Đánh mất mình vì lụy chồng
Vậy là chị cũng làm vợ anh được một năm. Một năm qua chị đã sống như một người khác để làm hài lòng anh. Phút giây nhìn lại mình chị thấy chị chẳng còn là chị nữa…
ảnh minh họa
Hồi mới quen, chị cảm mến anh bởi cái ngoại hình đẹp trai và lối nói chuyện dí dỏm. Chị luôn tìm cách để gây sự chú ý đối với anh. Vừa chấm dứt với người yêu anh đã nói lời yêu chị. Chị mừng như mở cờ trong bụng mà chẳng nghĩ đến bất cứ điều chi.
Yêu nhau chưa được bao lâu, anh ngỏ lời muốn cưới chị làm vợ. Chị vỡ òa trong sung sướng, bởi đó là điều chị mơ ước bấy lâu nay. Như bắt được “thóp” của chị vì chị yêu anh nhiều hơn nên anh luôn giữ thái độ “bề trên” đối với chị.
Anh bảo chỉ mình anh đi làm cũng đã dư dả chi tiêu nên chị không cần đi làm nữa. Ý anh muốn chị ở nhà cho tiện chăm sóc gia đình. Anh nói: “Lương giáo viên ba đồng ba cọc, đi làm lại xa nữa, nên em cứ ở nhà anh nuôi”. Thâm tâm chị không hề muốn nghỉ việc vì đó là đam mê của chị, nhưng ý anh đã thế, sợ làm anh phật lòng nên chị đành chấp nhận.
Kể từ ngày nghỉ việc ở nhà làm nội trợ. Khi không còn được lãnh lương hàng tháng, chị dần dần mất đi tính tự lập, sống dựa dẫm vào anh. Anh lại càng được thế nắm “quyền sinh, quyền sát” trong tay.
Video đang HOT
Anh bảo chị ở nhà chỉ có mỗi việc lo cơm nước cho chồng thì phải lo cho đàng hoàng. Lúc đầu chị nấu không hợp khẩu vị của anh, anh thường hay bỏ bữa. Xót chồng, chị cố gắng học hỏi rồi dần dần chị cũng “lên level”. Chị vui đến nỗi chẳng thể nào chợp mắt nổi mỗi lần được anh khen. Từ một người nấu ăn dở tệ, vì anh chị đã cố gắng và trình độ “nữ công gia chánh” của chị ngày càng thuần thục.
Chị sợ nhất là mỗi lần anh giận. Có khi lỗi không phải hoàn toàn là do chị nhưng chị vẫn phải xin lỗi và làm lành với anh trước. Bởi chị sẽ buồn lắm nếu như không có anh trò chuyện cùng, chị sẽ trằn trọc trắng đêm nếu không được ôm anh ngủ. Lâu dần thành quen, như là cái lệ trong gia đình chị, chị trở nên lụy chồng vô điều kiện.
Hồi chưa lấy anh, chị là một cô gái thích đi du lịch, thích mua sắm, thích tụ tập bạn bè cuối tuần. Nhưng sau khi cưới nhau sở thích đó của chị cũng đành gác lại. Vì anh cho rằng đó là những thứ vô bổ, tốn kém. Là phụ nữ nên trân trọng những phút giây bên gia đình chị thấy anh nói cũng có lí nên tặc lưỡi nghe theo.
Lúc nào chị cũng muốn làm hài lòng anh. Chị muốn được nhìn thấy anh vui mỗi ngày. Dần dần chị như biến thành một người khác, một người hoàn hảo trong mắt anh.
Lắm lúc chị cũng chạnh lòng đã lâu mình chẳng còn được làm những điều mà mình thích nữa. Nhưng nghĩ tới niềm hạnh phúc khi thấy anh vui, sự ân cần mỗi khi anh hài lòng về chị chị lại thấy như được động viên phần nào. Chị thầm nghĩ: “Thua thiệt với chồng một chút cũng không sao, miễn là được chồng yêu thương…”.
Theo Eva
Ly hôn vì 7 năm sống chung, tôi được chồng "yêu" 10 lần
Gần 7 năm sống cùng một mái nhà với chồng nhưng chúng tôi quan hệ vợ chồng với nhau chưa đến 10 lần. Chồng tôi không có ham muốn tình dục với tôi.
Tôi là một người hay đọc tâm sự. Và ngày hôm nay tôi lấy hết dũng cảm để viết những suy nghĩ của mình, mong nhận được những ý kiến góp ý của độc giả. Tôi xin giấu tên và mọi thông tin về tôi để đảm bảo cho công việc của mình đang làm. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Tôi năm nay 28 tuổi là một người có nhan sắc, nhanh nhẹn. Chồng tôi 35 tuổi cao ráo, bảnh bao chúng tôi cưới nhau được gần 7 năm. Cả hai vợ chồng tôi cùng làm kinh doanh... Chúng tôi có 2 con một trai một gái, một bé 2 tuổi và một bé 6 tuổi. Nhìn bên ngoài cuộc sống của tôi là niềm mơ ước của rất nhiều người khi có đầy đủ mọi thứ... Nhưng thực sự đến ngày hôm nay, tôi cảm thấy mình thực sự bế tắc với cuộc sống của mình.
Gần 7 năm sống cùng một mái nhà nhưng chúng tôi quan hệ vợ chồng với nhau chưa đến 10 lần.
Có một điều mà tôi chưa bao giờ dám nói ra với bất kì ai, cho đến thời gian gần đây khi tôi thấy mình không thể chịu đựng được nữa tôi mới bắt đầu muốn tiết lộ với gia đình. Đó là chồng tôi không có ham muốn tình dục với tôi. Gần 7 năm sống chung một mái nhà với chồng nhưng chúng tôi quan hệ vợ chồng với nhau chưa đến 10 lần.
Bắt đầu từ khi có bé đầu cho đến thời điểm có bé thứ 2 chúng tôi chỉ sinh hoạt vợ chồng duy nhất 1 lần. Và từ đó đến nay vợ chồng tôi sống như hai người bạn. Đã rất nhiều đêm tôi tâm sự với chồng, trao đổi với anh là nếu anh có bệnh mình cùng đi khám. Nhưng chồng tôi luôn cho rằng anh không bị sao cả và nhất định không đi.
Thật sự xấu hổ khi nói ra rằng gần 7 năm trời tôi không biết hôn chồng là gì? Anh chưa chạm tay vào cơ thể của tôi và cũng chỉ đôi lần nằm ngủ ôm nhau rồi lại quay lưng vào nhau như hai người xa lạ.
Trong cuộc sống hàng ngày chồng tôi là một người đàn ông tốt, rất chiều vợ, yêu con nhưng anh luôn thể hiện sự lạnh lùng và xa cách mỗi khi đêm xuống. Nhiều bạn bè khuyên tôi nên cân bằng cuộc sống bằng cách tìm một nguồn vui mới. Nhưng thực sự lương tâm của tôi không cho phép mình làm điều đấy.
Đến ngày hôm nay, khi nói ra những điều này là lúc tôi thực sự đã cạn kiệt tình cảm với chồng, không còn ham muốn tình dục với chồng. Cả hai gia đình đang cố gắng níu kéo cuộc sống cho chúng tôi nhưng tôi thấy mình không thể sống tiếp cuộc sống như vậy nữa. Nếu chồng tôi là người hay bồ bịch, rượu chè, lô đề, cờ bạc thì có thể mọi người sẽ hàn gắn được. Nhưng vì đây là việc rất tế nhị, thực sự nỗi đau của tôi đã âm ỉ quá lâu. Tôi đã tự mình giải quyết, đã tìm đủ cách, đã cố gắng hết sức nhưng tôi cảm thấy chồng không biết đến cảm xúc của tôi - một người phụ nữ chưa đến độ tuổi 30.
Thực sự nỗi đau của tôi đã âm ỉ quá lâu
Tôi đã không còn muốn cố gắng nữa, tôi muốn dừng lại, tôi không ham tiền bạc, tôi muốn được một người đàn ông quan tâm, chăm sóc và nâng niu... Tôi chỉ muốn được sống cuộc sống khó khăn khổ cực bên người mình yêu và yêu mình hơn sống bên một người chồng chỉ nghĩ đơn giản là có nhớ đến việc tặng hoa cho tôi những ngày lễ...
Giờ đây gia đình tôi và gia đình anh đều ra sức níu kéo cuộc sống đẹp đẽ của chúng tôi, nhưng tôi phải làm sao để có thể bắt đầu lại với chồng mình khi bản thân anh không muốn? Và tôi cũng không có cảm xúc hay ham muốn tình dục để có thể ngủ với anh được nữa? Tôi phải làm gì? Nếu bỏ chồng gia đình tôi sẽ không chịu chấp nhận? Nhưng nếu cứ sống tiếp thế này tôi sẽ rơi vào khủng hoảng trầm trọng...
Bây giờ, khi về nhà chúng tôi không nói gì với nhau cả. Mỗi người ngủ một phòng và tôi sợ cuộc sống như hiện tại. Tôi sợ thời gian trôi đi mà không níu lại được. Tôi sợ vài năm nữa tôi sẽ chấp nhận cuộc sống như hiện nay... Tôi phải làm sao?
Theo Blogtamsu
Đàn bà thông minh đừng nên lụy chồng Chị sợ nhất là mỗi lần anh giận. Có khi lỗi không phải hoàn toàn là do chị nhưng chị vẫn phải xin lỗi và làm lành với anh trước. Bởi chị sẽ buồn lắm nếu như không có anh trò chuyện cùng, chị sẽ trằn trọc trắng đêm nếu không được ôm anh ngủ. Vậy là chị cũng làm vợ anh được...