Dấu chấm hỏi về anh
Anh! Sau 4 tháng quen nhau, anh ra đi mà không nói với em một lời. Anh ra đi trong câm lặng để một mình em hụt hẫng trong nhớ thương. Anh ra đi không cho em biết vì sao, anh không trách em, không mắng một lời nào… hay vì em không đáng để anh nói lời từ biệt.
Em không biết nữa, thời gian quen nhau chưa phải quá lâu để nói lên tất cả. Em gặp và yêu anh! Lần đầu gặp anh, em vẫn nghĩ rằng: anh và em gặp nhau như bao người qua đường khác. Em không nói thật về mình. Để rồi ngày anh gọi điện về nhà, mẹ nhấc máy anh mới biết em lừa dối anh. Anh ơi, có phải em lừa dối anh hay không? Trong suy nghĩ của em, rằng lần gặp sắp tới em sẽ đưa cho anh xem chứng minh thư của em để anh biết: Em tên gì, em như thế nào… Rồi anh và em bao nhiêu dự định, lại xa nhau. Anh về Hà Nội chờ gặp em, anh biết em như vậy, một mình lái xe lên Hoà Bình chơi với bạn. Anh còn nói em lừa dối anh thế là đủ rồi. Anh chỉ coi em như em gái trong nhà, em đừng lừa dối anh nữa. Lần đầu tiên tim em đau thắt vì em nghĩ em đã mất anh thật rồi. Nhưng thời gian trôi qua, anh không còn giận em nữa, anh không nhắc lại chuyện cũ của em. Những lần gặp nhau, anh nói anh lúc nào cũng lo lắng cho em, lo cho em rát nhiều vậy mà một ngày anh bước đi, không bao giờ liên lạc với em nữa.
Đã bao lần em gọi, đã bao nhiêu tin nhắn em gửi mà anh không trả lời… Anh còn nợ em nhiều lắm. Ngày đầu gặp nhau, anh hỏi em thích hoa gì. Em nói em thích nhất hoa hồng, anh nói khi nào về Hà Nội anh sẽ tặng em một bó hoa hồng thật to thật đẹp. Vậy mà mấy tháng quen nhau, anh chưa tặng em bó hoa nào cả. Anh còn nói anh đi Vũng Tàu về, anh mang nhiều mực cho em lắm… Vậy mà anh chưa kịp mang mực cho em thì anh đã xa em. Em nói về sau em thích con em tên Mộc Lan, như cô bé Mộc Lan dũng cảm thay cha ra trận, anh nói anh cũng rất thích Mộc Lan, nhà anh cũng trồng nhiều phong lan lắm… Lần đầu tiên có người xoa đầu em, em thấy mình thật bé nhỏ như một đứ.a tr.ẻ khi đi bên anh. Những lúc như thế, em thấy mình hạnh phúc biết nhường nào. Đi bên anh, em thấy tự hào và không hề lo lắng… Rồi anh nói anh là người phụ thuộc về công việc, nay đây mai đó, khổ và vất vả lắm… Anh nói rằng em hãy quên anh đi. Nếu anh lo cho em như vậy thì tại sao anh níu kéo em làm gì để khi em yêu anh thật, anh lại rời xa em.
Em yêu con người anh, yêu tiếng nói rất chuẩn, yêu con người không bao giờ hút thuố.c l.á, yêu con người gọn gàng, ngăn nắp… và em yêu lắm bóng dáng một nguời cha mẫu mực cho con em học tập và noi theo. Vậy là anh đã đi mãi, anh ra đi mà để lòng em day dứt… rằng em đã có lỗi gì mà để anh như vậy… Nhắc tên anh, lòng em quặn thắt… Ngày đầu tiên gặp anh, số bàn 21 em xoá đi chỉ còn số 2, anh nói là 2 đứa mình. Rồi em xoá đi chỉ còn dấu hỏi chấm hỏi anh lại nói, em luôn đặt dấu hỏi về anh. 5 tháng sau, cũng cái bàn ấy em ngồi, chỉ còn mình em, không còn số, cũng không còn dẩu trên bàn nữa và biết bao nhiêu câu hỏi về anh… Em mất anh thật rồi, em buồn, nỗi buồn da diết… Vì anh là người đàn ông bao nhiêu năm em tìm kiếm. Em yêu anh bằng chính con tim mình, anh biết không. Mãi xa mối tình mà em trân trọng, mãi xa người đàn ông em yêu…
Theo Ngôi Sao
Đã là quá khứ rồi phải không anh
Anh ! có gợi lại chút nào khi em nhắc lại nó không anh? Đã gần 4 năm trôi qua rồi, anh và em đều đã có hạnh phúc riêng cho mình. Em đã được một người bạn của anh và cả của em thông báo là anh đã cưới vào cuối tháng 10 vừa rồi.
Đã là quá khứ vậy mà khi nghe tin này, em vẫn buồn, có cái gì đó trống trải và lạnh lẽo đan xen vào em lúc đó. Người con gái ấy tên Thảo - là người mà gần 4 năm trước anh nói : cô ấy tỏ tình với anh trong ngày Valentine, và anh đã hỏi em: anh phải làm sao ? Khi anh hỏi em câu hỏi đó, em biết là anh đã không còn là anh của em nữa. Em đã trả lời anh như thế nào?
Em nói anh nhận lời chị ấy đi và như vậy sẽ tốt cho anh! Em hoàn toàn trống rỗng, mọi thứ như ngưng đọng lại và em đau! Khoảng cách Nha Trang - Hà Nội đúng là không hề nhỏ nhưng cũng ko thể hoàn toàn đổ lỗi cho nó, có lẽ là tình yêu của chúng ta đã không đủ lớn để vượt qua. Chén rượu chúc mừng lúc giao thừa em đã nhấp môi và cảm nhận được vị đắng của nó, anh đã không uống. Thật lòng lúc đó em đã thoảng buồn, có lẽ nó đã như một lời dự báo cho phần kết của anh và em. Bên cái bể bơi của trường tiều học quê mình, buổi tối hôm đó là ngày đầu tiên em về nghỉ tết sau kỳ đầu đại học, em đã nói : Nếu một lúc nào đó không còn yêu em, anh hãy nói cho em biết, đừng lúc nào cũng thương hại em, như vậy sẽ tốt cho em. Trên con đường về anh đã nắm lấy hai tay em mà nói: em phải tin anh!.
Chiếc khăn anh tặng em vẫn giữ, những kỷ niệm hôm nào em cũng vẫn giữ dù có lúc em đã muốn xoá sạch những dấu vết về anh, nhưng đâu đó trên con đường chúng ta đã đi, hình ảnh của anh lại tràn về, lại đong đầy như ngày hôm qua, ngày hôm qua mình đã yêu và ngày hôm qua mình đã kết thúc bằng một dòng tin nhắn lạnh lùng qua mạng : "Anh xin lỗi!". Đã là quá khứ rồi phải không anh? Lâu quá em đã không gặp anh, em vẫn hi vọng một lúc nào đó chúng ta có thể là những người bạn, anh vẫn là anh họ của bạn thân em. Để một kỳ nghỉ tết nào đó khi em về quê và gặp anh mình có thể vui vẻ trò chuyện về cuộc sống riêng của mình. Và để không còn câu nói lạnh lùng " Nghe giang hồ đồn là em mới về " nhé anh! Chúc anh hạnh phúc!
Theo Ngôi Sao
Xin cho em được giữ lại một chút gì về anh Sáng nay bất chợt em nhận được tin nhắn của anh, không biết em nên buồn hay vui nữa, anh nói chúng mình không thể tiếp tục với nhau nữa, tâm trang lúc đó của em đan xen lẫn lộn em không thể tin được mấy năm quen anh , đến khi chia tay anh cũng vỏn vẹn có vài tin nhắn, tình...