Dấu chân ngoài bờ hiên trái tim
Anh muốn nói với em một câu, sau khi nghe xong, ngủ rồi mai dậy hãy quên đi: I love you.
Một lá thư em viết. Viết không phải gửi cho Người, mà là viết cho em. Em sẽ không chôn chặt nỗi buồn, những bứt rứt trong lòng nữa, và hy vọng nó sẽ không gây cho em nhức nhối thêm nữa…
Một người đi ngang qua đời em, để lại những dấu chân ngoài bờ hiên trái tim em! (Ảnh minh họa: Internet).
Người à, cuộc sống không ai hoàn hảo, em cũng không ngoại lệ. Em có rất nhiều điều không tốt, em cũng không mong Người hoàn hảo. Những ngày qua, khi nghĩ đến Người, trái tim em không ổn, cảm giác như nó sắp vỡ ra. Là vì em chưa từng có cảm giác này, nên giờ đây mới cảm thấy mọi thứ tồi tệ?
Vì em đã nói những lời làm Người suy nghĩ, làm Người áp lực, và Người phải chọn cách giải thoát. Vì em? Tất cả là vì em sao? Đó là những điều tốt đẹp mà Người nói muốn dành cho em, hay tất cả chỉ là ngụy biện?
Em, một thế giới khép kín. Một ngày 8 tiếng trong phòng kín, tiếp xúc những bệnh nhân, chịu đựng và kiên trì với nỗi đau của họ. 8 tiếng đi làm về chỉ là đọc sách, nghe nhạc, viết lách. 8 tiếng ngủ.
Người, một thế giới mở rộng. Hàng ngày gặp gỡ, tiếp xúc với nhiều con người khác nhau, bận rộn và yêu thích bận rộn.
Video đang HOT
Em không bước ra khỏi thế giới của em, mà là Người bước vào. Em đứng nhìn Người từ bên trong, thấy những bước tiến về phía em của Người, và đã dao động. Em nhủ rằng, mình đang dần chấp nhận Người, em nghĩ rằng mọi việc chậm nhưng nó chắc chắn, giống như con ốc sên bé nhỏ tiến dần về phía Người. Em không nói ra, vì em nghĩ Người rồi sẽ hiểu.
Mỗi người một thế giới. Người nói tính cách ta khác xa nhau. Người nói công việc ta cũng khác xa nhau. Nhưng Người biết không, một bức tranh hoàn hảo và đẹp là một bức tranh cần có hai mảnh ghép khác nhau, và không hoàn chỉnh.
Em ngây thơ nghĩ rằng Người nắm chặt tay em, rồi thì sẽ cùng em đi tới trước, không biết đoạn đường ấy dài được bao xa nhưng không nghĩ rằng nó lại ngắn ngủi đến vậy.
Hai tháng, thời gian không dài, nhưng đủ để những hành động, lời nói, đã khiến Người trở thành một phần gì đó quan trọng trong em. Rồi cách giải thoát của Người khiến em hụt hẫng. Gặp gỡ, đi ăn, đi dạo, nói chuyện, xả stress và những muộn phiền trong cuộc sống, tất cả phải chăng đã trở thành thói quen, cả việc mà Người xuất hiện trong đời em cũng đã trở thành một điều gì đó đặc biệt trong em?
12 giờ đêm giao thừa, Người gọi điện chúc năm mới. Người nói đơn giản chỉ là để chứng minh trước đây Người hoàn toàn thật lòng với em. Chứng tỏ để làm gì khi mà Người đã chọn cách muốn ta chỉ là bạn? Đã như thế hãy để em còn một chút thoải mái khi đối diện với Người. Đừng làm em phải suy nghĩ… “Anh muốn nói với em một câu, sau khi nghe xong, ngủ rồi mai dậy hãy quên đi: I love you”. Em đã rất muốn quên, em đã cố gắng cân bằng lại cuộc sống, cố gắng đưa cuộc sống của em về lại vị trí ban đầu khi mà Người chưa bước vào. Vậy thì câu nói đó Người nghĩ em sẽ như thế nào?
Em đã khóc khi biết Người giận vì những câu em nói trong lúc không tỉnh táo. Em đã khóc khi biết Người suy nghĩ nhiều vì những câu nói đó. Và em đã khóc khi nghe câu nói của Người vào đêm giao thừa.
Em là người biết che giấu cảm xúc, em cố tỏ ra là người mạnh mẽ, cố tạo dựng một vẻ ngoài cứng cáp, cố gắng không để bất kì điều gì làm tổn thương bản thân. Nhưng càng như vậy, em càng cảm thấy đau, đau đến quặn lòng.
Sau những cú ngã trên chặng đường em đi, em vẫn sẽ đứng dậy để bước tiếp. Người đi hướng không có em. Em rời xa thế giới Người, Người rời bỏ thế giới em, giống như chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau, giống như mọi thứ trước đây giờ tan ra thành bụi bay vào trong gió, gió cuốn đi mất và không bao giờ quay trở lại.
Người bước qua đời em, để lại một chút kỉ niệm, dù có đẹp đẽ mấy thì cũng không còn là hạnh phúc, nhưng dù có đau buồn bao nhiêu thì cũng sẽ mãi là quá khứ. Em mong nỗi buồn sớm qua mau đi, để khi em ngoái đầu nhìn lại, có thể mỉm cười với nó.
Nhớ một người bên cạnh em, khi em đói giữa đêm, ai đó chạy qua nhà chỉ để đưa cái bánh bao rồi về nhớ mỗi sáng chủ nhật, ai đó lại qua kéo đi ăn sáng nhớ hôm em đau bụng cả đêm, có một người cũng không ngủ được nhớ những ngón tay đan vào nhau nhớ nụ cười ta dành cho nhau nhớ mỗi lúc Người nói Anh thích em, còn em thì đần mặt ra, mím môi nhịn cười…
Em sẽ không gục ngã đâu, cho dù hiện tại âm thầm chịu đựng, âm thầm quan sát Người, rồi lại âm thầm đau khổ. Cứ để em như vậy đi, biết đâu nhìn thấy những điều đó sẽ là động lực khiến em cảm thấy mình buông tay ra là đúng. Dù biết đau nhưng vẫn lặng lẽ nhìn, dẫu không muốn nhìn thấy, nhưng vẫn dõi mắt theo. Em không ngốc nghếch, vì em biết mình đang làm gì. Hãy để em làm những gì em muốn, ít ra là để thỏa nỗi lòng em.
Em buông tay, không phải với Người, mà là với cái tình cảm nhen nhóm trong em, với tình cảm mà chỉ cần Người châm lửa, nó sẽ cháy rực lên.
Cảm ơn Người về tất cả những gì trước đây Người dành cho em. Cảm ơn Người vì nhờ Người, em có cơ hội nhìn lại mình, nhìn lại mọi thứ. Cảm ơn đã mang đến cho em vài ba màu sắc của cuộc sống.
Một người đi ngang qua đời em, để lại những dấu chân ngoài bờ hiên trái tim em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mãi gọi hoài câu 'anh ơi'
Anh ơi! Câu gọi đó anh nhớ chứ. Em luôn luôn gọi anh vậy và chỉ để nghe câu trả lời: "uh, anh đây". Em muốn gọi thế, mãi gọi thế để cảm nhận có anh bên đời.
Hôm nay nghe anh nhắn tin, anh đi đánh cầu lông bị ngã đau chân. Em lo cho anh quá. Anh hãy nhớ xoa dầu vào nhé. Như vậy nó sẽ không sưng lên, mai anh lại có thể đi làm được. Em dại khờ quá phải không anh? Bây giờ em muốn được là người chăm sóc, ở bên cạnh anh những lúc anh buồn vui, chia sẻ mọi khó khăn với anh. Nhưng đã quá muộn rồi phải không anh?
Em nhớ ánh mắt, cử chỉ âu yếm anh dành cho em. Khi ở bên anh, em cảm giác mình không phải lo lắng gì, rất bình yên dưới sự che chở của anh. Hôm nay tự dưng em nhớ đến ngày xưa của chúng mình. Khi đó anh đã phải đạp xe đạp tận 40km chỉ để lên gặp em dưới trời mưa tầm tã, rồi để đến chiều lại đạp xe về, hôm đó lại vào dịp Tết chứ. Bức thư tình đầu tiên anh viết cho em, bức tranh cát lần đầu tiên em vẽ và lại là vẽ cùng anh, cây cầu Long Biên lần đầu tiên em đi qua là đi qua với anh (mặc dù em là con gái Hà Nội). Rất nhiều điều lần đầu tiên em gặp, em làm đều là đi bên anh.
Thời gian trôi qua nhanh quá, vậy mà đã 2 năm kể từ ngày mình gặp nhau tình cờ đó. Anh bảo anh đợi em thêm 2 năm nữa cơ mà. Sao anh không giữ lời hứa? Thời gian anh đợi chưa được mà, còn mấy tháng nữa mà. Sao anh vội thay lòng để giờ em tủi thân. Sao anh để Ngố giờ phải buồn. Khi em nhận ra tình cảm dành cho anh thì anh bảo: anh không còn yêu em nữa. Tình cảm anh dành cho người con gái khác mất rồi. Em buồn, em nghĩ, chắc là tại em đã làm anh buồn, đã làm anh thất vọng.
Anh bảo đó là sự lựa chọn của anh, dù đó là đúng hay sai thì vẫn là quyết định của anh, anh tin vào anh. Anh có biết từng câu nói đó là cứa vào tim em không? Em đau lắm, mỗi khi nhìn thấy nick anh sáng, nhưng lại chỉ là chờ đợi người con gái đó. ""Chờ em hoài, chờ em mãi, sao chẳng thấy em ! C.T.H.Y. , em đâu rồi? Alô, Alô, Cún Yêu ơi!". Tất cả những dòng chữ đó hiện lên là một lần em khóc thầm. Một nỗi buồn không tả được.
Chủ nhật tuần trước anh rủ em về nhà anh chơi, em rất thích và quý gia đình anh: bố mẹ, anh Thành. Em ước gì mình về nhà anh chơi không với vai trò là bạn của anh mà là một cái gì đó quan trọng hơn. Mẹ anh cũng rất quý em, cả trưa hôm đó em đã nằm tâm sự nói chuyện với em. Bác có vẻ rất vui. Anh bảo: hay là em nhận bố mẹ anh la bố mẹ nuôi. Em không muốn vậy, em không muốn! Em chẳng biết làm sao để dành lại được trái tim anh bây giờ, để em được là một nửa của anh.
Em tôn trọng quyết định của anh và chỉ biết luôn dõi theo anh, song hành cùng anh một cách âm thầm mà thôi. Khi nào anh buồn, anh cô đơn thì hãy nhớ là có em nhé. Em sẽ lắng nghe anh nói và là chỗ dựa cho anh. Hy vọng là người con gái có tên C.T.H.Y. sẽ làm anh hạnh phúc, đừng giống như em, chỉ biết làm anh buồn. Em nhớ anh, nhớ anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chẳng biết từ bao giờ Anh và em, xa rất xa nhưng cũng gần thật gần. Nhờ một chút duyên của đời người mà em được quen biết anh và em thầm cảm ơn ông trời đã cho em cơ hội đó! Chẳng biết từ bao giờ anh luôn hiện hữu trong em,thật nhẹ nhàng,thật ấm áp mà chỉ riêng mình em mới cảm nhận được. Chẳng biết...