Đánh đổi quá đắt
Tiền bạc là thứ không thể thiếu trong cuộc sống. Muốn sống được thoải mái, chúng ta phải biết cách kiếm tiền, nhưng đừng quá coi trọng nó đến mức vì nó mà mất đi nhiều thứ quý giá hơn.
Bởi có rất nhiều thứ mà tiền bạc không thể mua được, nhất là tình cảm con người.Tôi có một tâm sự buồn đến não lòng mà hôm nay tôi muốn viết lại như một bài học cay đắng cho định hướng sai lầm vì đam mê đồng tiền của chính mình. Trước đây, do cuộc sống quá nghèo khổ, thiếu thốn nên tôi từng nghĩ phải bằng mọi giá để có tiền. Và tôi miệt mài đầu tư hết thời gian, tâm huyết để tìm kiếm nó. Tôi rời xa gia đình một thời gian rất dài, cố kiềm chế nỗi nhớ nhà, đến mức ba tôi bệnh nằm viện cả tháng trời tôi cũng không bỏ việc để về thăm, chỉ gửi tiền nhờ chị tôi lo hộ. Sáu năm không về, không gặp bạn bè người thân, nhưng bù lại, tôi đã đạt được điều tôi mơ ước: Trở thành một doanh nhân, có cơ sở riêng và kiếm được rất nhiều tiền.
Tôi hớn hở trở về quê với niềm tự hào không giấu diếm. Khi đó, tôi mới biết ba tôi đã nằm một chỗ vì tai biến, còn người chị duy nhất đã mất hơn 4 tháng vì tai nạn giao thông. Mẹ tôi sau những biến cố gia đình đã trở thành chiếc bóng lặng lẽ bên giường bệnh của ba. Nhìn thấy tôi, mẹ chẳng chút vui mừng, bà tỏ vẻ không cần những thứ mà tôi mang về, kể cả số tiền lớn để xây nhà mới. Mẹ bảo tôi hãy tiếp tục làm nô lệ đồng tiền, cái thứ mà vì nó tôi bỏ mặc người thân, mẹ không có cái “phước” làm mẹ một đứa con chỉ biết tiền như tôi.
Giờ thì tiền bạc không còn ý nghĩa gì khi tôi đã mất chị, còn cha tôi nằm đó, trơ trơ không cảm xúc. Cho dù tôi có cho bao nhiêu tiền thì ba tôi cũng vẫn không khỏe lại, không thể ăn được những bữa ăn ngon, không thể cầm tay tôi để nói những gì muốn nói…Tôi thực sự ân hận và đau khổ vì cái giá mà tôi phải trả để có được thành công thực sự quá đắt. Dù chỉ còn lại mình tôi là con trai duy nhất, nhưng mẹ tôi đã không tha thứ, mẹ nhất định không chịu nhận sự chăm sóc của tôi, không chịu đưa ba lên thành phố để tôi có cơ hội báo hiếu.
Video đang HOT
Giờ thì tôi chạy đi chạy về ở hai nơi, tiền bạc thoải mái rồi nhưng tôi không thể tìm lại được cảm giác ấm áp của tình thâm như ngày xưa mà chỉ còn lại sự khiên cưỡng và lạnh lẽo. Nếu kiếm được tiền mà sống không vui vẻ, thì thử hỏi tiền có phải là tất cả hay không? Như tôi bấy giờ, nếu có thể quay ngược thời gian, tôi thà sống giản dị về vật chất nhưng ấm áp tình cảm gia đình, còn hơn là có đầy đủ mọi thứ nhưng vẫn cảm thấy trống vắng, lạnh lẽo với những gì mình có được…
Theo PNO
Khó chịu khi bố chồng can thiệp quá vào đời sống riêng tư
Có lần bị mất tiền tôi cũng dám kêu ai, đồ đạc quần áo, các thứ trong phòng ông đều biết tôi để chỗ nào, lấy dùng một cách rất tự nhiên.
Chúng tôi kết hôn được một năm, cảm giác khó chịu, nhất là đối với bố chồng. Gia đình anh chỉ có duy nhất anh, nhiều người bảo tôi sướng vì sẽ được chiều, tôi cũng cảm nhận được thế, chả ai là tròn vẹn cả, được cái này mất cái kia.
Ngày làm đám cưới, sau khi mọi việc xong xuôi, tôi tranh thủ vào phòng nghỉ ngơi một chút cho đỡ mệt vì cả sáng đứng tiếp khách, mở cửa bước vào phòng thấy bố anh nằm ngủ trên giường tân hôn, trong đó tôi chưa được nằm lần nào. Nghĩ chắc ông cũng mệt, nhưng tôi hơi thắc mắc vì còn nhiều giường khác chứ đâu chỉ có mỗi giường vợ chồng tôi, tôi cũng lờ đi.
Ảnh minh họa: HH
Khoảng một tháng sau, vì chồng làm xa nhà, thỉnh thoảng mới về chơi một hai hôm nên tôi hay xuống chơi với anh. Lần đó tôi xuống chơi cũng lâu nên anh đưa tôi về nhà, cũng là nghỉ ngơi luôn. Về đến nhà tôi thấy phòng mình sáng, đi vào thấy bố chồng đang nằm xem tivi trong phòng, mặc dù nhà tôi có hai tivi. Tôi ngồi ở ngoài chán chê đợi ông ra để vào, vì ngại không muốn vào phòng khi ông chưa ra, lâu quá đến nỗi anh phải quát lên "Bố đi ra cho bọn con đi ngủ". Chần chừ một lúc ông mới ra.
Tôi chỉ nghĩ đơn giản ông xem tivi trong phòng vì màn hình to, cũng hơi khó chịu một chút. Rồi về sau, hễ tôi ra ngoài là ông lại vào phòng tôi, nhiều lần đồ đạc trong phòng bị đảo lộn hết, mỗi ngày tôi càng thêm khó chịu. Tôi không thích như vậy, không thích ai can thiệp quá vào đời sống riêng tư của mình, cũng tránh những mập mờ giữa bố chồng con dâu. Tôi nói với chồng không thích bố vào phòng, anh chỉ nghe chứ không nói lại với bố mẹ, thậm chí tôi còn nói với chị con nhà bác, chị có nói lại với bà, mà bà chẳng nói gì với ông. Việc đó vẫn diễn ra cho đến tận giờ.
Có lần bị mất tiền tôi cũng dám kêu ai, đồ đạc quần áo, các thứ trong phòng ông đều biết tôi để chỗ nào, lấy dùng một cách rất tự nhiên, đến cái cốc uống nước của tôi trong phòng ông cũng lấy ra dùng rồi làm vỡ. Có lần vào phòng tôi, chẳng biết ấn khoá thế nào cửa sập vào, không mở được ra, chìa khoá để trong phòng, cuối cùng phải phá cửa. Cứ ngỡ chồng sẽ nói bố không vào hoặc cần gì thì hãy vào, nhưng đâu vẫn đóng đấy.
Ngoài ra, trong bữa cơm, nếu có cá là y như rằng ông dầm nguyên đầu cá vào bát nước chấm, vừa tanh vừa không có chỗ để chấm thức ăn, tôi chẳng bao giờ chấm thức ăn gì cả. Nước canh tôi không cho mì chính là lại làu nhàu "Chả có cái mẹ gì cả", rồi đứng phắt dậy, ném đũa xuống mâm cơm. Lại nữa, ông chuyên mặc quần sooc ngắn, thói quen của ông là ăn cơm thu cả 2 chân lên ghế, làm tôi vừa thấy ngại vừa không dám nhìn, chỉ biết gục mặt xuống ăn.
Tôi hay mua đồ về chế biến các món để ăn, một phần vì đang có bầu và phần để cho ông bà thưởng thức, nhưng cứ nấu lên ông lại kêu "Kinh bỏ mẹ", rồi vẫn ăn hết thậm chí còn ăn khỏe hơn tôi. Ông luôn chê tôi nhà quê, trong khi đó tôi là gái phố, bố là chủ xây dựng còn mẹ kinh doanh; nhà chồng là phố núi, ông bà không có lương. Tôi luôn im lặng trước những câu nói của ông, không dám nói lại vì sợ mọi người bảo cãi láo. Nhiều lúc ấm ức, tủi thân chỉ biết nằm trong phòng nước mắt ngắn nước mắt dài.
Tôi nói tất cả những suy nghĩ của mình với chồng nhưng anh không nói gì cả, mỗi lần tôi động đến là anh lại lảng sang chuyện khác. Các bạn bảo tôi phải làm sao, có phải tôi quá kỹ tính hay bố anh quá vô tư? Thưc sự mọi hành động của ông làm tôi rất khó chịu.
Theo VNE
Em đã lên giường với sếp chẳng khác gì gái Em biết, lên giường ngủ với kẻ khác khi đang yêu chẳng khác gì một con đĩ. Nhưng em đang lấy sai lầm trước đó làm bài học đắt giá cho mình để không bao giờ tái phạm. Gửi cho chị Lâm Tường Khánh Linh điều mà chị thực sự muốn nghe lúc này trong bài "Tình em không có nhưng nghĩa với...