“Đau ắt sẽ buông thôi!”
Mẹ anh là một người yêu con đến mức cực đoan, và tôi là người có nguy cơ khiến tình yêu ấy bị đe dọa nên bà luôn tìm cơ hội để đổ lỗi cho tôi. Ngay cả việc con trai bà suốt ngày đắm chìm trong hơi men cũng là do tôi, anh ngã xe cũng vì bị tôi ám quẻ.
Con bà ốm cũng là tôi can tội đi chơi cùng. Bà chê trách tôi đủ điều và cho rằng tôi quá kém cỏi nên cứ phải bám víu vào con bà một cách hèn hạ.
Tôi thấy bẽ bàng thành ra suốt một thời gian bị căng thẳng, tuyệt vọng và lo lắng cho tình yêu đầy bất ổn của mình. Đôi lúc cũng miên man nghĩ hay mình chưa thực sự cố gắng hết sức, nhưng suy đi tính lại thì họ có coi trọng tôi cũng như những nỗ lực của tôi đâu, sao phải hạ mình mãi, nếu là tình yêu đích thực anh đã không để tôi phải một mình chèo chống vậy, tôi nản rồi.
Mệt mỏi quá, có ai trói buộc tôi đâu, tất cả là do tôi đấy chứ. Nhưng tôi luôn sợ mình không thể nào xa anh nổi, anh là bóng cả của đời tôi kia mà.
Động lực giúp tôi quyết tâm đó là trong buổi liên hoan sinh nhật anh, mẹ anh đã chính thức làm bục sỹ diện của tôi trước đông đủ mọi người, bà khiến tôi đau và thế là tôi quyết định buông, dừng lại mọi tình cảm yêu đương. Tạm xa anh một thời gian, tôi không còn phải lo nghĩ gì nữa, điều nặng đầu nhất thì tôi đã vứt bỏ rồi còn đâu. Một người nhu nhược chẳng tự quyết định nổi cho bản thân thì có đáng để tôi phải tiếc nuối. Và rồi được tin anh đang hẹn hòvới người khác, tôi thở phào, quả nhiên là tình yêu ấy chẳng lớn mấy.
Sau đó, tôi tăng gần năm cân vì tư tưởng thoải mái, người tròn trịa trắng trẻo, sắc thái hồng hào, khỏe mạnh. Tôi thay đổi kiểu tóc, cười nhiều hơn và tụ tập đám bạn thường xuyên hơn, đồng thời kết thêm bạn mới, những người có chung quan niệm sống.
Mọi người ngắm nghía tôi rồi nhận xét dạo này cứ như cá gặp nước ấy. Tôi sung sướng đáp lại, cá đang dần ra biển lớn rồi…
Video đang HOT
Đã lâu anh không còn là mối quan tâm lớn nhất, tuy nhiên tôi cũng tò mò muốn biết xem anh đang sống ra sao, mẹ anh có hài lòng về cô bạn mới kia. Vài người bạn đã giúp tôi có được thông tin, người yêu anh đang có bầu và anh hoang mang sao lại nhanh thế được, không biết có phải của mình không.
Hôm ấy hình như lúc say rượu anh nhắn tin xin lỗi tôi, rồi nửa đêm lại thấy nhắn tin khác trách tôi hời hợt, không yêu anh thật lòng, lời nói của người lúc không làm chủ được cảm xúc, nên không khiến tôi động lòng. Sau đó ít lâu tôi lại vô tình giáp mặt mẹ anh, bà cúi gằm mặt rồi bước nhanh chân đi. Còn trong tôi, tất thảy đều bình yên.
Theo VNE
Vì tình nhân, anh muốn dùng khổ nhục kế với tôi?
Anh đang toan tính gì? Hay là bây giờ anh đã tiêu xài hết tiền của mẹ tôi cho nên muốn dùng khổ nhục kế để lừa chúng tôi?
8 năm trước, khi Phong bỏ tôi để chạy theo tình nhân thì cả mẹ và các anh chị chồng tôi đều chống lại anh ấy. Họ đuổi Phong ra khỏi nhà sau khi đã chia cho anh một nửa tài sản mà anh thừa kế từ cha chồng tôi.
Khi ấy, mẹ chồng tôi nói: "Một đi là không trở lại. Ngày nào tao còn sống thì đừng có vác mặt về cái nhà này". Chồng tôi cũng không vừa gì. Anh nói như thách thức: "Có chết con cũng không về cái nhà này, mẹ yên tâm đi".
Sau hôm ấy, mẹ chồng tôi ngã bệnh. Bà không bao giờ ngờ được rằng trong ngôi nhà vốn nổi tiếng là nề nếp, lễ giáo của mình lại sinh ra một thằng con bất hiếu, bất nghĩa như vậy.
Hiểu được nỗi đau của mẹ nên tôi đã hứa với lòng sẽ thay Phong chăm sóc, phụng dưỡng bà. Trong suốt những năm tháng một mình nuôi con, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ yêu thương một ai khác, sẽ rời bỏ ngôi nhà mà tôi đã từng có những ngày tháng hạnh phúc cũng như khổ đau tột cùng.
Ảnh minh họa.
Các anh chị chồng của tôi đều là những người tử tế. Họ hết lòng đùm bọc mẹ con tôi và xem đó là sự bù đắp cho những mất mát, thiệt thòi mà tôi phải gánh chịu. Trong mắt họ, tôi đã trở thành một phần không thể tách rời trong đại gia đình ấy. Tôi cũng yêu quý họ như vậy. Cuộc sống của mẹ con tôi đã trôi qua bình lặng như thế và tôi chưa có giây phút nào nghĩ đến chuyện sẽ thay đổi.
Cho đến ngày mẹ chồng tôi lâm trọng bệnh. Điều đó xảy ra cách nay 6 tháng. Sau khi bị tai biến, bà phải nằm một chỗ. Tôi đã kề cận chăm sóc bà như mẹ ruột của mình. Chính vì vậy mà tôi phát hiện mẹ chồng tôi rất nhiều lần chảy nước mắt.
Mới đầu tôi nghĩ đó là phản xạ tự nhiên do sự co thắt các cơ nhưng sau này tôi biết những giọt nước mắt đó xuất phát từ nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn bà. Tôi thử nhắc đến tên Phong thì bà quay mặt vào tường. Tôi đã làm mẹ nên tôi hiểu nỗi lòng của mẹ. "Mẹ nhớ anh Phong phải không ?"- tôi quyết định hỏi mẹ.
Nước mắt lại lăn dài trên má mẹ. Bà gật đầu. Tôi sực nhớ, đã 8 năm rồi, tình mẫu tử thiêng liêng của họ đã bị chia lìa. Nỗi nhớ thương con bị dồn nén bấy lâu đến giờ mới chợt bùng lên. Tôi không cầm lòng được nên bảo mẹ: "Con gọi anh Phong về cho mẹ nhé?". Thế nhưng mẹ tôi lắc đầu. Những lần sau tôi hỏi, mẹ cũng lắc đầu.
Có lẽ mẹ còn giận hoặc là vì một lời nói đã thốt ra, mẹ không thể rút lại chứ tôi biết không có một người mẹ nào trên đời này lại ghét bỏ con mình. Tôi quyết định đi tìm Phong.
Anh đang sống với người phụ nữ mà vì cô ta anh đã bỏ lại sau lưng tất cả, trong đó có tình thân máu mủ ruột rà. Cuộc sống của họ có lẽ không được thoải mái lắm bởi trong ngôi nhà tuềnh toàng chẳng có một thứ gì đáng giá. Người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp năm xưa giờ đang mang một chứng bệnh gì đó không còn đi lại bình thường được.
Khi nghe tôi kể chuyện của mẹ, Phong đã cúi gằm mặt. Sau đó tôi thấy vai anh run bần bật. Rồi người đàn ông một thời tôi hết lòng yêu thương bật khóc. Tôi nắm lấy tay anh: "Chắc mẹ không còn bao lâu nữa... Anh về đi, nếu không sau này sẽ hối hận...". Nhưng Phong lắc đầu: "Anh còn mặt mũi nào mà về? Em nói với mẹ là anh xin tạ tội với mẹ. Kiếp này anh là đứa con bất hiếu, kiếp sau xin nguyện làm trâu ngựa để đền đáp công ơn của mẹ...".
Tôi nói mấy Phong cũng không nghe. Những lần sau tôi đến tìm thì anh tránh mặt. Tôi rất bực mình, định thôi luôn ý định. Thế nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ, tôi không cầm lòng được nên lại đến tìm anh. Lần mới đây nhất, khi Phong vẫn khăng khăng không về, tôi không kềm được đã mắng anh một trận.
Tất cả những lời lẽ cay độc, xấu xa trên đời mà tôi biết được đã tuôn ra. Vậy mà Phong không hề tức giận. Điều khiến tôi bất ngờ nhất là sau những lời lẽ nặng nề của tôi, anh ôn tồn bảo: "Được rồi, anh sẽ về thăm mẹ dù anh biết rằng các anh chị sẽ không tha thứ cho anh, thậm chí có thể không cho anh đặt chân vô nhà. Tuy nhiên, anh có một điều kiện: Anh chỉ về khi em tha thứ cho anh...".
Giọng Phong bỗng nghẹn lại. Tôi sững sờ, tưởng mình nghe nhầm. Tôi nhớ ngày rời bỏ mẹ con tôi, lý do Phong đưa ra là "tình yêu không bao giờ có lỗi. Tôi không còn yêu em nữa, hãy buông tha cho tôi". Bao nhiêu năm qua, mỗi khi nhớ tới những lời lẽ ấy, tim tôi đau như có ai cầm dao khoét vào.
Ấy vậy mà bây giờ Phong lại mở miệng xin lỗi... Hừ, đâu có đơn giản như vậy được. Anh đang toan tính gì mà lại mở miệng nói những lời ấy? Hay là bây giờ anh đã tiêu xài hết tiền của mẹ tôi cho, người tình bé nhỏ của anh đang bệnh tật nên muốn dùng khổ nhục kế để lừa chúng tôi?
Tôi không trả lời Phong bởi trong lòng tôi bao oán hận vẫn còn nguyên đó. Tôi bỏ về, dặn lòng sẽ không đến tìm anh nữa, cũng không gọi điện nhắc anh về thăm mẹ. Mẹ là mẹ của anh, nếu anh không về thì đó cũng là chuyện của riêng anh, tôi không can dự gì đến mối liên hệ cũng như tình cảm của họ...
Đã nhủ lòng như vậy nhưng mỗi khi nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ, tôi lại không cầm lòng được. Tôi lại muốn gọi điện cho Phong, lại muốn đến tìm anh để xin anh hãy trở về...
Theo VNE
Say đắm trong mối tình vụng trộm với người có vợ Người đàn ông ấy đã thực sự thấu hiểu con người tôi và cướp đi trái tim tôi mất rôi! Tôi là một cô gái có ngoại hình ưa nhìn, cá tính. Từ nhỏ, tôi đã rất thích hát. Khi lên Đại học, tôi thường tham gia các buổi biểu diễn văn nghệ của khoa, của trường. Năm thứ 3 Đại học, tôi...