Đánh ghen cho bồ nhí của chồng
Chẳng lẽ bây giờ tôi phải đi đánh ghen cho… bồ nhí của chồng mình? Ngày Trung đặt vấn đề yêu tôi, ba tôi trầm ngâm: “ Vợ chồng ngang tuổi đã khó vì đàn bà sinh nở, cực nhọc nên mau già lắm; đằng này bây lớn hơn nó cả chục tuổi, coi sao được?
Lấy nó về; mươi, mười lăm năm nữa, nó bỏ bây theo con khác trẻ hơn; chừng đó chỉ có nước chổng mông mà khóc thôi con à…”.
Tôi cũng đã nghĩ đến điều đó vì ở hàng xóm cũng có vài cặp vợ chồng như vậy. Chị vợ chỉ lớn hơn một vài tuổi nhưng anh chồng cũng sinh tật mèo chuột rồi về nhà chê vợ già, vợ xấu. Còn tôi, khi đó đã 34 tuổi. Anh nhỏ hơn tôi 10 tuổi, cái khoảng cách 10 năm ấy không đứng yên mà ngày càng dài thêm theo năm tháng theo dự báo của nhiều người. Thậm chí có người bảo tôi: “ Yêu đương gì, chẳng qua người ta muốn có cái hộ khẩu thành phố nên cố bám lấy cô”.
Tôi đem tất cả những điều đó nói với Trung, anh cười: “ Miệng thế gian mà em, hơi đâu để ý làm gì? Anh sẽ cho họ thấy…”. Vậy là chúng tôi ra phường đăng ký kết hôn. Một đám cưới tươm tất được tổ chức ở nhà ba má tôi; sau đó tôi theo anh về quê ra mắt họ hàng; cũng đãi đằng, tiệc tùng rình rang.
Chúng tôi không ăn cơm trước kẻng nhưng 8 tháng sau đã sinh cháu đầu lòng. Một đứa con gái. Ba tôi dù không vui về cuộc hôn nhân của chúng tôi nhưng khi cháu ra đời, ông cụ rất mừng. Ông bảo rằng, có con tức là có thêm một sợi dây để gắn kết vợ chồng. Rồi ông hỏi tôi có muốn ra riêng không, nếu muốn ông sẽ cho tiền mua một căn chung cư trả góp. Tôi ngần ngừ nhưng sau đó cũng quyết định dọn ra ở riêng cho Trung được thoải mái. Vậy là ba má cho tôi 20 cây vàng, cộng với khoản tiền dành dụm mấy năm mở đại lý thuốc tây, tôi mua một căn nhà nho nhỏ trong hẻm chứ không mua chung cư như ý định ban đầu.
Từ ngày sinh con rồi ra riêng, công việc làm ăn của tôi càng thêm thuận lợi. Anh xin nghỉ việc ở công ty chăn nuôi để toàn tâm lo việc làm ăn. Những lúc rảnh rỗi vợ chồng ngồi trò chuyện, anh hay nịnh tôi: “ Đúng là anh tốt phước nên mới gặp em. Phen này mọi người cứ chống mắt lên mà coi”. Tôi bảo anh: “ Người ta càng nói, mình càng phải cố giữ gìn. Anh không được chủ quan đâu đấy”. Anh cười, ôm hôn tôi thật lâu.
Rồi tôi sinh cháu thứ hai. Lại là một cô công chúa. Thật lòng mà nói, đối với tôi, có con đã là một hồng phúc; tôi không đòi hỏi trai hay gái, chỉ biết tình yêu của mình đã đơm hoa, kết trái và có thêm những mối dây để thắt chặt.
Quầy thuốc của tôi bây giờ đã thành một cửa hàng thuốc tây hoành tráng theo đúng tiêu chuẩn của ngành y tế. Tôi phải thuê thêm người để buôn bán, trông nom. Có lần anh bảo tôi: “Hay là em cũng xin nghỉ việc luôn đi? Bây giờ thì cần gì biên chế nhà nước nữa mà em nắm níu? Mấy đồng lương ba cọc, ba đồng đó không bằng tiền lãi một ngày mình thu được ở nhà thuốc”. Nhưng tôi không nghe vì dù sao, dược sĩ chính là nghề tôi yêu thích, chọn lựa ngay từ khi còn bé xíu. Tôi bảo anh: “ Chuyện đó để sau này tính, bây giờ em vẫn thu xếp được mà”.
Tôi lại thuê thêm người giúp việc để nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng; cơm canh lúc nào cũng nóng sốt để anh yên tâm. Cho đến một tối nọ, bé út nhà tôi trong khi xem hoạt hình Tom và Jerry chợt la lên: “Hí.. hí… Coi hai đứa nó hun nhau y như ba hun cô Hiền“. Tôi giật phắt người, còn anh thì lúng túng phát vào mông con: “ Nói bậy nói bạ, ba đánh đòn bây giờ”. Con bé gân cổ cãi: “ Thì con thấy con mới nói chớ bộ”.
Video đang HOT
Danh chính ngôn thuận tôi vẫn là vợ Trung. Có người vợ nào như tôi không? (Ảnh minh họa)
Tôi dỗ con bé đi ngủ rồi hỏi anh. Thoạt đầu anh chối bai bải, nhưng sau đó thú nhận: “ Đùa tí thôi mà”. Hôm sau tôi cho Hiền nghỉ việc. Từ đó, tôi để mắt tới Trung nhiều hơn. Tôi thuê người giúp việc lớn tuổi để phòng ngừa trường hợp đáng tiếc như vừa rồi. Dù sao thì tôi thấy mình cũng có lỗi khi quá lơ là, mất cảnh giác bởi Hiền chỉ mới ngoài hai mươi tuổi.
Cửa hàng thuốc của tôi có 4 nhân viên. Trong đó có Ngân là sáng sủa nhất. Ngân quê ở miền Trung, vào Sài Gòn học trung cấp, ra trường đi làm một thời gian thì nghỉ việc đi làm phục vụ cho một quán ăn. Tôi gặp Ngân trong một lần đi ăn với gia đình. Thấy cô nhanh nhẹn, lễ phép, mặt mũi lại sáng sủa, nhất là khi biết Ngân từng học ngành dược nên tôi rủ cô bé về bán hàng cho mình.
Đó là sai lầm tiếp theo trong đời tôi. Chỉ 3 tháng sau, trong một lần đột ngột về nhà lấy đồ bỏ quên, tôi bắt gặp tại trận Trung và con bé đang quấn lấy nhau trong nhà tắm. Họ tranh thủ gặp nhau trong lúc bà giúp việc đi chợ. Tôi điếng người. Hèn gì lúc vừa trông thấy tôi về, mấy cô nhân viên đã có thái độ là lạ. Họ cố ngăn tôi lại bằng cách rủ tôi ăn bánh, uống nước mía dù tôi nói là mình đang gấp…
Thoạt đầu, tôi định đuổi cả hai nhưng nghĩ lại, tôi chỉ đuổi một mình Ngân. Chiến tranh lạnh giữa tôi và Trung chính thức bùng nổ khi anh bảo tôi: “ Em đừng có mà… Thử đốt đuốc đi tìm xem có ai được như tôi không? Em nhìn lại mình đi, vừa già, vừa xấu lại chẳng biết chiều chồng…”. Tôi há hốc nhìn anh. Ra là vậy. Ra là sau 10 năm chung sống, trong mắt anh, tôi đã trở thành một kẻ vừa xấu, vừa già, vừa lãnh cảm.
Anh đánh giá tôi như vậy không phải vì tôi không thể đáp ứng yêu cầu bình thường của anh mà là vì tôi không thể làm theo những gì anh muốn giống như trong phim tươi mát. Anh mua phim về chiếu và bắt tôi coi “để học hỏi cách chiều chồng”. Thú thật, có lúc tôi nghĩ, anh có bị làm sao không? Nhưng rồi tôi lại nhớ đến lời ba tôi nói ngày trước và nhớ đến khoảng cách 10 năm giữa hai vợ chồng. Không lẽ điều ba tôi nói đã ứng nghiệm?
Tôi soi gương. Tóc tôi vẫn đen mượt nhưng trên trán và dưới khóe mắt đã có vài nếp nhăn. Da cổ đã hơi chùng xuống. Bắp tay, chân đã mềm đi ít nhiều dù tôi rất ý thức việc tập thể dục và ăn uống hằng ngày. Tôi quyết định “thuận theo ý chồng”, nghĩa là anh bảo làm gì, tôi làm nấy dù có lúc tôi tởm lợm muốn ói.
Nhưng rồi, mọi thứ lại đảo lộn khi tôi tình cờ phát hiện anh hẹn hò với một cô gái khác. Họ đã ăn nằm với nhau trong những lần anh về miền Tây giao hàng hoặc trong những lần tôi theo công ty đi làm công tác xã hội, anh ở nhà một mình. Tôi âm thầm kiểm tra tiền bạc và thấy thất thoát một khoản rất lớn.
Anh làm gì với số tiền đó? Ngoài cô gái kia, anh còn có ai khác hay không? Nếu anh chỉ mới quen cô ta sau khi tôi đuổi Ngân thì cũng không thể xài nhiều tiền như thế. “ Tôi không biết. Nếu cô bảo tôi lấy thì cứ đuổi tôi ra khỏi nhà đi”- anh cao giọng thách thức khi tôi tra hỏi.
Và không chờ tôi đuổi, anh đã dọn quần áo ra khỏi nhà. Hai đứa nhỏ thấy ba xách đồ đạc theo thì vô tư hỏi: “ Ba đi theo cô Hiền hả?”. Anh lườm con: “ Nói bậy nói bạ”.
Vậy rồi anh phóng xe đi.
… Mấy hôm trước có một cô gái gọi điện cho tôi khóc lóc: “ Ảnh bỏ em đi theo con khác rồi”. Ra là một trong những cô bồ của Trung vừa bị bỏ rơi. Tôi bảo cô ta: “ Thì cũng giống như lúc trước ảnh bỏ chị chạy theo em thôi mà, oan ức gì mà khóc kể?”. Nhưng cô ta vẫn tấm tức khóc và bảo rằng Trung đã lấy hết vòng, vàng, tiền bạc của mình. Nghe đâu anh ta đang ở quận 12… Cô gái muốn tôi “hợp tác” với cô ta để đi bắt Trung về.
Trời ạ, tôi nghe mà không còn tin vào tai mình nữa. Chúng tôi vẫn chưa ly hôn. Danh chính ngôn thuận tôi vẫn là vợ Trung. Có người vợ nào như tôi không? Chẳng lẽ bây giờ tôi phải đi đánh ghen cho… bồ nhí của chồng mình?
Theo 24h
Bắt Chủ tịch Seaprodex VN: Lộ thất thoát tiền tỉ
Cơ quan chức năng tiếp tục phanh phui, làm rõ các "khoảng tối" tại Tổng Cty Thủy sản VN - Cty TNHH MTV (Seaprodex VN).
Ngày 15/6, nguyên Chủ tịch HĐTV Tổng Cty Thủy sản VN - Cty TNHH MTV (Seaprodex VN) đã bị Công an tỉnh Trà Vinh bắt tạm giam vì gây thất thoát hàng trăm tỉ đồng ngân sách. Mới đây, các cơ quan chức năng tiếp tục phanh phui, làm rõ các "khoảng tối" tại đơn vị này. Và, thêm không ít vụ thất thoát tiền tỉ vốn nhà nước tại Seaprodex VN, khó thu hồi...
Chọn "chúa chổm" làm ăn, hơn 9,3 tỉ đồng tiền nhà nước... bốc hơi!
Câu chuyện xảy ra tại Cty XNK thủy sản Miền Trung (tức Seaprodex Đà Nẵng, thuộc Seaprodex VN), trước khi Cty này cổ phần hóa DN vào năm 2006. Cụ thể: Vào năm 2004, Seaprodex Đà Nẵng xuất bán hạt nhựa cho Cty TNHH TS-ARI với giá trị 2,2 tỉ đồng. Tuy nhiên sau đó, TS-ARI còn nợ Seaprodex Đà Nẵng 248,5 triệu đồng, đến nay vẫn không thanh toán.
Tương tự, tháng 8/2005, Seaprodex Đà Nẵng xuất khẩu hàng ủy thác qua Cty TNHH TM và giao nhận hàng hóa Long Mã, với trị giá 208.734,42USD. Cty Long Mã chỉ chi trả Seaprodex Đà Nẵng 124.116,24USD và còn 84.618,18USD nợ đến nay vẫn chưa thanh toán. Cũng trong năm 2005, Seaprodex Đà Nẵng ký hợp đồng mua bán thép lá với Cty TNHH sắt thép Thuận Phát; Cty Thuận Phát cũng nợ Seaprodex Đà Nẵng 39.844,17 USD đến tận hôm nay. Đặc biệt, trong các phi vụ bán hạt nhựa cho Cty TNHH Tự Lập từ năm 2003 - tháng 1/2006, Seaprodex Đà Nẵng đã để cho Cty Tự Lập nợ hàng tỉ đồng, mà không cách gì đòi được.
Điều đáng nói, trong khi 5 hợp đồng đã ký trước, Cty Tự Lập còn nợ 6,69 tỉ đồng chưa trả hết. Tuy nhiên, ông Trần Tấn Tâm - Phó GĐ Seaprodex Đà Nẵng lúc đó - vẫn mạnh tay ký tiếp hợp đồng bán hàng cho Cty Tự Lập, nâng tổng số nợ khó đòi của Cty Tự Lập cho Seaprodex Đà Nẵng lên hơn 7 tỉ đồng, mà đến nay, hơn 8 năm vẫn chưa thu hồi.
Với các món nợ khó đòi kể trên - tổng cộng hơn 9,3 tỉ đồng; vào năm 2007, khi Seaprodex Đà Nẵng cổ phần hóa DN, thay vì phải minh bạch khoản nợ 9,3 tỉ đồng nợ khó đòi thuộc phần vốn nhà nước và quy trách nhiệm từng cá nhân để xử lý trước khi cổ phần hóa, thì trái lại, ở Seaprodex Đà Nẵng xuất hiện những "thủ thuật", khiến 9,3 tỉ đồng tiền nhà nước... bốc hơi, không ai chịu trách nhiệm.
Cụ thể: Khi Seaprodex Đà Nẵng cổ phần hóa, giá trị thực tế phần vốn nhà nước tại DN này được xác định là 25,7 tỉ đồng. Song, đến tháng 2/2008, không hiểu vì sao, ông Diệp Kỉnh Tần - Thứ trưởng Bộ NNPTNT lúc đó - đã ra Quyết định số 645 QĐ-BNN-ĐMDN ngày 27/2/2008, bổ sung phần công nợ phải thu khó đòi của Seaprodex Đà Nẵng (trước khi cổ phần hóa) trị giá 9,3 tỉ đồng vào khoản "giảm trừ phần vốn nhà nước" tại thời điểm chuyển đổi thành Cty cổ phần (?). Việc làm này là cố tình kéo giảm giá trị thực tế phần vốn góp của Nhà nước tại Seaprodex Đà Nẵng từ 25,7 tỉ đồng xuống còn 16,3 tỉ đồng, tương đương giảm gần 40%.
Ai chịu trách nhiệm?
Hệ quả của "thủ thuật" làm "bốc hơi" 9,3 tỉ đồng vốn nhà nước đã gây phản ứng trong dự luận Seaprodex VN suốt 5 năm qua. Ngày 3.12.2012, Bộ trưởng Bộ NNPTNT Cao Đức Phát đã bắt buộc phải có hành động sửa sai bằng việc ra Quyết định số 3018/QĐ-BNN-ĐMDN, hủy bỏ Quyết định số 645 QĐ-BNN-ĐMDN ngày 27/2/2008, do Thứ trưởng Diệp Kỉnh Tần ký ban hành trước đây.
Tuy nhiên, sự việc này đã gặp phản ứng của 16 cổ đông sở hữu 25% vốn điều lệ tại Seaprodex Đà Nẵng hiện nay đã cổ phần hóa. Những cổ đông này không đồng ý Seaprodex Đà Nẵng hiện nay phải chịu khoản nợ khó đòi 9,3 tỉ đồng này; vì theo họ, trước đây không hề thấy Seaprodex Đà Nẵng công bố khoản nợ trên, nên họ mới quyết định mua cổ phiếu, đầu tư vào Seaprodex Đà Nẵng. Nay, xuất hiện khoản nợ trên là không thể chấp nhận. 16 cổ đông đe rút vốn và đòi Seaprodex Đà Nẵng bồi thường thiệt hại v.v...
Vấn đề đặt ra ở đây là ai phải chịu trách nhiệm làm "bốc hơi" 9,3 tỉ đồng tiền nhà nước tại Seaprodex Đà Nẵng trong suốt nhiều năm qua, dẫn tới tình trạng rối bời hiện nay? Thật kỳ lạ, các cá nhân phải chịu trách nhiệm trong sự vụ này, thay vì phải bị xử lý, thì trái lại, sau đó đã được cất nhắc lên những chức vụ cao hơn.
Điển hình là ông Trần Tấn Tâm - Phó GĐ Seaprodex Đà Nẵng trước đây - sau khi DN cổ phần hóa được giữ chức Chủ tịch HĐQT kiểm Tổng GĐ seaprodex Đà Nẵng. Và, từ tháng 3/2011 đến nay, ông Tâm là Tổng GĐ Seaprodex VN. Tương tự, ông Nguyễn Duy Dũng - Phó Tổng GĐ Seaprodex Đà Nẵng trước đây - được chuyển sang làm Tổng GĐ Seaprodex Sài Gòn (thuộc Seaprodex VN)...
Theo vietbao
Ông Nguyễn Hữu Lộc 'ôm' nhiều chức, vung vãi tiền tỉ Bước đầu xác định ông Lộc đảm nhận quá nhiều chức vụ, tùy tiện vung vãi tiền bạc, gây hậu quả hàng trăm tỉ đồng của Nhà nước bị thất thoát, khó thu hồi. Ông Nguyễn Hữu Lộc - nguyên Chủ tịch HĐTV Tổng Cty Thủy sản VN - TNHH MTV (viết tắt Seaprodex VN, có trụ sở tại TPHCM) - đã bị...