọi điện cho chồng thì thấy gái bốc máy. Tôi ôm bụng bầu lên tân nơi, truy ra cô gái kia từ mấy chị nấu ăn cho công nhân. Phận đàn bà với nhau nên họ thương cảm.
Tôi gặp và dằn mặt cho 1 trận, nhưng con này cũng không vừa. Mặt cứ câng câng dù mồm nói xin lỗi, tôi lôi chồng về bắt sáng đi chiều về. Được tầm 1 tháng thì anh ta lại ở miết trên đó.
Tôi buồn khổ nhiều lắm, con gai đầu còn nhỏ con thứ hai thì vẫn nằm trong bụng vậy mà bố nó đã hư đốn thế rồi. Tôi lo nghĩ nhiều, nên mất ăn mất ngủ. Tôi biết chồng vẫn qua lại với con tình nhân đó. Cứ về được 1 lúc là anh ta lại bứt rứt khó chịu muốn đi, có đêm tôi bắt được đang nhắn tin cho bồ. Tôi ném vỡ nát cái điện thoại, chồng tôi lúc này im lặng không nói gì, sáng mai anh ta bỏ đi luôn.
Tôi bị sinh non khi này thai mới được 8 tháng rưỡi, gọi cho chồng thì thuê bao. Tôi nghe phong phanh hai đứa nó đang hú hí chụp ảnh với nhau, con bồ còn thuê cả váy cưới để mặc. Mặt chai đến thế là cùng, tôi vào viện đau vật vã, nhưng cay cú quá tôi vẫn gọi điện thuê người lên tận Hà Tây để đánh ghen.
(Ảnh minh họa)
Bác sĩ bảo tôi hãy tập trung cho việc sinh con, nhưng tôi đau khổ cay cú quá. Khi tôi còn bụng mang dạ chửa, chuyển dạ trong bệnh viện thì hai đứa đó hú hí chụp ảnh cưới với nhau, nghĩ đến tôi ức không chịu được. Bụng thì đau gần chết nhưng miệng tôi vẫn nói chuyện điện thoại. Mấy thằng đệ mà em trai tôi thuê đi đánh ghen hộ tôi chúng lên tận nơi, cho con ả đó 1 trận tơi bời. Đánh ghen xong tôi nhờ chúng báo lại với chồng:
- Vợ đang đẻ, nếu không về thì đừng hòng nhận con.
Chiều tối chồng tôi về cay cú lắm, chắc muốn đánh vợ vì đánh bồ anh ta tơi tả nhưng vì tôi vừa sinh xong nên không dám làm gì. Bố mẹ chồng cũng chưa biết chuyện, tôi vẫn giấu vì sợ họ đau lòng.
Giờ vợ chồng chúng tôi sống rất mệt mỏi với nhau, anh ta cứ đi đi về về, thăm hỏi con cái chứ vợ nằm đó thì mặc kệ. Dù tôi có tha thứ níu kéo thì chồng vẫn chẳng thể quay lại như trước. Anh ta vẫn thỉnh thoảng qua lại với con ả kia. Tôi biết nhưng giờ tôi không còn đánh ghen hay bận tâm nữa. Tôi muốn dành thời gian chăm con. Nhiều lần tôi thấy chồng ôm con khóc rồi nói xin lỗi nó, thấy thế tôi vừa xót cho con vừa thấy nực cười cho chồng.
Thời gian qua tôi chịu đựng cũng đủ rồi, chờ con lớn lên, gắng gượng chút nữa tôi sẽ ly hôn. Liệu tôi suy nghĩ vậy có đúng không? Khi mà con còn quá nhỏ và chúng cần 1 gia đình. Tôi có nên chịu đựng hi sinh để con có bố có mẹ, hay là sớm giải thoát cho nhau để cả hai sống cuộc sống của mình?
Theo Một Thế Giới
'Đau đẻ, ngứa ghẻ, hờn ghen' giờ tôi đã thấm hết Cô ta rất xinh đẹp, đã có 2 con rồi mà nhìn nuột nà như gái chưa chồng, liệu có khi nào chồng tôi rung động và cố tình say để cô ta phải chăm sóc? Ngày trước, tôi vẫn nghe mẹ nói câu 'đau đẻ, ngứa ghẻ, hờn ghen' nhưng thực lòng mới chỉ biết có hai điều là đau đẻ và...