Dấu ấn khó quên của những quản giáo trại giam trực Tết
Tết đến, ai cũng muốn được sum vầy cùng người thân song vẫn có rất nhiều quản giáo phải đón giao thừa trong trại giam, thậm chí trong bệnh viện vì phạm nhân bất ngờ đau bụng đẻ.
Với các quản giáo có thâm niên công tác ở trại giam thì đêm giao thừa, những tiếng hô: “Cán bộ ơi, cứu…”, “ối giời ơi, chế.t mất”… đều có thể xảy ra mà nguyên nhân rất “lãng nhách” nhưng cũng khiến quản giáo trực Tết phải thót tim.
Cùng phạm nhân đón giao thừa trong nhà hộ sinh
Nhắc lại lần đón giao thừa ở bệnh viện trong trạng thái tất bật của người đưa phạm nhân đi đẻ, Thiếu tá Lê Thị Tuyết, Tổ trưởng tổ trinh sát phân trại 4, trại giam số 5, Bộ Công an bảo, chưa có cái Tết nào chị vất vả như thế. Theo chị Tuyết thì chuyện quản giáo đưa phạm nhân đi bệnh viện điều trị, thậm chí đi đẻ là chuyện thường tình nhưng Tết năm đó, cả ba ngày trực Tết, chị phải ba lần đưa phạm nhân đi viện và cũng chừng ấy lần đón những đứ.a tr.ẻ oe oe cất tiếng khóc chào đời từ tay hộ lý.
Lần đó cách đây ba năm, ca trực của chị Tuyết bắt đầu từ chiều 28 Tết, hết ca là sáng mồng một của năm mới. Bên nội, bên ngoại đều ở xa nên vợ chồng chị bàn nhau xin trực cùng ca để khi được nghỉ, cùng đi chúc Tết quê nội, quê ngoại.
Vào nhận ca từ chiều 28 Tết, chị được đồng đội bàn giao một phạm nhân đang nằm dưới bệnh xá của phân trại, chờ sinh nở. Ngay tối đó, phạm nhân nữ trên được đưa ra bệnh viện và cho ra đời một b.é tra.i kháu khỉnh. Cả đêm nằm đất, nhường giường cho phạm nhân – lúc này là sản phụ mới sinh nằm, chị Tuyết còn đau ê ẩm cả lưng thì nhận được tin lại một phạm nhân nữa chuẩn bị trở dạ. Nháo nhào quay về trại, quãng đường 50 cây số từ bệnh viên Đa khoa Thanh Hóa về trại 5. Vừa mệt, vừa đói, lại vừa lo lắng cho công việc ở trại, chị Tuyết càng sốt ruột hơn khi gọi điện cho y sỹ bệnh xá nhưng không có người cầm máy. Chị đoán chắc y sĩ này đã xuống buồng phạm nhân rồi vì theo nguyên tắc, mọi người xuống phân trại nơi phạm nhân ở đều phải để máy điện thoại ở tại nơi làm việc.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, chị Tuyết mới có mặt ở đơn vị, còn chưa kịp uống ngụm nước đã nhận được những lời hối thúc: “Nhanh lên, đưa phạm nhân đi viện kẻo không kịp”. Lại một lần nữa quay lại bệnh viện, tìm vào khoa Sản, chị Tuyết khiến nhiều người ngạc nhiên vì cứ tưởng chị có nhiều người thân sinh đẻ dịp đó. Vừa lo làm thủ tục cho sản phụ nhập viện, chị Tuyết vừa phải canh chừng bởi họ là phạm nhân, thấy cán bộ sơ hở là tìm cách bỏ trốn.
Trao quà gia đình gửi cho phạm nhân trong dịp Tết.
Video đang HOT
“Với mình, họ là phạm nhân phải canh coi nhưng với các y bác sĩ trong bệnh viện thì họ là bệnh nhân, mọi thủ tục, giấy tờ cứ theo quy định mà thực hiện nên nhiều lúc rất phiền phức”, chị Tuyết tâm sự. Bệnh viện tuyến trên nên lúc nào cũng đông người tới điều trị trong khi phạm nhân đi viện đúng theo tiêu chuẩn, chế độ nên chuyện cán bộ đi theo phải nằm đất là chuyện thường tình. Đấy là chưa kể, nhiều lúc cán bộ còn phải làm giấy cam đoan, bảo lãnh thì bệnh viện mới tiến hành phẫu thuật. Thế nên mới có cảnh, phạm nhân bình thản nằm chờ bác sĩ phẫu thuật trong khi bên ngoài, cán bộ cứ khấn thầm để phạm của mình mẹ tròn con vuông…
Hai ca phạm đẻ vắt từ tối 28 sang ngày 29, vậy mà Tết năm đó, chị Tuyết vẫn chưa có được giây phút tận hưởng thời khắc sang canh bởi đúng đêm giao thừa, lại thêm một phạm nhân nữa nhập viện. Đó là một phạm nhân cao tuổ.i tên Minh, nhà ở Hà Nội. Đang vui vẻ ăn bữa cơm tất niên với chị em trong buồng, Minh bỗng nằm vật ra, ôm bụng quằn quại. Đưa vào bệnh xá, bác sĩ chẩn đoán bị u xơ tử cung, cần phải tức tốc đưa đi bệnh viện.
Thế là lần thứ ba, chị Tuyết lại một lần nữa quay lại bệnh viện mà chỉ toàn có mặt ở khoa Sản. Ca trông phạm nhân ở bệnh viện này với chị Tuyết là vất vả nhất bởi đúng dịp Tết nên dù đã liên lạc với người nhà phạm nhân, họ vẫn không thể vào kịp để cùng hỗ trợ. Một mình chị Tuyết với hai người nữa trở thành hộ lý bất đắc dĩ. Minh to khỏe, cao lớn, vừa mổ xong còn yếu nên mỗi khi có nhu cầu sinh hoạt, chị Tuyết và một cán bộ nữa phải dìu và nâng đỡ Minh.
Giật mình từng âm thanh lạ
Là người có thâm niên 25 năm công tác trong trại giam, Trung tá Nguyễn Mạnh Hùng, Đội phó đội quản giáo phân trại 3, trại giam Quyết Tiến, Bộ Công an có tới 2/3 thời gian đón giao thừa trong trại giam. Trong số những lần ăn Tết ở trại ấy, có cái Tết suôn sẻ song cũng có nhiều cái Tết chẳng bữa nào ra bữa nào vì vừa bưng bát lên thì nghe tiếng phạm gọi: “Cán bộ ơi”.
Chủ nhân của những tiếng kêu ấy không gọi đồng thanh mà chỉ những người vì nhớ chồng con, nhớ nhà hay vì nhiều lý do khác… chẳng biết cầu cứu ai thì gọi cán bộ. Anh Hùng bảo, bình thường nghe tiếng phạm nhân gọi cán bộ đã giật mình, huống hồ là những ngày Tết, lòng người thường hay dao động, dễ lấn cấn vì những hồi tưởng về quá khứ, gia đình mà có hành động bột phát. Thế nên, trực Tết với những cán bộ trại giam, trông thì có vẻ nhàn tản vì tất cả phạm nhân đã ở trong rào vây nhưng lại vất vả gấp nhiều lần so với ngày thường. Theo anh Hùng, ngày Tết lượng cán bộ đi làm so với ngày thường cũng ít hơn nhưng công việc thì không đơn thuần chỉ là canh coi, quản lý mà còn phải vui chơi với phạm nhân, đến từng buồng giam chúc Tết.
“Thường thì đêm 30 là vất vả nhất bởi thời khắc bước sang năm mới dễ khiến người ta xúc động mà không kiềm chế được, dẫn đến những hành động nổi loạn. Thế nên, bỗng nhiên thấy không gian im ắng, chợt rộ lên tiếng cười… âm thanh lạ nào cũng khiến chúng tôi giật mình, cảnh giác”, anh Hùng kể.
Lại một mùa xuân nữa đến, phạm nhân và quản giáo tích cực sửa soạn để có một cái Tết vui vẻ, đầy màu sắc. Nhiều trò vui chơi giải trí dành cho các phạm nhân đã được chuẩn bị. Ngoài việc thi đấu bóng đá, bóng chuyền, đán.h cờ… trại còn tổ chức thi câu đối tết, mâm ngũ quả đẹp, buồng giam ngăn nắp… “Cán bộ cũng có những trận thi đấu, phạm nhân cũng vậy, phầ.n thưởn.g chỉ là xà phòng, bàn chải đán.h răng, mì tôm, bánh kẹo nhưng nó khích lệ tinh thần mọi người rất nhiều”, nữ Phó Giám thị duy nhất ở trại giam số 5 nói.
Theo Công lý
Cuộc lùng bắt tù nhân vượt ngục của quản giáo già
Quản giáo Hùng một mình phóng chiếc Cub 81 cà tàng đi cả trăm cây số lần tìm tung tích tên phạm nhân to khỏe có thâm nhiên trong "nghề ăn trộm". Gần 30 năm trong nghề, đây là những lần hiếm hoi anh rời trại, đi bắt tù vượt ngục.
Trung tá Bùi Văn Hùng, người quản giáo hơn 25 năm công tác ở trại giam Ninh Khánh (tỉnh Ninh Bình), có dáng người thanh mảnh, nước da đen giòn nắng gió nhưng giọng nói nhỏ nhẹ. Trông anh vừa giống một thầy giáo, vừa có nét giống kỹ sư nông nghiệp suốt ngày lăn lưng ngoài đồng ruộng. Là quản giáo nhưng công việc chính của anh lại gắn bó với khoai, lúa... để cảm hóa người lầm lỗi. Anh mừng khi biết những con người từng được anh giáo dục đã tạo lập được cuộc sống từ đôi bàn tay, song cũng nhiều đêm mất ngủ, trăn trở khi gặp "người cũ" quay lại trại giam. Anh bảo nghề quản giáo chẳng khác nào lái đò chở khách, đón người hư chở qua "bể trần ai", rèn cho họ biết sống có mục đích nhưng chẳng được mấy ai nhớ.
Nhắc lại những chuyến bắt phạm nhân trốn trại, quản giáo Trung không thể quên lần truy tìm Ngô Văn Tới. Một kẻ phạm tội bắt đã khó, đằng này Tới là tù nhân vượt ngục, to khỏe gấp nhiều lần so với dáng vẻ khiêm tốn của anh.
Tới nhiều năm hành nghề trộm cắp ở các bến xe ở Thái Nguyên, Hưng Yên. Cuối năm 1995, Tới bị bắt. Về trại giam Ninh Khánh cải tạo, Tới luôn tỏ ra biết hối lỗi, chăm chỉ lao động. Một hôm, lợi dụng quản giáo điểm buồng muộn, anh ta bỏ trốn.
Được Ban Giám thị giao đi bắt kẻ đào tẩu, anh Hùng lo vì không phụ trách nên không rành lắm tính khí của kẻ này trong khi lý lịch hồ sơ về Tới thì ngắn gọn. Anh một mình đi xe máy tìm về nhà bố mẹ Tới ở Thái Nguyên theo địa chỉ ghi trong hồ sơ.
Trước cuộc viếng thăm đường đột của vị quản giáo, cha Tới hứa nếu con trai về nhà sẽ thuyết phục ra đầu thú. Ông buột miệng nói có khi Tới về xã Lực Điền, huyện Mỹ Văn (Hưng Yên), nhưng sau đó vội đính chính: "Nhưng chắc nó không về Lực Điền đâu, ở đó làm gì còn ai thân thiết".
Bố Tới nhắc đi nhắc lại vài lần câu này khiến anh Hùng thấy không bình thường. Anh nhận định nếu Tới không về nhà tá túc hoặc xin tiề.n gia đình để trốn đi xa, chắc chắn sẽ về Lực Điền. Từ Thái Nguyên về Hưng Yên gần 100 cây số, không thể đi ngay trong đêm anh Hùng quyết định nghỉ lại.
Đêm đó, người quản giáo đi bắt tù trốn trại chẳng khác nào một anh xe ôm, vào hết hàng này quán nọ ở thành phố Thái Nguyên để tìm hiểu thông tin về Tới. Từ bà chủ quán, người lái xe ôm và thậm chí cả gái mại dâm bắt khách đêm... đều được anh khéo léo gợi chuyện hỏi han về Tới. Từ họ mà anh Hùng biết Tới chưa về Thái Nguyên. Mờ sáng hôm sau, anh Hùng đến Hưng Yên.
Khi xuống Lực Điền, việc đầu tiên là anh Hùng tới bến xe năm nào Tới từng nhiều lần gây án. Nhìn dáng bộ mệt mỏi của anh, bà chủ quán bia hỏi thăm: "Anh đi đâu mà phờ phạc thế?". Anh Hùng giả bộ khổ sở: "Hôm qua tôi đi xe buýt bị móc mất tiề.n, mất cả giấy tờ, hôm nay quay lại xem có ai nhặt được giấy tờ thì xin chuộc. Hỏi khắp nhưng không ai nhặt được, họ bảo bọn thằng Tới lấy". Bà chủ quán thật thà: "Tôi vừa nhìn thấy nó hôm qua. Nó khoe đi làm chủ đất ở Thái Nguyên, tưởng bỏ nghề móc túi rồi, ai dè vẫn chứng nào tật nấy".
Cảm ơn bà chủ quán mau miệng, anh Hùng sang quán nước chè với ý định ngồi đón lõng Tới. Sau mấy câu trò chuyện xã giao, anh khẽ nói cho bà chủ quán biết mình là công an,đi bắt kẻ trốn trại, đề nghị giúp đỡ. Nhìn thấy tấm thẻ ngành, bà chủ quán lén đưa cho anh đoạn dây thừng rồi đồng ý. Theo đó, anh Hùng giả là khách bộ hành, ngồi quay mặt vào trong uống nước, còn bà chủ quán nếu nhìn thấy Tới sẽ ra ám hiệu bằng cách đứng lên đi ra ngoài.
Trong anh gợi lên tình huống, đây là quê của Tới nên chắc chắn hắn quen nhiều người, nếu không phản ứng nhanh, bất ngờ thì sẽ khó lòng bắt. Lúc này tới Công an huyện Mỹ Văn nhờ trợ giúp thì không kịp và rất có thể sẽ gây chú ý mà lộ thông tin. Vì vậy, anh quyết định chờ.
Đang trò chuyện, bà chủ quán chợt sững lại một giây, ngập ngừng rồi đứng dậy. Nhận ra ám hiệu, anh Hùng đứng lên, đi vượt lên phía trước tấm lưng to bè của một người đàn ông đội mũ lưỡi trai. Bằng thế võ nhanh, bất ngờ, quản giáo Hùng quật ngã anh ta xuống đất và tró.i ta.y lại.
Anh Hùng đưa Tới lên chiếc xe máy cà tàng của mình rồi phóng đi. Xe vừa chạy vào sân trụ sở Công an huyện Mỹ Văn thì chế.t máy vì hết xăng. Lúc này, anh Hùng thở phào nhẹ nhõm.
Xuất thân là lính trinh sát chuyên khám phá những vụ án kinh tế, anh Hùng bảo tâm lý của kẻ phạm tội chỉ thật thà với những điều quản giáo biết và tìm mọi cách giấu giếm những điều chưa "lộ". Thế nên, người quản giáo luôn phải nắm bắt và cảnh giác. 25 năm gắn bó với trại giam, anh Hùng luôn nghĩ sự giản dị, chân đã làm nên cốt cách của người quản giáo luôn được đồng đội và phạm nhân quý trọng.
Theo Công lý
Theo VNE
Chạnh lòng tiếng trẻ trong buồng giam Đã quá thuộc tên, tính nết của từng đứ.a tr.ẻ, song những ngày Tết, lần nào anh Tuấn cũng chạnh lòng. Anh bảo dẫu sao thì chúng cũng là những đứ.a tr.ẻ, mong được tặng quà ngày Tết nhưng vì việc làm tội lỗi của bố mẹ mà phải vào trại giam thế nên rất thiệt thòi... Cả năm vất vả, Tết đến,...