Dẫu còn nhiều mệt mỏi, xin hãy nở một nụ cười…
Dẫu cho phía trước là khó khăn, đau khổ thì cũng hãy bước đi xin đừng nhìn lại, dẫu còn nhiều lo toan, mệt mỏi nhưng xin hãy nở một nụ cười.
Tháng 5 đã về, những cơn mưa mùa hạ bất chợt, vội vã đến không kịp chuẩn bị nhưng cũng ra đi mau lẹ không chút vấn vương. Không hiểu cớ làm sao một cô gái khá lãng mạn, hay mộng mơ như tôi lại ghét mưa một cách kì cục. Vì mưa khiến bầu không khí ảm đạm, u ám, xám xịt và còn vì… Nhưng cũng phải nói lời cảm ơn đến những cơn mưa, vì đi qua ngày mưa ta mới biết nâng niu những ngày nắng, đi qua khổ đau cay đắng ta mới biết quý trọng những tháng ngày hạnh phúc và phải có những người ra đi ta mới nhận ra nên coi trọng những người ở lại.
Cuộc sống luôn là những trải nghiệm, sẽ có lúc thành công nhưng cũng có khi là thất bại. Nhưng những điều đó có gì to tát điều quan trọng là ta đã học được gì sau những lần vấp ngã kia.
Có những ngày chông chênh như thế, đôi khi cảm thấy mệt mỏi, áp lực trăm bề, khối công việc học tập quá sức tưởng tượng không kịp trở tay, không một chút phương hướng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu và điểm kết thúc là chỗ nào.
Chông chênh, vô định và tưởng chừng như gục ngã. Lúc đó chẳng muốn ai quan tâm, giúp đỡ vì cái bản tính sĩ diện, tự ti. Và bạn nhận ra rằng vấp ngã ở đâu thì nên đứng dậy ở chỗ đó. Niềm tin vào bản thân là điều cốt lõi nhất.
Có những ngày hưng phấn, bạn lao đầu vào học tập, hòa nhịp vào cuộc sống hối hả kia, chạy theo mọi cám dỗ mà quên mất đi người thân, bạn bè họ cần bạn quan tâm, lắng nghe và sẻ chia. Sống nhanh đó, thành công đó như đọng lại trong bạn là gì, rồi sẽ có lúc bạn nhìn lại ngẫm nghĩ và nên thay đổi, sống chậm lại yêu thương nhiều vào.
Video đang HOT
Có những ngày một mình bước đi trên con đường, suy tư và hoài niệm về quá khứ. Muốn xách ba lô lên và đi đâu đó thật xa, tạm gác lại cuộc sống đầy lo toan về phía sau. Muốn xa nơi đã từng là của ta, là nơi in giấu nhiều kí ức, là nơi xây dựng lên chuỗi ngày quá khứ. Bất chợt nhận ra rằng nên đi đâu, về đâu, nơi nào mới thực sự dành cho ta. Nhưng bạn hãy nhớ rằng quá khứ không phải là thứ để lãng quên mà quá khứ là nơi cất giấu những khoảng trời cảm xúc của riêng ta, là nơi chôn vùi những khổ đau và hoài niệm về những kí ức ngọt ngào.
Có những ngày bạn muốn nhận được sự yêu thương của ai đó nhưng lại sẵn sàng hất bỏ sự quan tâm của một ai kia, muốn được sẻ chia, tâm sự nhưng lại chẳng thể thốt lên lời. Muốn được sống là chính mình, muốn cống hiến nhưng lại chẳng có ai nhìn nhận. Muốn thay đổi nhưng lại sợ khó khăn vấp ngã… Con người thật là phức tạp, chỉ toàn là những mâu thuẫn đan xen, để hiểu được một ai đó khó quá phải không?
Nhưng dẫu cho phía trước là khó khăn, đau khổ thì cũng hãy bước đi xin đừng nhìn lại, dẫu còn nhiều lo toan, mệt mỏi nhưng xin hãy nở một nụ cười.
Theo Guu
"Cha! Cả đời này con gái đã nợ cha một nụ cười!"
Nhìn những bức ảnh cô ôm cậu con trai vào lòng như muốn được an ủi và nói: "Cha! Là cả đời này con gái đã nợ cha một nụ cười".
Cha! Là cả đời này con gái đã nợ cha một nụ cười
Từ nhỏ đối với nó cha như một người lạ. Từ nhỏ bố nó hay phải đi công tác xa nhà, 1 năm có 365 ngày thì ít nhất có 200 ngày cha nó không có ở nhà. Cho dù mỗi lần về cha nó đều mang cho nó biết bao nhiêu là món quà, nhưng nó cũng không nhận ra cha nó. Giữa nó và cha luôn hình thành một bức tường ngăn cách.
Năm nó 11 tuổi cha mẹ nó ly hôn, nó chẳng có một chút lo lắng và buồn tủi vì nó đã quen không có cha ở bên. Nhưng đến năm nó 16 tuổi mẹ nó gặp tai nạn qua đời nó về sống với cha.
Những ngày tháng đó nó chỉ trốn trong phòng cùng với chú chó mà mẹ ngày trước tặng nó, cả ngày không nói câu gì. Những đêm đó chú chó cứ sủa suốt đêm vì lạ nhà khiến cha nó không ngủ được, nó nghĩ là cha nó sẽ rất tức và khó chịu nhưng nó cũng chẳng thèm quan tâm. Vì nó thầm nghĩ nếu cha nó động đến con chó nó sẽ bỏ nhà ra đi ngay lập tức.
Nhưng trái với ý nghĩ của nó người cha lại yêu thương chú chó hơn cả, những ngày nó bận ôn thi chính cha nó đã ôm chú chó đi ngủ, giúp nó chăm sóc chú chó. Ngày nó lên đường nhập học cha nó ôm chú chó ra ga tàu tiễn, nó mải cười đùa cùng mấy người bạn mà không để ý đến cha nó và chú chó ở phía sau nó.
Cho đến khi đoàn tàu chuẩn bị lăn bánh, nó mới vội vội vàng vàng vậy tay nói: "Cha! Cha về nhà đi! Chăm sóc tốt cho cún con nhé!". Trước khi đi nó cũng chỉ nhớ đến chú chó, còn cha nó cũng không hỏi han một cậu. Nhưng cha không giận nó vì tình thương của ông dành cho nó đã xoa dịu đi hết sự tức giận trong lòng ông. Khoảnh khắc nhìn con gái đi xa cả hai đôi mắt sáng lên, chan chứa nước mắt. Một đôi mắt là của cha nó, một đôi là của chú chó mà cha nó vẫn ôm chặt vào lòng.
Cuộc sống Đại học mà nó cảm nhận được thoải mái biết bao vì không có cha bên cạnh. Cha nó vẫn gọi điện thường xuyên hỏi nó, quan tâm nó rất chu đáo. Lần nào cha nó cũng hỏi: "Con còn tiền không? Cuộc sống có vất vả lắm không?". Hơn nữa ông còn cho nó nghe tiếng của cún con vì ông sợ con gái sẽ nhớ nhà.
Năm thứ 4 Đại học người cha vào tận trường tìm con gái, nó giận dữ vì trong thời gian đó nó rất bận phải làm luận văn tốt nghiệp, vậy nên nó tỏ vẻ không hoan nghênh khi cha lên thăm nó . Cha nó biết nó không mấy vui vẻ, ông nói:
Ngày mai là sinh nhật của con, đã biết bao lần sinh nhật của con cha không có mặt được. Những năm trước vào sinh nhật con đều nói có hẹn với bạn nên không muốn cha lên, vì thế cha sợ mai con cũng có hẹn với bạn nên đã tự ý đến tìm con trước. Cha chỉ muốn cùng con ăn 1 bữa cơm để mừng sinh nhật con".
Cuối cùng nó cũng đồng ý. Sau khi ăn xong với cha bữa cơm trưa nó bảo cha tự ra ga rồi mua vé tàu về cho kịp. Đợi cho cô con gái đi khuất bóng ông mới quay ra về hướng ga tàu để về nhà, trong lòng ông nặng một nỗi buồn khó tả.
Sau khi tốt nghiệp xong, nó được cha nó xin việc tại quê nhà, nó kết hôn và sau đó sinh con. Ít lâu sau cha nó qua đời. Hôm đó cả gia đình bé nhỏ của nó đi du lịch, khi đang chụp ảnh cho cậu con trai nó phát hiện từ nhỏ nó chưa từng chụp ảnh chung với cha nó, và dường như nó cũng chưa khi nào nở một nụ cười ấm áp với cha nó.
Lần đó nó tìm thấy một album ảnh trong chiếc tủ của cha, khi mở cuốn album ra nó phát hiện hơn trăm bức ảnh đều là hình ảnh của nó, nhưng chỉ là những bức hình chụp từ phía sau. Thì ra cha nó những lần nhờ con gái ông đều lặng lẽ lên thăm nó, nhưng sợ con gái biết được sẽ không vui nên ông đã luôn ở đằng sau chụp lén cô. Mỗi khi nhớ con gái ông lại bỏ tấm hình ra ngắm.
Cô khóc òa khi biết được tình yêu cả đời mà cha luôn dành cho mình, đó là tình thương lặng lẽ và thầm kín. Nhìn những bức ảnh cô ôm cậu con trai vào lòng như muốn được an ủi và nói: "Cha! Là cả đời này con gái đã nợ cha một nụ cười".
Theo blogtamsu
Chia tay vì vợ quá bẩn Đồ nhạy cảm nhất của người phụ nữ đó là quần chíp và áo hai dây vợ bạn cũng có thể ngang nhiên thả tự do ở phòng khách thì quả là hết thuốc chữa rồi... Đọc xong những dòng tâm sự trong bài viết "Quá mệt mỏi vì vợ đoảng" của bạn Quân tôi có một vài lời chia sẻ như thế...