Đánh mất
Cuối cùng anh cũng chịu quay về sau nửa năm chúng tôi ly thân. Khấp khởi mừng thầm, nào ngờ, đất trời như đổ sụp dưới chân khi anh chìa lá đơn ly hôn, bảo tôi ký.
Anh ôn tồn: “Đến mức này, có về sống với nhau thì mọi chuyện sẽ không còn như trước. Mình nên chia tay, cô có nhiều người theo đuổi, lựa chọn, họ xứng đáng hơn tôi”. Muốn níu kéo anh, muốn giải thích, song sĩ diện một lần nữa nổi lên, thôi thúc tôi hãy ly hôn đi, xem thử không có tôi, cuộc sống của anh sẽ thế nào, mối quan hệ giữa anh với tình nhân duy trì được bao lâu; rồi lúc nào đó anh sẽ quay về xin tôi tha thứ… Tôi đặt bút ký đơn.
Anh là người hiền lành, luôn bằng lòng với hiện tại, không muốn hơn thua ai nhưng cực kỳ dễ tổn thương nếu bị xúc phạm. Mười năm chung sống, anh vẫn là… nhân viên quèn làm việc cho một công ty phát hành sách. Mọi trang trải gia đình đều do tôi lo liệu. Tôi thật sự bị sốc khi biết anh ngoại tình. Người đàn bà anh yêu thua tôi mọi mặt: lớn tuổi hơn, nhan sắc trung bình, chủ một cửa hàng nhỏ mua bán sách báo cũ. Anh trở nên chướng mắt, thừa thãi trong ngôi nhà tôi mua trước khi cưới nhau. Tôi đuổi anh đi, viện lẽ vợ chồng nên ly thân để cùng nhìn nhận lại. Dù anh hứa sẽ chấm dứt quan hệ ngoài luồng, song tôi bất chấp. Tôi muốn trừng phạt anh, để anh gặm nhấm những sai trái của mình.
Nghe kể suốt hai tháng trời, ngoài giờ làm, anh chỉ ở lại công ty, tuyệt nhiên không “dan díu” đến người đàn bà kia càng khiến tôi hả dạ. Tôi đoan chắc, anh đã rất hối hận, biết điều gì là quan trọng, cần thiết: tình nhân hay mái ấm gia đình. Tôi đợi anh quay về xin lỗi, khi ấy, tôi sẽ tha thứ hết vì tôi vẫn còn rất yêu anh. Nhưng anh cứ im lặng khiến tôi càng điên tiết. Một đêm nghĩ quẩn, tôi vờ gửi nhầm tin nhắn cho anh: “Hôm nay đi chơi với anh rất vui. Em thích anh rồi đấy!”. Im lặng. Tự ái nổi lên, để rồi cứ cách dăm ba ngày, tôi giở tiếp màn kịch vờ gửi nhầm tin nhắn, nội dung cho anh thấy tôi đang hẹn hò với một người đàn ông thành đạt, rất yêu tôi. Tôi cho rằng việc mình làm sẽ đánh thức sự ghen tuông nơi anh, khiến anh lo sợ mà quay về.
Video đang HOT
Bạn bè anh kể lại, anh nhậu nhẹt nhiều hơn, tâm trạng rất… chán đời. Tôi thấy đã nư, lần nữa tin mình đúng. “Chiêu” cuối cùng của tôi là mượn một người bạn lái ô tô đưa tôi đến chỗ anh làm, vờ báo có chuyến công tác gấp nên giao lại việc học hành, đưa đón các con ba ngày tới cho anh. Nhìn tôi tình tứ khoác tay người đàn ông chỉn chu, sang trọng, anh nhíu mày khó chịu, trả lời tôi từng tiếng nhát gừng. Tôi vui, hả dạ bởi biết anh đang ghen. Chuyến công tác của tôi là ba ngày đến ở nhờ nhà của cô bạn thân. Lúc trở về, tôi nghe con gái khoe: “Ba đưa con đến ăn cơm nhà cô Ngân bán sách, cô tặng con nhiều sách lắm”. Tôi giận run người, điên loạn giật mớ sách trên tay con xé nát. Tôi còn trút giận lên con bằng trận đòn vì tội dám mang những thứ vớ vẩn, cũ nát về ngôi nhà sang trọng của mình.
Nửa năm anh ra ngoài sống, nhớ anh, nhiều lần tôi mượn cớ nhờ anh về sửa ống nước, chỉ con học, phụ đám giỗ ba… cốt để gặp mặt. Thế nhưng, khi thì anh trả lời: “Không có tôi, cô vẫn làm được hết mọi việc”, lúc đáp giọng tự ái: “Đâu phải cô là chủ nhà rồi muốn đuổi hay kêu ai về cũng được?”. Giờ đây, nghe con gái kể về trận đòn, anh gửi cho tôi tin nhắn: “ Chiều nay sau giờ làm, tôi về bên ấy, cô có đi với ai hãy đợi tôi nói chuyện xong”. Tôi chảy nước mắt mừng rỡ khi nhận được thông báo của anh. Tôi tin, một người cha rất thương con như anh sẽ không muốn con sống trong bầu không khí ngột ngạt, bị lôi vào chuyện người lớn. Tôi sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện để tiếp tục cuộc hôn nhân. Vậy mà… Có phải “cái tôi” ngang bướng, sĩ diện cùng những việc làm ngốc nghếch của tôi đã đẩy anh đến gần với nhân tình, rời xa mái ấm, để tôi vĩnh viễn mất anh?
Theo VNE
Con cá bị mất là con cá to
Tôi sinh ra ở một miền quê nghèo, bố mẹ thuần nông nhưng rất cố gắng cho con cái ăn học. Bố mẹ sinh được tất cả 3 người con. Nhưng trong ba đứa con, chỉ có tôi là học được. Cho nên khi tôi đến lớp 10, bố mẹ gửi tôi lên nhà bà con ở thành phố.
Sống ở thành phố mấy năm, ăn cơm thành phố, uống nước thành phố, tiếp xúc với người thành phố nên tôi cũng thay da đổi thịt ít nhiều, không còn đen đúa xấu xí đúng chất con bé nhà quê. Tuy vẫn phải giúp đỡ gia đình hai bác việc nhà, nhưng nhìn chung là sướng hơn ở quê vì tôi không phải dầm mưa dãi nắng. Mười tám tuổi tôi trắng trẻo mịn màng, được ăn uống đầy đủ nên trổ mã càng xinh. Tôi không đủ lực vào đại học, chỉ đậu trung cấp. Hai bác rất tốt vẫn tiếp tục cho tôi ở cùng và học nốt, khi nào xin được việc lại tính tiếp.
Trong thời gian này tôi quen Quân, bạn học cùng trung cấp. Quân cũng là trai tỉnh lẻ lên thành phố học. Anh ở trọ chứ không có nhà người thân để tá túc như tôi. Ngoài giờ học Quân đi làm thêm để trang trải sinh hoạt. Nhìn chung anh độc lập, mạnh mẽ và chịu khó lăn lộn. Hai bác biết tôi chơi với Quân nhưng chẳng hề cấm cản. Hai bác nghĩ tôi cũng đến tuổi yêu, chỉ nhắc nhở con gái phải biết giữ mình. Tôi ở thành phố mấy năm rồi nên không phải đứa gà mờ, tôi cũng biết tự bảo vệ khi quan hệ với bạn trai, không để xảy ra hậu quả đáng tiếc.
Tôi yêu Quân được 2 năm, Quân hay đến nhà bác tôi chơi, cả nhà bác tôi biết anh, mấy đứa cháu tôi cũng thích anh. Mọi người xem Quân như con cái trong nhà, gần như chỉ chờ hai đứa tôi có công ăn việc làm ổn định thì sẽ cưới.
Mọi việc của tôi diễn ra đều thuận lợi, cho tới khi tôi gần học xong và bắt đầu phải liên hệ xin việc, đi làm. Qua giới thiệu, gửi gắm, tôi đến gặp Minh. Anh là trưởng phòng ở công ty nơi tôi muốn xin việc. Vừa gặp Minh tôi đã rất cảm tình. Anh hào hoa phong nhã chứ không có dáng võ biền như Quân của tôi. Anh học thức, từng du học nước ngoài, gia đình khá giả, lại là giai thành phố. Nói thực tôi cũng chẳng dám ao ước với cao nếu không phải chính anh chủ động bày tỏ là anh thích tôi. Minh mời tôi đi ăn trưa, đi uống cà phê tối. Tôi bắt đầu nói dối Quân quẩn quanh để tìm thời gian trống đi với Minh. Không biết từ khi nào tôi đưa hai người con trai ấy lên bàn cân để mà đong đếm. Tôi nhận thấy rằng Minh hơn Quân tất cả, chỉ thiếu có một điều, anh chưa bao giờ nói yêu tôi. Cho nên tôi cứ dền dứ, cố gắng kéo dài thời gian để xem mình có thể đến với Minh không. Thực lòng tôi đã nghĩ, nếu có thể, tôi sẽ bỏ Quân...
Cái ngày Minh phát hiện ra tôi có Quân bên cạnh đến quá nhanh. Dù đã gần gũi nhau đến mức sâu sắc nhưng anh thẳng thừng tuyên bố sẽ bỏ tôi nếu tôi không thể rõ ràng. Giữa hai người đàn ông, tôi buộc phải chọn một.
Tôi quyết định bỏ Quân, mối tình tính bằng năm để đến với người đàn ông mình mới quen, đã lên giường vài lần nhưng chưa hiểu mấy về anh ấy. Tôi cứ nghĩ sẽ tìm hiểu dần dần, chúng tôi còn rất nhiều thời gian.
Không may cho tôi, chỉ gần Minh có một thời gian ngắn thôi tôi đã hiểu anh không được như cái mẽ bề ngoài. Anh có máu đỏ đen và tiền bạc kiếm được chẳng đủ cho anh nướng vào thú vui ấy. Bây giờ Minh đang bị người ta siết nợ. Gia đình anh rất rối vì bố mẹ mỗi người sống một nơi, dù khá giả, họ không muốn cứu anh vì đây không phải lần đầu tiên. Minh có nguy cơ mất việc vì chủ nợ đã tìm đến tận công ty gây rối.
Tôi chưa đủ gắn bó để có thể sẵn sàng cùng Minh vượt qua mọi sóng gió, nhất là sóng gió này chẳng do tôi gây ra. Thêm nữa là tôi quyết định đến với Minh để có được cuộc sống sung sướng cơ mà. Tôi không thể quay về với Quân vì đã chia tay anh rất phũ. Giờ tôi mới hiểu, con cá đã mất là con cá to.
Theo VNE
Anh không muốn em đi học vì sợ thua kém em Anh bảo phụ nữ học nhiều làm gì, anh sợ em hơn anh sẽ coi thường anh. Gia đình em tuy không khá giả nhưng em là con một nên được bố mẹ cưng chiều, lo cho không thiếu thứ gì. Em tốt nghiệp đại học rồi đi làm luôn. Vì cuộc sống của em không va vấp nhiều và tính em cũng...