Đất rộng hàng trăm mét, mẹ chồng vẫn bắt các con ở trọ
Các chị chồng tìm mọi cách chia rẽ vợ chồng tôi. Họ nói tôi sống ích kỉ, không biết đối xử với gia đình chồng, rồi khuyên chồng tôi nên ly dị.
ảnh minh họa
Tôi lấy chồng khi 29 tuổi. Chồng tôi tên Quyết, anh là mối tình đầu say đắm và hy vọng của tôi lúc ấy.
Chúng tôi quen nhau tình cờ khi tôi bị ngã xe máy, anh giúp tôi sửa xe và còn động viên để tôi đỡ hoảng hốt. Sau đó, tôi xin số điện thoại và hẹn anh đi cà phê để cảm ơn. Chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn bè thân thiết rồi yêu nhau lúc nào không biết.
Khi Quyết đưa tôi về ra mắt, tôi bị bố mẹ, anh chị nhà anh phản đối ra mặt. Họ chê tôi thấp bé, nhan sắc trung bình không xứng với Quyết, đẹp trai không kém gì diễn viên điện ảnh. Dù Quyết có kiên cường bảo vệ người yêu tới đâu cũng không “xi nhê” gì với lập luận sắt đá của gia đình.
Phản đối mạnh mẽ nhất là 3 chị gái trong nhà, các chị bảo, Quyết kiếm đâu chả được người yêu, sao lại vập vào tôi, vừa già vừa xấu?
Tuy nhiên, tình yêu đầu khiến tôi mụ mị. Bất chấp sĩ diện, tôi gọi điện cho mẹ Quyết, trình bày mình yêu anh thật lòng. Tôi còn đến gặp các chị gái Quyết để nói chúng tôi không thể sống thiếu nhau, các chị hãy ủng hộ duyên tình của chúng tôi.
Có lẽ nhờ tôi dày công thuyết phục mà đám cưới tôi và Quyết diễn ra đúng như dự định. Lấy nhau rồi, tôi mới thấy mình ngu dại vô cùng. Hóa ra bố mẹ và các chị gái Quyết vẫn coi thường tôi.
Họ cho rằng, tôi cố tình uy hiếp bắt mọi người phải đồng ý cho tôi và Quyết lấy nhau.
Nhà bố mẹ chồng tôi đất rộng gần 200m2 nên cắt đất, chia phần cho 3 con gái xây nhà luôn bên cạnh. Mẹ chồng và 3 chị gái chồng suốt ngày săm soi, bắt lỗi tôi. Từ việc tôi đi làm quên không chào bố mẹ chồng, rồi về nhà không thèm cầm chổi quét nhà, nấu nướng thì vụng thối vụng nát…, họ đều đem ra chì chiết tôi.
Video đang HOT
Tôi có thai, ốm nghén đến xanh xám mặt mày cũng không ai hỏi han, quan tâm. Mấy bà hàng xóm tốt bụng cạnh nhà còn tỉ tê tường thuật chuyện chị chồng tôi đi rêu rao tôi dụ dỗ, cưới Quyết để được nhập khẩu Hà Nội. Họ còn nói, tôi sống ki bo tính toán từng đồng với bố mẹ chồng. Tôi cứ ớ hết người nhưng rồi lại “bơ đi mà sống”.
Khi tôi sinh con đầu lòng, tôi mới thấm thía cảnh phân biệt nội – ngoại từ phía mẹ chồng. Tôi vừa hết tháng ở cữ, bà bảo vợ chồng tôi đi thuê nhà gần chỗ tôi làm để tiện chăm sóc con nhỏ. Bà già yếu rồi không bế được cháu nên hàng tháng sẽ hỗ trợ vợ chồng tôi 2 triệu để thuê người giúp việc.
Chồng tôi không dám ho he nửa lời, mẹ bảo gì cũng răm rắp làm theo. Vậy là chúng tôi phải đi thuê nhà trọ ở trong khi nhà chồng cách chỗ tôi làm 14 km. Ông bà chỉ cho tôi đúng 3 tháng tiền thuê người trông con rồi lờ đi, mặc kệ vợ chồng tôi xoay xở với đủ thứ tiền phải chi tiêu.
Tôi uất ức vì bị nhà chồng đối xử tệ bạc, con trai tôi hay ốm đau nên tôi tháng nào cũng xin nghỉ 5-7 ngày ở cơ quan để đưa con đi khám bác sĩ, lương cũng không đủ tiêu nên 2 vợ chồng hay cãi nhau. Đến khi con 2 tuổi, tôi và chồng xin về nhà chồng ở với lý do con lớn, cho con đi mẫu giáo để ông bà tiện đưa đón.
Mang tiếng có cháu đích tôn mà ông bà nội thờ ơ khiến tôi bao phen tủi hờn, uất ức. Nhà chị gái chồng cũng có 2 đứa con gửi ông bà trông nom. Lúc nào đi làm về tôi cũng căm tức nhìn cái cảnh bà bón đồ ăn, tắm rửa sạch sẽ cho đứa cháu ngoại, bỏ mặc con tôi lăn lê bò toài ngoài sân.
Có lần ức quá không kiềm chế được, tôi bế con và nói mát mẻ: “Ông bà cu Bin chỉ quý cháu ngoại thôi, đồ ngoại xịn hơn đồ nội”. Thế là mẹ chồng tôi chửi tôi té tát, mấy chị chồng cũng chạy cả sang dạy bảo.
Đợt mẹ chồng tôi ốm nằm viện cả tuần, tôi bận việc cơ quan và chăm con nên mấy ngày sau mới tới thăm mẹ, bà khinh khỉnh không thèm trả lời. Bà còn bắt tôi mang túi hoa quả về, bà không thèm nhận.
Các chị chồng tôi tìm mọi cách chia rẽ vợ chồng tôi, thường xuyên nói tôi sống ích kỉ, không biết đối xử với gia đình chồng rồi khuyên chồng tôi nên ly dị. Anh nghe lời mẹ và chị về nhà lạnh nhạt với vợ, nhiều hôm còn ôm gối xuống phòng khách ngủ.
Khi con trai tròn 4 tuổi thì chồng tôi viết đơn ly dị, anh chỉ nói đã hết tình cảm với tôi và đồng ý để tôi nuôi con trai. Anh gọi giúp tôi chuyến xe chở đồ của 2 mẹ con về nhà trọ, con trai tôi khóc mếu khi bố vẫy tay tạm biệt.
Bố mẹ chồng và các chị chồng thì ngồi cả trong nhà, không thèm ló mặt ra ngoài. Tôi đã đi khỏi nhà chồng đầy cay đắng như thế. Tôi tin rồi đời mình sẽ không rơi vào bế tắc khi ly dị, thoát khỏi nhà chồng bạc bẽo này.
Theo Vietnamnet
Lương thu nhập 40 triệu/tháng, tôi vẫn bị gia đình chồng bảo đồ ăn bám
Chỉ vì tôi làm nghề bán xôi mà chồng ngại không muốn cho đi nghỉ mát cùng cơ quan anh. Còn mẹ chồng tôi thì nói với hàng xóm rằng tôi ăn bám dù tôi là người kiếm tiền chính trong nhà.
Chào độc giả của mục tâm sự, tôi là độc giả thường xuyên của mục tâm sự, tuy nhiên đây là lần đầu tiên tôi chia sẻ những chuyện khó nói của mình với hy vọng sẽ nhận được sự góp ý chân thành của mọi người.
Tôi kết hôn được 8 năm, có hai bé trai ngoan ngoãn, khỏe khoắn. Tôi mới 26 tuổi, còn chồng tôi 32 nhưng chúng tôi đã có nhà riêng, xe hơi và đời sống vật chất tương đối đủ đầy.
Nhìn nhà tôi ai cũng khen rằng tôi tốt số lấy được người chồng không chỉ đẹp trai mà còn kiếm tiền tốt (mọi người nghĩ vậy vì chồng tôi làm ở một cơ quan lớn). Tuy nhiên, ít ai biết rằng phần lớn tiền xây nhà, mua xe và sắm sửa trang thiết bị trong nhà đều một tay do tôi làm ra chứ lương anh chỉ đủ nuôi bản thân anh và dư ra chút ít là cùng.
Chỉ vì tôi làm nghề bán xôi mà chồng ngại không muốn cho đi nghỉ mát cùng cơ quan anh. Còn mẹ chồng tôi thì nói với hàng xóm rằng tôi ăn bám dù tôi là người kiếm tiền chính trong nhà. Ảnh minh họa.
Tôi tốt nghiệp đại học ngoại thương và ra trường đi làm được 2 năm với số lương cũng không kém bạn bè cùng trang lứa. Tuy nhiên, do nhận thấy rằng việc làm công ăn lương rất vất vả và tốn quá nhiều thời gian nên sau khi kết hôn xong, tôi quyết định mày mò học làm xôi nấm và ở nhà mở một cửa hàng bán xôi.
Vì luôn quan niệm nấu cho nhà mình ăn sạch sẽ và ngon như thế nào thì sẽ phục vụ khách tương tự vậy nên cửa hàng của tôi khá đông khách và ngày càng đông hơn. Khách nào đã đến nhà tôi một lần thì hẳn sẽ quay lại lần sau. Thậm chí có người nếu ăn xôi thì nhất định chỉ qua nhà tôi.
Vì lẽ đó nên chỉ sau khoảng 2 năm mở cửa hàng, tôi đã ăn nên làm ra và có đủ tiền để xây nhà rồi sau này là mua xe. Hiện tại, cửa hàng chỉ rộng chưa đầy 25 mét vuông này cho tôi lợi nhuận trung bình tháng lên tới 40 triệu đồng.
Không chỉ mang lại thu nhập cao mà công việc này còn giúp tôi thuận lợi trong việc sinh con và nuôi con. Vì kể từ khi có bầu, tôi có thuê thêm 3 người làm nên công việc hàng ngày của tôi chỉ là ngồi thu tiền, chuyện trò với khách và chỉ đạo bán hàng. Tôi chỉ đến cửa hàng vào giờ cao điểm khách nên có nhiều thời gian ở nhà chăm con, nội trợ. Chồng tôi chưa bao giờ chê tôi lấy nổi một lời vì việc chăm con và nội trợ.
Tuy nhiên, nhà chồng tôi, tất cả mọi người đều đi làm nhà nước hoặc công sở nên rất xem thường những việc như bán hàng. Kể từ khi tôi nghỉ việc ở nhà bán xôi, phía nhà chồng tôi tỏ ra rất coi thường. Hồi tôi mới mở quán, bố mẹ chồng tôi cứ luôn bảo: Sao không làm được ở đâu nữa mà lại đi bán xôi. Rồi sau đó, cứ mỗi lần gặp là ông bà lại giục tôi đi kiếm việc. Bố chồng tôi xa gần rằng: Chồng con đi làm như vậy, con chỉ ở nhà trông thật không xứng tí nào.
Nhưng mãi sau này vẫn thấy tôi say mê với cái quán mới mở, ông bà tỏ ý giận lắm. Cứ mỗi lần có ai hỏi thăm về tôi là bố mẹ chồng lại tỏ ra buồn bã, lại gạt chuyện của tôi đi như thể tôi làm xấu danh thế nhà chồng. Nhiều lần mẹ chồng tôi chép miệng bảo: "Học đại học cho phí công phí gạo, học xong mà chỉ đi bán xôi thì chả bằng đứa thất học". Nghe mà buồn nhưng tôi vẫn cố chịu. Tính tôi không thích đôi co.
Rồi mỗi khi bên gia đình chồng tụ họp hay có việc cưới hỏi gì, tôi chỉ được phân công làm những việc dọn dẹp này nọ còn tiếp khách hay giao dịch này nọ phải để cho các chị em trong nhà đang làm việc ở nơi này nơi nọ vì theo như bố chồng tôi nói là "Có giới thiệu với ai đó thì cũng đỡ ngại".
Nhiều lần gia đình tụ họp, nhiều người trong họ còn bảo chồng tôi là anh làm cơ quan lớn vậy sao không cưới ai khá hơn mà lại lấy cô vợ bán xôi. Nghe mà buồn ghê gớm.
Còn chồng tôi dù miệng nói không câu nệ việc vợ làm nghề gì nhưng thú thực, tôi cảm nhận thấy rõ rằng anh ngại khi nói về nghề của tôi. Hồi tôi còn làm cho công ty liên doanh, hè nào đi nghỉ mát với cơ quan, anh cũng rủ tôi đi vì lý do "đi phải có đôi có cặp".
Nghe mẹ chồng nói mà tôi rất chán nản. Ảnh minh họa.
Nhưng từ khi tôi chuyển sang nghề bán xôi thì anh kiếm đủ mọi lý do để không rủ tôi đi cùng anh mỗi dịp nghỉ hè. Nào là cơ quan phức tạp, cả nhà bìu ríu nhau đi chỉ tổ làm trò chọc ngoáy cho mấy người ở cơ quan. Nào là gia đình tổ chức đi riêng là đủ rồi.
Tuy nhiên, chỉ cần nhìn thái độ lúng túng và sự phóng đại của chồng khi giới thiệu với mấy anh bạn về nghề của tôi rằng: "Vợ em kinh doanh chuỗi nhà hàng" là tôi hiểu anh đề cao chuyện công việc thế nào.
Nhiều khi tôi cũng không thể tin nổi giữa Hà Nội mà sao vẫn còn người coi trọng vỏ bọc công việc như vậy chứ. Tôi nhiều khi cứ băn khoăn nếu tôi cũng đi làm như chồng tôi với mức lương vài triệu đồng thì gia đình tôi giờ sẽ khó khăn như thế nào.
Chồng tôi cũng từng nhiều lần thừa nhận rằng kinh tế gia đình tôi chủ yếu đến từ cửa hàng xôi. Vậy nhưng trước bố mẹ anh ấy và họ hàng anh ấy vẫn sĩ diện bảo rằng nhà này không có anh ấy thì có mà chết đói, rằng tôi không nghề không ngỗng vậy sao gánh nổi gia đình.
Đặc biệt, hôm kia, tôi còn nghe mẹ chồng nói với hàng xóm rằng: Nhà có mấy cô con dâu thì chỉ có tôi là không nghề ngỗng, phải ăn bám chồng, đi đâu cũng phải ngửa tay xin tiền chồng.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi rất chán nản. Tôi có nên từ bỏ công việc kinh doanh của mình để xin vào các công ty lớn, sáng mặc váy đẹp đẽ đi làm, hè được đi nghỉ mát, cuối tuần cả gia đình lại tung tăng đi chơi cho mọi người nể nang hay không? Rất mong nhận được sự góp ý chân thành của quý độc giả.
Theo PNVN
Mang thai con gái nên cả nhà chồng không ai đoái hoài, con dâu tự hầm canh đu đủ ăn Tôi sinh ra ở vùng quê nghèo khó, học hết cấp 2 thì tôi đi làm vài năm rồi lấy chồng. Chồng tôi cũng chỉ là nhân viên phục vụ bàn, anh ấy mới 20 nhưng cứ giục tôi chuyện cưới xin. Lúc đó tôi cứ nghĩ dù sao lấy chồng vào cũng sẽ an cư lạc nghiệp, có gì thì có chồng...