Đánh mất tình yêu vì anh quá mặc cảm
Tôi không biết ba tôi đã nói gì với anh nhưng nếu yêu tôi và hành động một cách đàn ông, anh nên nói cho tôi để cùng giải quyết.
Tôi quen anh qua hai người bạn – bạn thân của tôi và bạn thân của anh. Khi đến với nhau, chúng tôi không giấu quá khứ của nhau. Tôi đã chia tay mối tình 5 năm của mình còn anh cũng vừa về lại thành phố sau một thời gian làm ở xa. Chúng tôi chấp nhận đến với nhau và thực sự hạnh phúc.
Tôi có công việc ổn định sau khi tốt nghiệp đại học hai năm trước, còn anh chưa tốt nghiệp phổ thông. Tôi thông cảm và yêu thương anh bởi đó là kết quả sau khi gia đình anh gặp khó khăn vì vỡ nợ, anh phải sống bên nhà chú và gia đình rời quê đi nơi khác. Anh không giấu tôi và gia đình tôi bất cứ điều gì kể cả những công việc trước đây anh làm. Ba mẹ tôi buồn nhưng không phản đối. Vì với ba mẹ tôi lúc đó, miễn sao có ai cưới tôi đều được, họ sợ tôi không lấy được chồng. Ở quê mà 27 tuổi thì đều bị xem là ế dù tôi có trình độ, có thu nhập, không xấu cũng chẳng vô duyên. Nhưng tôi mặc kệ những suy nghĩ của họ, tôi hạnh phúc là được.
Anh quan tâm nhiều đến tôi, nhắn tin, gọi điện, anh gọi tôi bất cứ khi nào anh rảnh. Có khi một ngày gọi cho tôi đến 4-5 tiếng và rất hay ghen. Tôi thích thú với những điều đó vì trước giờ có ai ghen khi tôi gặp bạn bè hay khách hàng đâu. Anh cũng tính chuyện lập gia đình với tôi nhưng gia đình anh bảo hết năm đã, năm vừa rồi không tốt cho tuổi của anh và mẹ anh. Khi đó, anh đã có công việc ở văn phòng, ổn định.
Quen nhau cả năm nhưng chúng tôi chưa bao giờ cãi vã. Tuy anh không học cao nhưng anh tâm lý, hiểu chuyện vì đã ra đời lâu và sống tự lập. Tôi rất tin tưởng anh, điều mà tôi chưa từng cảm thấy với người bạn trai đầu. Tôi luôn nhận được lời khuyên đúng đắn và hợp lý từ anh. Tôi không chỉ dành tình yêu cho anh mà cả niềm tin và sự tôn trọng. Là con gái, ai chẳng muốn lấy một người chồng vững vàng về kinh tế để dựa dẫm, để tự hào nhưng tôi không cần những điều đó. Tôi muốn một mái ấm, một người chồng dành thời gian cho gia đình. Yêu anh, tôi chấp nhận phải làm nhiều hơn, vất vả hơn để có cuộc sống đầy đủ.
Nhưng rồi mọi chuyện bắt đầu thay đổi. Anh nghỉ việc ở công ty vì có thay đổi trong cơ cấu lãnh đạo, sếp anh từ chức. Sếp cũng chính là người quen đã nhận anh vào làm. Giai đoạn đó anh thất nghiệp, về nhà. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đó, anh lại làm cho một người quen cũ. Công việc bận rộn hơn nhiều, anh phải ở lại chỗ làm, không về nhà được. Anh cũng thích vậy để đỡ mất công đi lại, đỡ tốn chi phí. Nhưng chính cái công việc này làm chúng tôi xa nhau dần.
Anh hay nhậu nhẹt, tiếp khách cùng với sếp. Tôi nhận ra anh là người thích nhậu, tuy rằng anh không lớn tiếng với ai bao giờ, không kiếm chuyện khi say như nhiều người khác nhưng anh cũng không còn ghen tuông nữa. Có lần tôi giận anh, tôi muốn chia tay. Anh chỉ ngồi nghe tôi nói mà không nói gì. Rồi sau đó không nghe điện, không trả lời tin nhắn, và không gặp tôi. Càng như vậy tôi càng giận hơn. Nhưng tôi đã hẹn gặp anh, anh đến rồi chúng tôi hòa nhau. Tôi đã sai lầm khi không nói chuyện rõ ràng với anh, về tính tình và cách anh làm. Thời gian hạnh phúc không lâu. Hai tháng sau, chúng tôi lại giận nhau vì một chuyện không đáng có, mặc dù trước đó rất hạnh phúc. Anh không gọi cho tôi nữa. Tôi cũng không nói gì. Chỉ gọi khi có việc cần và anh xem như không có việc gì xảy ra nhưng không chủ động gọi cho tôi như trước.
Mùng 1 tết, anh gọi bảo đang trên đường xuống nhà tôi, anh vẫn vui vẻ, vẫn nói nhớ tôi, nếu không thì đâu có vất vả trưa nắng lại chạy xuống như vậy. Nhưng suốt cả Tết chẳng thèm hỏi han gì, có gọi anh thì anh bảo anh biết tôi ở nhà là được rồi, Tết phải để anh tự do chút chứ. Tôi hỏi anh ngày nào về thăm nhà thì nhắn để tôi đi cùng, anh hẹn sau Tết, khi tôi lên thành phố thì qua vì anh cũng bận lắm. Đến khi tôi lên thì anh bảo trưa có việc bận, không về được, tôi đi một mình đi. Tôi giận, cúp máy luôn.
Tôi hẹn anh ăn trưa rồi bảo hôm sau tôi sẽ ghé thăm nhà anh, dù gì cũng phải chúc Tết dù qua mất rồi. Có còn hơn không. Anh bảo sẽ về cùng tôi nhưng sáng anh về trước, tôi làm xong rồi về. Anh chủ động gọi cho tôi hỏi mấy gìờ về, hỏi đi đến đâu rồi… Hôm đó, anh có khác một chút, không quan tâm tôi nhiều như trước kia. Giá mà tôi hỏi han anh, hỏi xem công việc có gì không ổn hay không… Tôi không làm vậy mà chỉ trách anh, giận anh. Tôi không ngờ đó là lần cuối cùng chúng tôi gần nhau.
Một tuần sau, tôi đến chỗ anh để lấy một số vật dụng thì thấy anh và bạn đang nhậu ở gần đó. Thấy tôi anh quay lại, rủ tôi đi cùng. Ban đầu, tôi định không đi nhưng cuối cùng lại đi để nói chuyện với anh. Sau khi kết thúc buổi nhậu, tôi và anh nói chuyện. Tôi hỏi sao cả tháng anh không gọi cho tôi, anh muốn như thế nào? Anh bảo nếu muốn nghe anh nói thì tôi phải thất vọng thôi, anh không muốn nói. Sau đó còn bảo tôi lấy chồng đi. Anh khẳng định không có người khác nhưng anh có khó khăn không nói được. Hẹn tôi hôm khác qua nói chuyện. Nhưng anh không gọi nữa và cũng chẳng muốn gặp lại tôi.
Tôi thực sự không thể tin được chỉ một thời gian ngắn mà mọi thứ thay đổi như vậy. Tôi đã làm hết sức để nghe anh nói, để gặp anh nhưng không được. Tôi đau khổ, chấp nhận một kết thúc mà lòng mình luôn day dứt. Từng ngày trôi qua thật là kinh khủng với tôi. Tôi không quen được việc không có sự hiện diện của anh trong cuộc đời. Tôi thấy mình có một nửa lỗi lầm trong chuyện này.
Một lần gặp bạn thân, tôi kể cho bạn nghe và bạn đã dò hỏi bạn thân của anh (giờ hai người bạn này đã là người yêu cũ của nhau rồi) thì được biết lý do anh quyết định chia tay là vì gia đình tôi không chấp nhận anh (tôi đã không biết giữa anh và ba tôi đã có chuyện gì vào ngày mùng 1 Tết). Anh không muốn gặp tôi vì gặp cũng không giải quyết được gì. Giờ công việc không tốt nên anh không thể cưới tôi được. Anh cũng nói với bạn anh vì tôi bất cần, không trân trọng anh nên giờ mất mới tiếc. Nếu tôi không nâng niu, không trân trọng thì tôi đâu có dậy sớm nấu những món anh thích và mang đến cho anh. Nếu tôi không nâng niu thì trước sinh nhật anh cả tháng tôi đâu có cặm cụi thêu áo gối tặng anh. Nghĩ đến tôi cũng không ngờ mình làm được như vậy. Chẳng lẽ mặc cảm lại lớn hơn cả tình cảm anh dành cho tôi? Tại sao không nói thẳng với tôi để tôi hận anh hay gì đó rồi dễ dàng quên anh hơn.
Giờ đây lòng tôi vẫn đau, hằng đêm phải nghe nhạc cho đến lúc ngủ để không nhớ đến anh nữa. Nhưng không hề mong anh quay lại. Tôi vừa sợ những tháng ngày đã đi qua, vừa biết chúng tôi không thể hạnh phúc nếu đến với nhau. Tôi chỉ mong sau này được một lần gặp lại anh như hai người bạn, tôi quyết định sẽ không quên anh, nhớ những kỷ niệm đẹp chúng tôi có với nhau và giữ mãi trong lòng mình. Vẫn yêu anh dù vết thương lòng mãi sẽ không bao giờ lành được.
Theo VNE
Mẹ anh bảo, chúng mình phải chia tay!
Thúy khóc như mưa khi gặp anh, cô mặc định đó là lần cuối cùng cô gặp lại người mình yêu tha thiết.
2 năm yêu nhau, dù không phải là quãng thời gian quá dài nhưng cũng không phải ngắn, đủ để hai con người cùng tâm hồn, cùng nhịp đập trái tim thấu hiểu tình cảm, tâm tư của nhau. Thúy nắm lấy tay người yêu, ngã vào lòng anh mà thủ thỉ:
Video đang HOT
- Anh à, mình chia tay đi!
- Sao vậy em?
- Anh có thấy em gầy đi không, có thấy em hốc hác không?
- Em gầy lắm, anh thương em lắm
Cái câu &'anh thương em lắm' của anh như nhát dao cứa vào trái tim cô. Thúy cảm nhận được tình yêu anh dành cho mình, lâu lắm rồi mới lại thấy cái sự ngọt ngào lãng mạn đến đau nhói con tim. Thương em lắm, Thúy càng nghe càng hiểu, chuyện chẳng lành sẽ xảy ra cho cuộc tình của hai đứa. Anh tiếp lời:
- Nhưng tại sao chúng ta phải chia tay?
- Mẹ anh bắt em phải bỏ anh, mẹ sẽ không cho chúng ta yêu nhau đâu anh
- Nhưng tại sao?
- Vì em con gái nhà quê, vì gia đình em quá nghèo, vì bố mẹ em làm nông dân trong khi gia đình anh toàn là gia giáo, quan chức. Vì em đũa mốc chòi mâm son. Vì em là đứa không biết điều, dụ dỗ anh để khiến anh mê muội rồi hi vọng bước chân vào gia đình anh, làm dâu nhà anh và sau này đòi phân chia tài sản
- Mẹ anh nói vậy sao? Mẹ anh còn nói gì nữa
- Mẹ anh đưa cho em tiền, nhiều lắm! Số tiền lớn ấy em muốn giữ, em không bỏ được. Em sẽ mang theo bên mình, đi một nơi khác để lập nghiệp bằng số tiền mẹ anh cho em. Tiền nhiều như vậy, sao nỡ bỏ đi....
Cô không tin lại có người đàn ông yêu cô chân thành nhưng cũng sẵn sàng từ bỏ gia đình, tài sản và cả sự giàu sang phú quý và bố mẹ để đến với cô... (ảnh minh họa)
Vừa nói Thúy vừa khóc. Những chuyện tình bị gia đình ngăn cấm và cho tiền ép bỏ, cô thực sự chỉ từng xem trên phim. Cô cũng đã từng căm ghét những nhân vật trong phim ấy đến tận xương tủy, những người đàn bà ngăn cấm con cái thật không đáng làm mẹ. Nhưng giờ, cô không ngờ có ngày, nó lại nghiệm vào chính cuộc đời cô.
Cô khóc như mưa khi nói tới giá trị của đồng tiền. Anh bảo:
- Em thật sự cần tiền sao?
Thúy cười:
- Tiền thì ai chẳng cần. Người nghèo thì càng cần, người giàu thì lại càng cần hơn nữa. Mỗi người một kiểu. Nghèo cần để có cái chi tiêu, giàu thì cần để sang trọng rồi còn muốn sang trọng hơn. Anh có đảm bảo anh không cần tiền không?
Nét mặt Thúy lạnh tanh khiến anh sợ. Thực sự, Thúy làm như vậy vì Thúy quá hận người đàn bà kia. Hận bà ta khinh cô, hận bà ta coi trọng giàu khinh nghèo, chỉ nghĩ đến việc ngăn cản mà không nghĩ đến chuyện tình cảm của con cái mình. Vì họ nghĩ, họ giàu như vậy không thiếu gì những cô gái bám theo con họ, sẵn sàng xin chết và toàn là những cô gái danh giá, giàu có. Chứ đừng nói là những cô gái giống như Thúy đây...
Thúy biết, Thúy quá yêu anh và anh cũng không có tội gì. Nhưng nhất định là lần cuối, không còn cơ hội tiếp theo cho cuộc tình này. Cô đã quyết định chia tay. Vì nếu như cưới anh, anh sẽ phải từ bỏ gia đình và việc đó, một người như anh khó mà làm được. Thúy nghĩ vậy. Cô không tin lại có người đàn ông yêu cô chân thành nhưng cũng sẵn sàng từ bỏ gia đình, tài sản và cả sự giàu sang phú quý và bố mẹ để đến với cô...
Thúy cảm nhận được tình yêu anh dành cho mình, lâu lắm rồi mới lại thấy cái sự ngọt ngào lãng mạn đến đau nhói con tim. (ảnh minh họa)
Nghe Thúy nói, anh còn tưởng Thúy cũng tham tiền thật, cũng không vì tình yêu dành cho anh mà cố gắng được. Anh giận Thúy, quay mặt đi. Và cuộc chia tay nhẹ nhàng như thế dù Thúy chưa kịp nói lời từ biệt với người cô yêu.
Cô khóc, khóc hết nước mắt, khóc đau quặn tim vì không thể nào chịu được sự chia xa này. Chỉ có cô mới thấu hiểu được cái cảm giác đau đớn ấy. Tại sao khi yêu con người ta lại khổ sở như thế này? Cô thầm nhủ, giá như có thể được làm lại, thà là cô không yêu anh, thà là cô không dám nhận những ngày hạnh phúc để bây giờ con tim đau đớn, cảm giác nghẹn đắng, không thể nào thở nổi...
Thúy ra đi như vậy. Cô chia tay anh vì cái sự nghèo. Nghèo đã làm cô mất đi hạnh phúc và có thể mãi mãi sau này, nhiều hơn thế nữa.
..........3 năm sau
Như một định mệnh được sắp đặt, Thúy tìm lại quán quen, nơi trước đây cô và anh đã có với nhau rất nhiều kỉ niệm đẹp. Thúy muốn tìm lại quá khứ và từ ngày chia tay anh, cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô đi qua những nơi mà hai người đã từng hẹn hò. Chỉ là lần này, cô đã chọn quán cà phê, nơi cô và anh trao cái nắm tay đầu tiên.
Ngồi thưởng thức những điệu nhạc du dương, Thúy thấy lạnh sau gáy. Cô cảm giác có ai đó đang nhìn mình, một cảm giác vừa lạ vừa quen, giống như trong phim vậy. Thúy ngồi im rồi quay lại, giống như muốn bất ngờ để người ta không hướng ánh mắt đi chỗ khác, để bắt quả tang. Và Thúy nhận ra, ánh mắt người đàn ông đàn nhìn chằm chằm Thúy. Anh là ai, là người của 3 năm trước...
Đúng rồi, chính là anh. Nhưng bây giờ sao nhìn anh tiều tụy, già, gầy và đen thế. Anh khác hẳn anh của ngày xưa, đẹp trai, phong độ, lịch lãm. Thúy không dám tin là anh nên còn ú ớ định chào, thì anh đã cười một nụ cười hiền. Nụ cười ấy không lẫn vào đâu được, đó là anh, mối tình cách đây 3 năm của Thúy.
Thúy quay mặt đi, cố gạt giọt nước mắt vừa lăn vội rồi quay lại cười nhoẻn miệng, chào anh, như hai người xa lạ. (ảnh minh họa)
Thúy quay mặt đi, cố gạt giọt nước mắt vừa lăn vội rồi quay lại cười nhoẻn miệng, chào anh, như hai người xa lạ. Cả hai ngồi đối diện nhau nhưng sao Thúy run thế, không nói thành lời, vẫn như ngày nào.
Bất giác, Thúy nhìn vào tay anh, chiếc nhẫn cưới xoay ngược, có lẽ vì nó quá lỏng. Anh đã có gia đình:
- Anh khỏe không, anh được mấy cháu rồi ạ?
- Ừ, anh khỏe, còn em? Anh cám ơn, anh mới có một cháu, em thế nào, mấy cháu?
Thúy cười, cười hiền và buồn rười rượi. So với những người con gái may mắn thì Thúy thua xa. Thúy mới chỉ có một mình, chẳng có cháu nào cũng chẳng có anh nào bên cạnh. Từ ngày chia tay anh, Thúy không yêu được ai, Thúy đau khổ tìm về kí ức, sống những ngày tháng mệt mỏi, tủi hổ.
- Chị nhà anh chắc xinh lắm, giỏi lắm nhỉ!
Anh cười ngượng ngạo:
- Không, chị cũng bình thường thôi, không xinh cũng không giỏi.
- Chị cùng quê với em
Thúy ngạc nhiên khi anh nói tiếp
- Cùng quê nhưng là người huyện khác. Bố mẹ cô ấy cũng giống như bố mẹ em, làm nông nghiệp. Các cụ quý anh lắm, tính tình hiền lành chân chất. Mỗ lần anh đưa cu Tí về quê là các cụ mừng lắm, quý con quý cháu. Người ở quê thật thà, tốt bụng thật!
- Thế mẹ anh...?
Thúy ngập ngừng. Anh hiểu câu hỏi của Thúy rằng, tại sao mẹ anh lại cho anh lấy cô ấy. Anh chưa cần đợi Thúy nói hết đã trả lời:
- Ban đầu cô ấy cũng giống em, cũng sợ hãi mẹ anh. Cũng lo lắng mẹ anh sẽ không đồng ý và cũng định chạy trốn. Nhưng sau đó, anh đã động viên cô ấy ở lại bên anh, dù có thế nào anh cũng đấu tranh. Anh không muốn một lần nữa, vì bố mẹ anh mà anh lại đánh mất tình yêu của mình. Cô ấy đã nghe lời anh, cố gắng vượt qua mọi áp lực. Dù là đến giờ, bố mẹ anh vẫn chưa thực sự đồng ý cô ấy, nhưng anh đã là người chồng để cô ấy tin tưởng. Anh đã nỗ lực hết mình, đi làm kiếm tiền, không dựa vào bố mẹ để bố mẹ tin là anh có thể làm được tất cả. Cô ấy cũng vậy... Tình yêu không quan trọng giàu nghèo chỉ cần chúng ta cố gắng mà em. Cô ấy đã mấy lần ra đi, cũng bị mẹ anh dùng tiền mua chuộc, nhưng cô ấy đã không nhận tiền...
Có thể, tự trọng của cô cao hơn người con gái kia, nên cô đã chọn cách ra đi sớm mà không đủ dũng khí ở lại bên anh. (ảnh minh họa)
Nói đến đây, nước mắt Thúy trào ra. Cô khóc vì hối hận đã không ở lại bên cạnh anh, đã không giữ anh lại. Cô còn khóc vì thật ra, anh có hiểu cô hay không? Mấy năm qua, anh vẫn nghĩ cô dùng số tiền của mẹ anh để nuôi bản thân mình sao? Cô đâu có nhận đồng tiền nào, cô đã trả lại hết cho mẹ anh và chọn cách ra đi vì không chịu được sự sỉ nhục.
Có thể, tự trọng của cô cao hơn người con gái kia, nên cô đã chọn cách ra đi sớm mà không đủ dũng khí ở lại bên anh. Nhưng thử hỏi, ngày đó, anh có cho cô cơ hội không? Anh có níu tay cô ở lại, có cố gắng vì cô hay không? Hay là vì ngày đó anh chưa đủ can đảm khi anh gặp được người con gái kia?
Cô cố nén lòng, sự hiểu lầm quá lớn. Cô đứng dậy, chào anh, bước đi và không quên chúc anh hạnh phúc! Anh cũng chào cô, với theo bằng câu: "Em có mấy cháu rồi, em chưa trả lời anh".
Thúy không quay lại, bước đi mà nước mắt trào dâng. Cô không còn muốn nói gì thêm nữa. Mấy cháu ư? Anh đã có vợ, có con, đã hạnh phúc, còn cô, một người đàn ông để yêu và tin cậy cũng chưa có, vì cô chưa mở được lòng ra với ai, chỉ vì quá yêu anh. Còn anh thì ngồi đây trách cứ cô, trách cái quá khứ phũ phàng để chia rẽ hai người, để một mình cô cô đơn, lạc lõng giữa dòng đời xô bồ và bạc bẽo... Cô phải bước tiếp thôi, dù sao thì vẫn phải đi, phải sống mà...
Liệu đây có phải là cái giá mà ông trời ban cho cô, vì cô đã không kiên trì giữ người mình yêu, hay tại cô quá tự trọng, không tin tưởng vào người cô yêu? Hoặc đó cũng có thể là số phận của cô, người con gái không thể có được hạnh phúc? Nếu như ngày đó cô đi đến con đường cuối cùng cùng anh, thì mọi chuyện giờ sẽ thế nào? Liệu cô có cô đơn như lúc này?...
Theo VNE
Yêu thầy giáo hơn 12 tuổi nên bị gia đình cấm Em bị gia đình ngăn cấm tình yêu chỉ vì yêu thầy giáo cũ của mình và hơn 12 tuổi. Chị Thanh Bình thân mến! Em có một chuyện liên quan đến tình cảm và gia đình, mong chị hãy cho em một lời khuyên để em có được sự lựa chọn cho mình. Em hiên la sinh viên năm 3, đa co...