Đánh mất đi tình yêu
Khi anh không còn nhắn tin mỗi ngày, không còn xuất hiện trước cửa nhà mỗi tối, tôi mới thấy lòng mình buồn cô đơn khôn tả. Có lẽ anh đã có vị trí quan trọng trong trái tim từ khi nào mà tôi không hề hay biết.
Ra trường đi làm đã hai năm, cũng đã đến tuổi lập gia đình nhưng tôi vẫn chưa có ý kiến gì không khỏi khiến bố mẹ lo lắng, giục giã. Bạn bè cũng đã lập gia đình gần hết, mỗi lần gặp mặt lại hỏi tôi bao giờ cưới, tôi chỉ biết im lặng cười trừ. Có thể tôi khó tính trong chuyện chọn lựa bạn trai, nhưng có lẽ do chàng hoàng tử trong mơ của tôi vẫn chưa xuất hiện, chưa ai có thể mở được cánh cửa trái tim tôi.
Rồi cô bạn thân quyết tâm làm bà mối khi giới thiệu bạn của anh trai cô ấy cho tôi. Anh tên Hoàng, đang là kĩ sư xây dựng. Vừa gặp anh tôi đã thấy không ưng, anh chỉ cao khoảng 1m65, nước da ngăm đen, vốn không phải mẫu đàn ông tôi thích.
Sau khi cô bạn giới thiệu chúng tôi với nhau thì viện lí do có việc phải đi nên để tôi và Hoàng ngồi lại trong quán cafe. Ấn tượng ban đầu của tôi về anh đã không tốt nên cũng không muốn tiếp chuyện, chỉ vì nể cô bạn mà tôi cố ngồi lại cho phải phép. Anh thì tỏ ra rất hồ hởi, hỏi chuyện tôi suốt. Cả buổi tối dường như chỉ có anh nói hoặc anh hỏi, tôi trả lời. Thấy tôi không hưởng ứng, dù anh đang hào hứng kể chuyện công trường nhưng cũng dừng lại rồi xin phép đưa tôi về. Tôi không muốn cho anh biết nơi tôi ở nhưng cũng không có cách nào từ chối nên đành đồng ý.
Tôi cứ ngỡ cuộc gặp gỡ giữa tôi với Hoàng chỉ lần đó là kết thúc. Nhưng thật bất ngờ, tối hôm sau anh một mình xuất hiện trước cửa phòng trọ của tôi. Vì phép lịch sự, tôi mời anh vào phòng ngồi chơi. Anh hỏi tôi tối hôm sau có rảnh thì đi xem phim với anh, nhưng tôi từ chối với lí do đã có hẹn với bạn. Tôi thấy trên gương mặt anh thoáng chút buồn. Anh ngồi chơi một lúc rồi cáo từ ra về. Những tối sau đó, hôm nào anh cũng đến, khi thì tôi có nhà, khi thì chỉ có bạn cùng phòng tôi ở nhà. Những hôm tôi ở nhà, tôi chỉ lấy cho anh cốc nước rồi ngồi lôi sách ra đọc, thỉnh thoảng anh hỏi thì trả lời nhát gừng, ra vẻ khó chịu. Hai đứa bạn cùng phòng tôi thì cứ vun vào, bảo tôi sao quá khắt khe với anh. Chúng nó bảo anh hiền, tính tình hòa nhã, thân thiện, lại có vẻ thật lòng với tôi. Những hôm anh đến mà tôi không có nhà thì anh thường xin phép cáo từ rồi ra ngoài đứng đợi đến khi thấy tôi về nhà an toàn rồi mới về. Hai cô bạn bảo tôi có trái tim sắt đá khi không rung động trước anh.
Video đang HOT
Giờ đây khi anh không muốn quan tâm tôi nữa thì tôi lại thấy nhớ, thấy hụt hẫng trong lòng… (Ảnh minh họa)
Thực ra cũng không hẳn thế. Từ khi quen anh, tôi đã quen với những tin nhắn hỏi han đã ăn cơm chưa, những lời nhắc nhở trời lạnh nhớ mặc áo ấm và đi đường phải cẩn thận. Dần dần tôi cũng thân thiện với anh hơn. Thỉnh thoảng tôi cũng đồng ý đi uống nước với anh.
Nhưng bỗng hai ngày rồi cả tuần không thấy anh đến. Tôi lo lắng và nhớ anh da diết. Tôi nhớ nụ cười hiền và giọng nói ấm áp của anh đến cồn cào, khó ngủ. Lấy hết can đảm, tôi nhắn tin hỏi anh đang làm gì thì anh bảo đợt này bận anh không đến thăm tôi được và có lẽ sau này cũng vậy. Trong lòng tôi cảm thấy hụt hẫng và buồn bã vô cớ. Tôi thấy mình thật mâu thuẫn. Khi anh đến bên tôi, chịu đựng thói ương bướng, đỏng đảnh của tôi thì tôi hắt hủi anh. Còn giờ đây khi anh không muốn quan tâm tôi nữa thì tôi lại thấy nhớ, thấy hụt hẫng trong lòng.
Cô bạn thân gọi điện nói Hoàng tâm sự với nó rằng anh thích tôi ngay từ lần gặp đầu tiên nên mới quyết tâm cưa đổ tôi, muốn làm người đàn ông che chở cho tôi suốt đời. Anh đã rất buồn và thất vọng khi tôi tỏ thái độ vùng vằng và không muốn cho anh cơ hội. Anh đã cố gắng hết sức nhưng giờ đây anh đã mất hết kiên nhẫn. Anh không thể chạy theo tôi mãi.
Tôi thấy mình như vừa mất đi một thứ quý giá. Chưa bao giờ tôi nghĩ tôi có tình cảm với anh, sự quan tâm của anh tôi cứ mặc nhiên đón nhận. Giờ đây khi không còn ai hỏi han hay quan tâm nhắc nhở, tôi mới thấy anh quan trọng đến nhường nào.
Chỉ vì kiêu ngạo, tôi đang có nguy cơ đánh mất đi tình yêu đích thực của đời mình. Tôi biết phải làm sao để anh hiểu tình cảm của mình?
Theo VNE
Sợ em bị tổn thương
Nỗi đau của rung động đầu đời khiến tôi choáng váng. Nhưng hơn bao giờ hết, tôi rất cần em bởi nỗi nhớ em dày xé trái tim tôi...
Tôi gặp em trong lớp học buổi tối, tôi ngỡ ngàng và chăm chú khi nhìn vào ánh mắt đó. Em không giống như các cô gái khác, trẻ trung, sôi động. Ở em toát lên một nét dịu dàng, mỏng manh như bong bóng xà phòng với đôi mắt to tròn ngây thơ.
Lần đầu tiên nhìn thấy em trái tim tôi như rung động, muốn tiến lại gần hơn để nói chuyện cùng em, để em biết rằng tôi đã thầm yêu cô bé mắt to từ lúc nào mà chưa dám ngỏ lời. Tôi cũng không hiểu đó là thứ tình cảm gì, nhưng chỉ biết rằng tôi ngày đêm thương nhớ em. Có phải tôi đã yêu em? Trái tim tôi mách bảo tôi không thể thiếu em, tôi đã mạnh dạn thổ lộ tình cảm của mình với em. Thời gian đã minh chứng được tình yêu của tôi dành cho em và đưa em đến với tôi, em ngập ngừng e thẹn nhận lời yêu tôi... Khi tôi yêu em, tôi đã rất yêu, rất chung tình. Thực sự không thể biết được em có yêu tôi như tôi đã yêu em hay không, nhưng tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc khi ở bên em.
Tôi và em yêu nhau được 3 tháng, bất cứ khi nào tôi cũng chiều em, chỉ cần em gọi điện là dù ở đâu tôi cũng về bên em. Hàng ngày, tôi đều qua phòng trọ của em ở ký túc xá, để được nhìn thấy em, được ngắm em cười. Có lẽ tình cảm tôi dành cho em quá lớn nên tôi không nhận ra em đang đóng kịch với tôi... Đôi khi bất chợt em khéo léo từ chối cuộc hẹn với tôi với lý do em có việc đột xuất. Còn tôi thơ ngây trong bàn tay của em, tôi tin mọi điều em nói, tôi tin tình yêu mà em vẫn nói với tôi. Để rồi tình cờ tôi phát hiện... em đang gục đầu bên bóng áo trắng ngay ở sân trường. Trái tim tôi khi đó như muốn thắt lại. Khó khăn lắm tôi mới giữ được bộ mặt lạnh lùng đến chào em...
Thời gian qua đi, tôi đã có gắng vượt qua tất cả để tìm gặp lại em, mặc dù tôi biết mình là người thứ 3. Tôi đã lặng im hơn một tuần, có lẽ im lặng sẽ giúp cho vết thương kia bớt nhức nhối hơn. Nhìn thấy em, tôi lôi em ra góc sân trường, hỏi trực tiếp em về câu chuyện em đã giấu tôi trong quãng thời gian qua và em đã khai nhận tất cả.
Giờ đây chính tôi muốn chia tay em nhưng tôi không dám nói... (Ảnh minh họa)
Thực sự tôi rất ngỡ ngàng với câu trả lời của em, em làm tôi không thể nói thành lời, lưỡi tôi như bị đã cứng lại, nỗi buồn càng dâng gấp bội. Lời nói của em vẫn vang lên trong tim tôi: "Em thấy mình cô đơn, em cần một bờ vai để san sẻ, và em ích kỷ nhận lời anh. Thực sự em đã có người yêu rồi, em và anh ấy đã yêu nhau hơn 2 năm, nhưng do khoảng cách quá xa nên tình yêu cũng đã nhạt, em không còn cảm nhận được tình yêu của anh ấy nữa, em xin lỗi". Tôi nói: Nếu em yêu tôi, em chia tay với người kia đi. Nhưng em đã trả lời em không thể phụ bạc với người đó.
Nỗi đau của rung động đầu đời khiến tôi choáng váng. Nhưng hơn bao giờ hết, tôi rất cần em bởi nỗi nhớ em dày xé trái tim tôi. Và rồi cứ thế tôi chấp nhận để em yêu tôi và người ấy, mặc dù biết em yêu người ấy hơn tôi. Tôi chấp nhận chịu thiệt thòi, vẫn ngày ngày an ủi và động viên em.
Người kia của em cũng cảm nhận được tôi dành tình cảm cho em, và hình như em và người ta cãi nhau rất nhiều vì chuyện này. Tôi quyết định rời xa em.
Trước ngày tôi đi xa, em tìm đến gặp tôi. Em nói em chia tay người kia rồi, giờ em muốn quay lại với tôi! Khi đó, tôi không biết mình buồn hay vui nữa? Tôi lại đi bên em như ngày xưa nhưng giờ đây khi xa em tôi không còn nhung nhớ nhiều. Ký ức xưa đã trôi đi 2 năm rồi, nhưng chuyện tình cảm của chúng tôi vẫn không tốt hơn. Giờ đây chính tôi muốn chia tay em nhưng tôi không dám nói. Tôi sợ em tổn thương?
Theo VNE
Phản bội chồng đi theo tình ảo Bị chồng quản lý chặt quá, tôi muốn "nổi loạn" nên đã quan hệ với người đàn ông trên mạng để rồi mắc kẹt trong mối quan hệ với anh ta. Tôi là một phụ nữ tính cách khá mạnh mẽ. Trong mọi việc, không bao giờ tôi để người khác nói mình làm chưa tốt. Tôi đã kết hôn được hơn 10...