Đán.h mất tất cả vì quá yêu anh
Tôi lao vào yêu anh, dâng hiến cho anh tất cả mà quên cả cổng trường đại học trước mắt.
Quen nhau được sáu năm, đó không phải là quãng thời gian quá dài nhưng cũng không phải là ngắn đối với hai người yêu nhau mà bị gia đình ngăn cấm như chúng tôi. Tưởng chừng như đến được với nhau khó khăn, chông gai như vậy thì sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa… vậy mà anh đã vội vàng bỏ tôi ra đi chẳng một chút luyến tiếc, nhớ thương.
Vốn là một cô gái ngoan hiền, học giỏi có tiếng trong trường, tôi luôn được thầy cô, bạn bè quý mến. Ngày đó, tôi là tấm gương sáng cho các em học hỏi, trong dòng họ, tôi luôn là mục tiêu cho các em phấn đấu. Hàng xóm cũng vậy, ai cũng mong con mình học giỏi, ngoan hiền như tôi là mãn nguyện lắm rồi.
Cứ tường tôi sẽ như thế mà dễ dàng bước vào ngưỡng cửa đại học và tương lai tôi sẽ luôn sáng ngời. Nhưng có ai ngờ đâu, khi gặp anh trong năm học cuối cấp, tôi đã yêu anh, yêu không một tính toan, so đo. Mặc dù vẫn biết là năm cuối cấp rất quan trọng, nó quyết định đến tương lai của tôi nhưng tôi không thể nào làm chủ được cảm xúc của mình. Tôi dường như bị một con thuyền cảm xúc xô mạnh và cuốn đi, không tự chủ, không phương hướng, mặc cho cảm xúc yêu thương cứ dâng trào.
Tôi muốn yêu thỏa thích, muốn được ở bên anh, muốn được anh yêu. Nhưng khi gia đình biết chuyện, hình tượng của tôi trong mắt mọi người dường như sụp đổ bởi tôi đã hoàn toàn thay đổi, không còn là cô bé ngoan hiền, học giỏi như trước nữa. Tôi không quan tâm đến những lời khuyên của ba mẹ, anh chị, bạn bè, tôi lao vào yêu anh dù biết rằng anh không như tôi.
Tôi không thể nào trở về cuộc sống bình thường như trước kia của mình (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh không còn đi học, không cùng chí hướng, hai người sống hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Tôi mù quáng đến nỗi không còn biết đâu là đúng, đâu là sai nữa, tôi chấp nhận bỏ tất cả để theo anh và gia đình, bạn bè, tương lai lúc bây giờ chẳng có ý nghĩa gì trong tôi nữa. Với tôi, không có gì quan trọng hơn anh, không giây phút nào hạnh phúc hơn khi được bên anh. Và một điều mà bây giờ tôi mới tự hỏi lại chính mình rằng, liệu anh có như tôi không? Anh có yêu tôi như tình yêu tôi đã dành cho anh ấy không? Liệu tình yêu đó có thực sự chân thành hay anh chỉ như “chiếc lá bị cuốn theo chiều gió”.
Tôi đã khiến mọi người trong gia đình phải đau khổ, thất vọng vì tôi. Tôi bỏ mặc tất cả những lời khuyên răn của mọi người để theo anh… để rồi khi tôi đã dâng hiến cho anh tất cả, đã mất đi tương lai rạng rỡ, niềm tin của gia đình, danh dự của bản thân thì anh lại lạnh lùng bỏ mặc tôi lại một mình.
Đấy là một lần trong lúc tức giận, tôi đã than vãn: “ Cũng vì anh mà em đã mất tất cả”… Khi nghe được những điều đó, anh đã không động viên, an ủi tôi như những lần trước mà anh đã lạnh lùng nói lời chia tay. Anh cũng không một lần nghĩ đó là lỗi của mình, không một lần năn nỉ, không một hành động nào để giữ tôi lại… mà thản nhiên nói rằng: “ Em hãy cứ đi đi! Hãy tìm con đường tốt hơn cho chính bản thân mình”.
Anh vô tình, vô tâm đến lạ lùng… khiến trái tim tôi như ngừng thở khi bị anh đối xử phũ phàng như vậy! Tôi ngồi một mình nhìn lại mình, nhìn lại những gì mình đã được và mất, nhớ lại những lời của mọi người đã khuyên bảo… để rồi tôi chợt nhận ra rằng, tôi không còn là tôi, một đứa con gái ngoan hiền, giỏi giang như ngày nào!
Thật sự là khi yêu, chẳng ai có thể biết được lòng dạ đối phương thế nào! Và với những người không biết quý trọng gì ngoài những cảm xúc của chính bản thân mình lại càng dễ bị cảm giác yêu thương đán.h lừa. Để rồi, khi tất cả đã sáng tỏ trong tim mình thì cũng là lúc tôi nhận ra mình đã mất tất cả.
Sau khi rời xa tôi, anh vẫn vui vẻ sống, vẫn yêu thương bao cô nàng khác, còn tôi, tôi như một kẻ vật vờ, mất hết niềm tin vào tình yêu và cuộc sống. Dù có cố gắng đến mấy đi chăng nữa, tôi cũng không thể nào trở về cuộc sống bình thường như trước kia của mình. Tôi chỉ ao ước giá như được quay lại những tháng ngày khờ dại ấy, tôi sẽ không bao giờ lựa chọn người đàn ông bội bạc ấy, để bỏ lại sau lưng tất cả tương lai, hạnh phúc…
Tôi không biết đến bao giờ mình mới có thể lấy lại được nụ cười vui vẻ, hồn nhiên như thuở nào!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Muốn ngủ với người hơn mình 20 tuổ.i
Tôi năm nay 26 tuổ.i, tôi đã ra trường và đi làm được hai năm. Tôi và chú quen nhau như một sự tình cờ. Chú tuyển tôi vào công ty mà chú làm giám đốc. Tôi rất tôn trọng chú, chú như tấm gương để tôi noi theo, mỗi lần tôi làm sai điều gì thì chú không mắng mà còn chỉ bảo rất nhẹ nhàng.
Tôi là một người có học thức và hiểu biết, chú cũng vậy. Tôi biết gia đình chú không hạnh phúc. Chú và vợ đã ly thân, bây giờ chú sống với mẹ và một đứa con trai đã gần bằng tuổ.i tôi.
Thấm thoát tôi đã làm việc với chú ba năm. Trong thời gian bên chú, tôi đã yêu thầm, tôi chẳng thể hiểu nổi mình nữa. Có lúc tôi chỉ muốn chạy lại và ôm thật chặt, tôi rất muốn có người đàn ông đó. Tôi đã có người yêu nhưng ở bên cạnh người yêu tôi chỉ nghĩ về chú. Tôi ước đó là "chú" để tôi thể hiện tình cảm.
Có những lần tìm hiểu suy nghĩ của chú về tình cảm, tôi đã nhận thấy chú hình như bị đổ vỡ một lần nên chú chẳng tin vào tình cảm nữa. Với chú đến với một người đàn bà khác chỉ là giải quyết nhu cầu và chú nghĩ rằng họ đến với mình chỉ vì tiề.n mà thôi.
Chú là người rất giỏi, thông minh và thành đạt. Trước đây chú là tổng giám đốc của một công ty nhà nước. Càng tiếp xúc, tôi càng cảm thấy chú là một con người hiểu biết, lịch sự. Dù đã hơn tôi 20 tuổ.i nhưng tôi thấy con người chú rất trẻ trung.
Tôi biết, cuộc sống phải đi theo con đường của nó, không thể trái ngược được, nếu có thì nó sẽ chẳng bao giờ tồn tại được lâu. Tôi biết tôi không thể đến với người đàn ông đó nhưng trong đầu tôi luôn có suy nghĩ chỉ muốn ngủ với người đàn ông đó cũng được không cần gì hết. Tôi chỉ muốn trao thân xác tôi cho người đàn ông đó thôi. Hãy cho tôi một lời khuyên (Mai Lê).
Câu hỏi bạn đặt ra và quan điểm về vấn đề mà bạn đang đặt ra có vẻ chưa chính xác. "Chú", nếu trong mối quan hệ xã hội không có ý nghĩa rào cản, nó chỉ là một cách xưng hô theo độ tuổ.i. Nó cũng giống như "anh", "bác", "ông" là phân theo độ tuổ.i trong ngôn ngữ tiếng Việt, chứ hoàn toàn không phải có ý nghĩa như đối với trật tự trong dòng họ.
Chính vì vậy, bạn có thể gọi người đàn ông bạn đang yêu là anh, chú, bác, ông đều được và điều này không phải là rào cản để bạn thể hiện tình yêu của mình.
Việc yêu một người đàn ông không có gì là sai trái hoặc không tồn tại được lâu, dù người đó bao nhiêu tuổ.i. Trong xã hội không thiếu những cặp vợ chồng chênh lệch hàng chục tuổ.i, họ vẫn sống hạnh phúc cả cuộc đời.
Chỉ có một điều trái ngược, đó là bạn đang có song song hai mối quan hệ. Một mối quan hệ chính thức: với người bạn gọi là người yêu và mối quan hệ "không chính thức" - trong tâm tưởng bạn - với người bạn đang gọi là "chú". Dường như quan hệ "không chính thức" mới là điều quan trọng hơn với bạn.
Tình cảm là một cái gì đó không ai có thể nắm bắt và điều khiển mà chỉ có thể đáp ứng hay vùi lấp nó. Bạn đang hoàn toàn tự do, có toàn quyền định đoạt tình cảm của mình, vậy lý do gì mà bạn ngăn mình lại, không dám bước vào mối quan hệ mà chính bản thân mong muốn nhất.
Hãy cân nhắc tình cảm của mình trong cả hai mối quan hệ để chấm dứt một cái và mạnh dạn bước vào mối quan hệ mà bạn chọn lựa. Chỉ có một điều, bạn cần xác định nếu chọn lựa mối quan hệ "không chính thức" là hãy để người đàn ông đó khẳng định tình cảm đối với bạn một cách rõ ràng. Nếu anh ta không có tình cảm thì bạn cũng đừng ngại ngần chấm dứt nó, đừng biến mình thành một món đồ chơi bình thường như bao món đồ chơi khác của anh ấy.
Còn nếu anh ấy cũng có tình cảm với bạn thì điều quan trọng anh ấy cần làm là giải quyết dứt điểm những vấn đề của cá nhân trước khi đến với bạn. Điều đó sẽ tránh cho bạn những khó xử, đau khổ về sau.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hôn nhân lâu dài khi chồng hơn tuổ.i Hai năm sau kết hôn là quãng thời gian hạnh phúc nhất. Để có một cuộc hôn nhân lâu dài, hạnh phúc, nhiều phụ nữ tin rằng nên lấy chồng hơn mình ít nhất là 5 tuổ.i. Thật ra chẳng có quy định nào về khoảng cách tuổ.i tác giữa vợ và chồng nhưng những nhận định bất thành văn như trên tồn...