Đâu có ai cấm tôi yêu anh?
Tôi thấy mình quá nhỏ bé, tầm thường trước tình yêu của họ. Nhưng đâu có ai cấm tôi yêu anh?
Tôi không phải con gái nhà giàu nhưng tôi là con gái cưng của ba mẹ tôi. Ngay từ khi lọt lòng, tôi đã là nàng công chúa của gia đình. Tôi không nhớ có điều gì tôi muốn mà ba mẹ và các anh không chiều theo. Ngay cả lúc công việc kinh doanh của gia đình gặp khó khăn thì những ưu tiên hàng đầu của tôi về ăn, mặc, ở, đi lại, học hành cũng không suy suyển.
Lớn lên trong vầng hào quang đó, tôi chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ thất bại. Mãi cho đến khi tôi gặp Khánh. Người đàn ông ấy về làm trợ lý cho giám đốc công ty trong sự ngưỡng mộ của nhiều người. Có tôi trong số ấy.
Ngay từ lần chạm trán đầu tiên, tôi đã bị chinh phục bởi nụ cười thân thiện, ánh mắt trong trẻo của anh. Những ngày sau, tôi cứ bị bóng hình anh ám ảnh. Thật lòng, chưa bao giờ có người đàn ông nào làm cho tôi bận tâm như vậy. Tôi quyết định phải “hạ gục” anh, phải có anh trong cuộc đời này.
Thế nhưng ngay từ bước đầu tiên của kế hoạch là mời anh đi ăn với mọi người trong công ty đã thất bại. Anh cười: “Tiếc quá, hôm nay anh có hẹn. Xin khất mọi người lần sau vậy”. Tôi tò mò không biết anh hẹn với ai. Lần thứ hai là sinh nhật anh. Mọi người kéo lên phòng chúc mừng và mời anh đi ăn trưa, anh lại nhẹ nhàng từ chối: “Anh phải ăn cơm với gia đình. Cám ơn mọi người”.
Tôi bắt đầu bực bội. Tôi là trưởng phòng nhân sự nên lý lịch anh tôi nắm rõ. Anh chưa có vợ con gì, ba mẹ lại ở nước ngoài, sao lại suốt ngày bận bịu chuyện gia đình như vậy? Tôi quyết định phải theo dõi xem anh đi đâu, làm gì.
Rồi Khánh cũng nhận ra điều đó. Anh chủ động hẹn tôi đi uống cà phê. (ảnh minh họa)
Cuối cùng thì tôi cũng phát hiện anh hay tới lui một căn nhà trong con hẻm nhỏ ở đường Lý Chính Thắng. Ngôi nhà ấy là của một cô giáo dạy đàn piano. Điều làm tôi bất ngờ nhất là cô giáo ấy bị tật hai chân, phải ngồi xe lăn.
Video đang HOT
Khánh hay đến đó nghe cô giáo đàn, thỉnh thoảng anh đẩy xe đưa cô đi dạo quanh xóm. Tôi hỏi mọi người chung quanh thì người ta bảo Khánh là người yêu của cô giáo. Họ yêu nhau cả chục năm rồi, từ khi đôi chân cô giáo còn lành lặn. Thế nhưng họ chưa kịp làm đám cưới thì cô giáo bị một chứng bệnh lạ, hai chân bị teo cơ, mới đầu cô còn chống nạng, sau đó thì không đi được nữa, phải ngồi xe lăn.
Người ta kể về cô giáo dạy đàn rồi kể về người yêu của cô. Họ bảo cô không đồng ý cưới, còn người yêu cô thì nhất quyết ở vậy chẳng yêu ai… Tôi nghe, bất giác thấy xốn xang trong lòng. Lẽ ra khi biết Khánh đã có người yêu và một lòng chung thủy với người ấy thì tôi phải thôi ý định theo đuổi anh, đàng này tôi lại càng si mê anh, thương tưởng anh không nguôi.
Rồi Khánh cũng nhận ra điều đó. Anh chủ động hẹn tôi đi uống cà phê. Ân cần với tôi như một người anh đối với đứa em dại khờ của mình, anh nhẹ nhàng bảo: “Em còn trẻ và rất giỏi, có biết bao nhiêu người muốn được em để mắt tới, hãy mở lòng ra, em sẽ tìm được hạnh phúc”.
Nhưng tôi lắc đầu: “Nếu thế thì tại sao anh vẫn yêu chị Hương Giang dù biết tình yêu của hai người không có kết thúc?”. Khi nghe tôi nhắc đến tên cô giáo dạy đàn, anh thoáng ngạc nhiên: “Em biết rồi sao?”. Tôi gật đầu: “Em còn biết cả chuyện bệnh của chị ấy không thể chữa khỏi và chị ấy có thể chết bất cứ lúc nào…”.
Tôi nói mà không dám nhìn vào mắt anh. Bất giác tôi nghe giọng anh rung rung: “Nếu Hương Giang còn sống một ngày thì anh còn yêu thương cô ấy một ngày… Em đừng nghĩ rằng đó chỉ là lòng thương hại. Hoàn toàn không phải như vậy…”.
Bất giác tôi thấy mình quá nhỏ bé, tầm thường trước tình yêu của họ. Nhưng đâu có ai cấm tôi yêu anh? (ảnh minh họa)
Rồi anh kể khi anh chọn con đường ở lại, không theo gia đình ra nước ngoài định cư, trong một thời gian dài, chỗ dựa duy nhất của anh là Hương Giang. Thậm chí, có những lúc anh buồn bã, vật vờ, suốt ngày say xỉn thì chị chính là người ở bên cạnh chăm sóc, an ủi, vỗ về, dựng anh đứng lên. “Nếu em nghĩ anh thương hại cô ấy tức là em quá xem thường anh…”- giọng Khánh nghèn nghẹn.
Bất giác tôi thấy mình quá nhỏ bé, tầm thường trước tình yêu của họ. Nhưng đâu có ai cấm tôi yêu anh? Tôi không giải thích được tình cảm của mình nhưng tôi biết chưa từng và sẽ không có ai cho tôi sự cảm mến, yêu thương, kính phục như anh.
Tôi không dám thừa nhận mình thất bại dù rằng sau bao nhiêu hi vọng, tôi chẳng có gì trong tay. Tôi thật lòng không mong đợi ngày Hương Giang chết đi bởi tôi biết đó sẽ là ngày đau đớn nhất đối với anh. Thế nhưng tôi vẫn chờ đợi, vẫn hi vọng, vẫn không thôi thương tưởng người đàn ông ấy. Đôi lúc tôi không hiểu mình đúng hay sai, tỉnh táo hay điên khùng khi lại tin tưởng, chờ đợi một điều mà mình không biết sẽ đến hay không…
Theo VNE
Xin anh hãy nhận lời yêu em!
Mỗi ngày trôi qua, đặt tay lên ngực mình, em đều nghe con tim thổn thức. Em thấy đau lắm, trái tim như có ai đó bóp nghẹt. Cái cảm giác này thật sự đáng sợ, anh biết không?
Cho em hỏi, anh đã từng yêu đơn phương một ai chưa, nếu như đã từng, anh sẽ hiểu được cảm giác khó tả của em. Còn nếu trái tim anh chưa từng rung động hoặc chịu tổn thương vì một người con gái nào đó, anh không bao giờ cảm nhận được sự thổn thức của em. Em đã tự nhủ lòng mình, sẽ không bao giờ dễ dãi dành trái tim cho một ai đó, cũng không cho phép con tim được thổn thức vì người đàn ông nào nữa. Bởi em đã nếm trải đủ tất cả những cung bậc cảm xúc của cuộc đời, nếm trải đủ mùi vị cay đắng của nó và em biết, khi yêu một người mà không được đáp lại, con tim đau đớn thế nào...
2 năm trước, em đã từng yêu. Trái tim non nớt còn đang yếu đuối, mỗi một ngày tỉnh giấc đều rộn ràng nghe tiếng chim ca, gió thổi. Mỗi một buổi sáng đều thức giấc nhe nhàng đón bình minh, hít khí trời thì thật bất ngờ, có một ngày nó đau đớn, nó loạn nhịp, nó nhức nhối không giữ được mình. Nó quằn quại trong cơn đâu, nó đập thình thịch không ai ngăn nổi. Nó chỉ nhẹ nhàng, dịu êm khi có người đàn ông ấy xuất hiện, đứng trước mặt và cười với nó. Lúc ấy, tim không còn dữ dội, nó êm ái như một cô gái đôi mươi.
Trái tim của em đã từng như thế, vì em đã yêu một người đàn ông say đắm. Mối tình đầu với bao thổn thức, em không thể nào kiểm soát được bản thân mình. Em hi vọng vào nơi anh ấy, trao cho anh ấy cả con tim yếu ớt. Em muốn anh ấy ở bên cạnh em, yêu thương em và quan tâm em. Em muốn anh ấy sẽ cho em những phút giây ấm áp, cho em được cảm giác yêu thương. Em cũng từng hi vọng nụ cười kia, ánh mắt trìu mến kia là dành cho em. Nhưng không, anh ấy đang yêu một người con gái khác.
Trái tim của em đã từng như thế, vì em đã yêu một người đàn ông say đắm. Mối tình đầu với bao thổn thức, em không thể nào kiểm soát được bản thân mình. (ảnh minh họa)
Và cái ngày em thấy anh ấy nắm tay người con gái đó, em đã đau khổ vô cùng. Tim như ngừng đập, tim thổn thức, hấp hối trong cơn đau. Tưởng như mọi thứ dừng lại, trái đất ngừng quay vì em hiểu, em không thể nào cướp anh từ tay người con gái đó. Cô ấy quá đẹp, quá dịu dàng và nhìn quá dễ thương.
Em đóng vai người bạn của anh ấy, người em gái của anh ấy, ngồi đối diện với anh và trò chuyện với người yêu anh. Anh ấy vô tình biến em thành đứa vô duyên khi chen ngang vào cuộc tình này bởi anh chỉ nghĩ đơn giản, em là em gái của anh.
1 năm trôi qua, em chờ đợi ngày anh ấy và người con gái đó chia tay, quá ích kỉ phải không anh? Nhưng, thiệp hồng trao tay, anh ấy đi lấy vợ, bỏ lại em một mình cô đơn với nỗi đau khổ vô bờ. Yêu một người lại khổ như vậy sao anh? Em không ăn, ngủ ít, gầy đi trông thấy. Em hốc hác, khổ đau, trái tim em tật nguyền vì em quá yêu một người. Em tưởng rằng, trên đời này sẽ không có người đàn ông nào có thể đánh cắp trái tim em một lần nữa. Vậy mà, anh đã đến...
Em cố gắng kìm chế bản thân, không cho mình được phép thích một người đàn ông nào khác. Em sợ cái cảm giác đau đớn ấy lắm rồi. Nếu cứ tiếp tục như lần trước, em không chịu được đâu anh ơi. Em đã quá đau khổ, quá tuyệt vọng, giờ em không muốn lặp lại một lần nữa.
Em cố gắng kìm chế bản thân, không cho mình được phép thích một người đàn ông nào khác. Em sợ cái cảm giác đau đớn ấy lắm rồi. (ảnh minh họa)
Nhưng mấy đêm nay, đêm nào em cũng thổn thức... Em thấy trái tim mình bắt đầu có hiện tượng giống như 2 năm về trước, nhức nhối. Em bắt đầu thấy nhớ một người. Cảm giác muốn quên mà không quên được. Em nhớ hình bóng của anh, muốn được gặp anh, được nghe giọng anh nói. Em cố ngủ để quên anh, nhưng trong giấc mơ, em lại gặp anh.
Anh đã choáng ngợp tâm trí em rồi, anh đã khiến em rung động con tim một lần nữa. Bây giờ thì em đã hiểu, trái tim đâu thể điều khiển đúng không anh? Nhưng anh ơi, em sợ lắm, em sợ mình sẽ lại yêu anh, sẽ lại thích anh, sẽ lại đau khổ vì anh. Một lần quá đủ rồi, nếu như lần này lại thất bại trong tình yêu, em sợ mình không chịu đựng nổi, em sợ mình sẽ không còn dám yêu ai suốt cuộc đời này.
Em đang kiểm chứng tình yêu của mình, cố gắng không gặp anh, cố không nhớ tới anh nhưng càng cố quên thì lại càng nhớ. Em phải làm sao bây giờ. Em thật sự quá hoang mang anh ơi! Nếu như có ngày em lấy hết dũng khí nói với anh rằng, &'em yêu anh', thì xin anh hãy nhận lời em!
Theo VNE
Mẹ bạn trai bắt tôi chửa rồi mới chịu cho cưới Tôi yêu anh, muốn làm vợ của anh nhưng cũng không cho phép mình sống buông thả, không muốn "ăn cơm trước kẻng". Vậy tôi phải làm gì đây khi mà mẹ chồng tương lai cứ nằng nặc đòi có con rồi mới cho cưới. ảnh minh họa Tôi năm nay 25 tuổi, sinh ra trong một gia đình nề nếp. Bố tôi...