Đành yên phận
Từ khi kết hôn, để hòa hợp tôi đã ngừng học nâng cao, bớt nhận lớp dạy, hạn chế đi chơi, nói năng chừng mực, chỉ được cái thêm đảm đang tháo vát việc nhà cửa.
ảnh minh họa
Mới vài năm thôi, bạn bè chẳng thể nhận ra tôi xinh tươi, hài hước và sắc sảo ngày nào. Ngày đó tôi đã muốn chấm dứt cuộc sống vợ chồng nhưng phần sĩ diện, phần sợ bố mẹ đau lòng thêm vì trong nhà đã có một người ly hôn rồi. Đồng thời, tôi cũng hy vọng sau khi có con gia đình sẽ khác. Sự thật đúng vậy nhưng là khác theo chiều ngược lại. Chồng tôi không cờ bạc, nghiện ngập, không lêu lổng lười nhác, nhưng những thói tật còn lại của đàn ông anh đều có: nhậu nhẹt, gái gú, gia trưởng, thô bạo…
Video đang HOT
Có lẽ sai lầm lớn nhất của tôi là vội vã kết hôn ở lứa tuổi “toan về già”. Với tôi khi đó đơn giản là tìm một người bạn song hành trên đường đời, cùng sinh dưỡng những đứa con ngoan, thế là quá đủ! Hệ quả ngày càng thấm thía: khi hôn nhân không bắt nguồn từ tình yêu, khi kết hôn không nhằm để sẻ chia thì dù hai người chín chắn gắn bó nhau cũng khó tạo thành mối quan hệ ngọt ngào. Chút cảm xúc cạn dần theo bận rộn mưu sinh mà không bên nào hào hứng bồi đắp. Đã mấy lần tôi điếng lòng tìm cách thu xếp cuộc sống chỉ còn ba mẹ con, dù vất vả vẫn ấm áp hơn với “ông kẹ” trong nhà, song chẳng đời nào anh chịu để tôi nuôi cả hai đứa, mà giao đứt đứa nào cho anh cũng quá sức chịu đựng của mẹ con tôi. Hai bé mới mẫu giáo đã rất nhạy cảm với suy nghĩ của mẹ, thường hốt hoảng nắm níu đòi theo mẹ mỗi khi tôi chớm có ý định chia tay bố cháu.
Gần 40 tuổi tôi mới nhận ra điều đơn giản: Tiền của như dàn khung bảo bọc, con cái là phần tử gắn kết, nhưng chất keo đích thực của hôn nhân là tình yêu – điều mà chúng tôi chưa có (hoặc hình như đã có rất ít) và e rằng chẳng bao giờ kịp nảy nở với những va chạm trường kỳ. Nhiều lần tôi đã cố phá cách, gắng khơi gợi tình cảm chồng vợ mà sao khó quá, rất khó để bắt đầu, càng rất khó để diễn đạt khi anh luôn ở tâm thế rất khác.
Thôi đành chọn cách yên phận nuôi con, khi nào chúng trưởng thành, mẹ con tôi tính tiếp.
Theo VNE
Cô đơn một mảnh đời
Cô Nhài xuống ở hẳn trên thuyền ở Vực Nải đã được hơn chục năm. Ngôi nhà lá cọ ở giữa làng cả năm cô mới ghé qua đôi lần. Có việc gì lắm người ta mới thấy cô đặt chân lên đất. Quanh năm cô sống ở trên thuyền, làm bạn với cá, với sen...
Người ta kể rằng hồi trẻ cô đẹp lắm, làn da trắng muốt, tóc đen chấm gót. Vẻ đẹp mộc mạc tao nhã như hoa nhài. Đẹp là vậy mà chả ma nào thèm ngó ngàng tới, chẳng phải vì cô chanh chua, ngoa ngoắt mà ngược lại cô rất nết na thùy mị. Chỉ đơn giản là nhà cô có ổ bệnh cùi và lao. Ông nội cô bị cùi rụng hết ngón tay chân, vô phúc hai chú ruột của cô cũng bị cùi. Đến bố khỏe mạnh nên may mắn lấy được vợ, nhưng ông cũng qua đời khi vừa bước qua tuổi bốn mươi vì bệnh lao. Hai năm sau khi bố cô mất, mẹ cô vì đau buồn, vì lao lực nên cũng ra đi.
Bố mẹ mất khi hơn mười tuổi, cô được các anh chị chăm bẵm. Nghèo khó nhưng anh em vẫn sát cánh hết mực yêu thương nhau. Nhưng phận đời thật trớ trêu, cả hai anh trai cô dù khỏe mạnh nhưng đã ngoài ba mươi mà chẳng ai lấy được vợ. Làng trên xóm dưới, cứ thấy anh trai cô tán tỉnh để ý đến cô gái nào là y như rằng gia đình họ cấm tiệt. Buồn chán hai anh lần lượt vào tận vùng Tây Nguyên lập nghiệp. Chị gái cô cũng vậy, con gái có thì chị đành đi kiếm lấy đứa con để trông cậy lúc về già. Trách chi ông trời vô tình, hay chăng mấy đời trước gia đình cô đã gây nên nghiệp chướng gì cho cam nên kiếp này phải trả nợ. Chị gái cô sinh khó, đứa bé đã chết ngay trong bụng mẹ khi chưa kịp cất tiếng khóc chào đời. Chị gái cô hóa điên đã đâm đầu xuống Vực Nải tự vẫn vài ngày sau đó.
Bao lần anh trai giục cô vào Tây Nguyên ở cùng mà cô cứ khất lần. Cô bảo vào sao được khi mồ mả cha mẹ, chị gái và cháu còn ở ngoài này lấy ai hương khói. Từ ngày chị gái mất, cô chuyển lên thuyền ở Vực Nải sống bằng nghề chài lưới và trông cá thuê. Rất ít khi người ta thấy cô lên bờ, mà có lên cô cũng bịt kín mặt như sợ người khác nhìn thấy dung nhan của mình. Đến ngày giỗ, hay ngày tảo mộ cô cũng thường đi vào ban đêm. Đình đám thì cô thường không đến, người dân trong làng cũng không giao lưu tiếp xúc. Chỉ có người chủ Vực Nải là còn hay ra tiếp tế gạo và củi lửa cho cô.
Người ta lại đồn thổi rằng cô là một thây ma, cái thuyền nhỏ của cô cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong sương sớm. Vài kẻ trộm cá đã nhìn thấy cô mặt xanh, xõa tóc lướt trên mặt nước. Tin một đồn mười, mười đồn trăm, dần dần được thêm thắt đến ly kỳ, rùng rợn như các câu chuyện ma. Để giờ đến trẻ con khóc là người ta lại dọa: "Nín ngay không cho ra Vực Nải với bà Nhài bây giờ".
Chẳng biết các tin đồn ác ý đó có đến tai cô không, nhưng ít ai dám bén bảng ra Vực Nải nữa, có lẽ vậy cũng tốt, vì bọn trộm cá cũng không dám đến. Còn cô thì ngày càng tránh né mọi người. Cô sống riêng trong thế giới của mình, thi thoảng cô đậu thuyền lại góc chị gái đã tự vẫn ngồi nói chuyện một mình. Những đêm trăng sáng cô lại trút xiêm y vùng vẫy tắm tiên giữa bạt ngàn hoa sen. Hay những trưa hè cô xõa mái tóc dài thướt ra gội trước mũi thuyền. Cuộc sống của cô thật kỳ lạ, cô hạnh phúc với những điều người khác cho là khó hiểu, an phận với tất cả những dòng chảy cuộc đời.
Theo VNE
Phụng dưỡng bố mẹ có phải là việc của con trai? Cả xóm còn mỗi nhà này chưa làm đường bê tông nối từ đường lớn của xã vào. Hôm ba anh em gặp nhau chị cười bảo: "Anh cả bốn phần, cậu út bốn phần còn anh chị cũng có hai phần góp vào làm đỡ ông bà cái đường cho ăn tết được ngon". Vậy mà cậu em xửng cồ lên: "Làm...