Dành cho những cô gái đã mang nhiều thương tổn!
Cứ khóc đi cô gái ạ, nếu nỗi đau làm mắt em lệ nhòa, khóc lớn lên đi em, để cho những uất ức mà em đang mang được giải bài… Quên một người không khó, cái khó là phải quên đi đoạn tình đã qua, phải quên đi những tháng ngày hạnh phúc….
Thôi thì cứ nhớ đi em, nếu không thể nào quên được. Nhưng nên biết rằng, đừng để nỗi nhớ của mình phiền đến ai kia. Bởi một khi người ta có thể quay lưng về phía em, thì tất thảy những gì mà em làm, sẽ điều phiền đến cuộc sống hiện tại của họ, mà như thế thì họ chỉ thêm chán ghét mà thôi.
Cô gái!
Chẳng ai có quyền bắt em phải thôi không nhớ về người ấy, chẳng ai có quyền bắt em ngừng yêu người ấy, cũng chẳng ai có quyền bắt em phải thôi đớn đau…..
Họ chẳng phải em, họ chẳng trải qua những điều em đang phải gánh thì hà cớ gì em phải gồng mình theo những lời an ủi vô thức ấy…
Cứ khóc đi cô gái ạ, nếu nỗi đau làm mắt em lệ nhòa, khóc lớn lên đi em, để cho những uất ức mà em đang mang được giải bài… Quên một người không khó, cái khó là phải quên đi đoạn tình đã qua, phải quên đi những tháng ngày hạnh phúc…. Thôi thì cứ nhớ đi em, nếu không thể nào quên được. Nhưng nên biết rằng, đừng để nỗi nhớ của mình phiền đến ai kia. Bởi một khi người ta có thể quay lưng về phía em, thì tất thảy những gì mà em làm, sẽ điều phiền đến cuộc sống hiện tại của họ, mà như thế thì họ chỉ thêm chán ghét mà thôi.
Rồi đến một ngày, bỗng dưng em không muốn nhớ đến nữa thì hãy xếp những kỉ niệm xinh đẹp ấy vào chiếc hộp quá khứ và thả cho nó vào dòng sông của sự lãng quên nha em.
Video đang HOT
Cứ yêu người ấy đi em, vì tình cảm của mình đâu phải là thứ vô tri vô giác. Nhưng em này! Đến khi em nhận ra, tình cảm của mình dành cho người ấy không tròn vẹn nữa thì hãy buông đi em nhé. Người ta thì buông lâu rồi vậy cớ gì em phải ôm khư khư mãi, trong khi thế giới rộng lớn ngoài kia còn bao nhiêu người chờ đợi tình yêu của em.
Và cứ đau đi em, đừng cố che dấu nó, em cứ đau tận cùng đi rồi hãy biết khi nào thì nên vui trở lại.
Dù đêm hôm trước em có đau đớn trong nỗi nhớ khắc khoải bao nhiêu, có khóc lóc gào thét thế nào, thì sáng hôm sao hãy tô chút son thêm chút phấn để tự tin bước tiếp em nhé! Đừng để người khác thấy được sự yếu đuối của con người em. Cái em cần không phải là sự thương hại của người khác, thế nên cái em phải làm là tự thương lấy mình!
Bước ra khỏi căn phòng lạnh lẽo tối tâm ấy đi em, tự mua cho mình một chiếc váy thật đẹp, đi ăn những gì em thích, đến những nơi em muốn đến, làm những điều em muốn làm…. Rồi sau này, khi em nhìn lại, em sẽ thấy mình đã mạnh mẽ như thế nào sau những ngày đi qua dong bão.
Theo Guu
Hả hê vì cái tát tai của chồng dành cho em gái
Lần đầu tiên tôi thấy chồng tôi giận đến thế, trước đó anh là một người yêu thương và cưng chiều em gái hết mực.
Kết hôn xong, vợ chồng tôi sống trên thành phố nên tôi không phải làm dâu. Tuy nhiên lại sống chung nhà với em chồng.
Em chồng tôi năm nay học năm thứ 2 đại học. Là con gái, lại ở chung với anh chị mà nó chẳng chịu động tay, động chân làm việc gì. Tôi đã cố gắng nhẫn nhịn làm hết tất cả việc nhà. Lâu lâu mới dám nhờ nó nhặt hộ rau hay gọt trái cây. Nhưng nó nhất định không chịu làm vì nhặt rau sẽ bẩn móng tay được sơn của nó, gọt táo thì nó sợ đứt tay.
Vợ chồng tôi đi làm suốt ngày, buổi tối về tôi thì dọn dẹp nhà cửa, chồng thì tranh thủ nấu cơm. Quần áo tắm giặt xong tôi cho vào máy giặt, đến lúc giặt xong bảo nó mai đem ra phơi, nhưng đến chiều hôm sau quần áo vẫn nằm im trong máy giặt. Nhiều hôm đi làm nên dặn trời mưa thì nhớ đem quần áo vào. Thế mà đi làm về thấy cả cây áo quần ướt sũng, trong khi nó nằm trên phòng xem ti vi.
Bực nhất là đồ lót của em chồng, đáng lẽ ra phải giặt riêng, mà nó vốn lười biếng nên cứ tống vào máy giặt, giặt chung bẩn thỉu. Kể cả đến tháng, quần lót có bị dính bẩn nó vẫn cho chung vào máy giặt. Nhiều lần tôi góp ý nhưng nó chỉ lặng thinh rồi đâu lại hoàn đấy.
Đến giờ ăn cơm, chồng tôi phải gọi 2, 3 lần, nó mới xuống, ăn xong lại đi nằm.(Ảnh minh họa)
Bực mình hơn nữa là quần áo, giày dép của tôi, nó cứ lấy đi tự nhiên mà chẳng hề xin phép một câu. Dù là sinh viên thời gian rảnh nhiều nhưng em chồng nhất định không chịu giúp anh chị việc nhà. Thương em gái nên đôi lúc chồng tôi làm tất, dù là đi làm về muộn, chồng tôi vẫn cố làm thêm cả việc cho em gái.
Có hôm 7 giờ tối vợ chồng tôi mới về đến nhà vậy mà ở nhà nhờ nó cắm hộ nồi cơm nó cũng không cắm. Dù là con gái nhưng phòng riêng nó cũng không chịu dọn dẹp. Nhiều lần đi qua phòng nó, tôi còn ngửi thấy những mùi khó chịu do túi rác bỏ ngay trong phòng. Đến giờ ăn cơm, chồng tôi phải gọi 2, 3 lần, nó mới xuống, ăn xong lại đi nằm.
Và đặc biệt là tôi chưa từng nghe thấy nó chào hỏi, cảm ơn hay xin lỗi ai bao giờ. Nhiều lúc muốn cải thiện mối quan hệ chị dâu em chồng, tôi hay mua quần áo, giày dép cho nó nhưng chưa bao giờ nó tỏ ra vui vẻ hay cảm ơn. Cứ lấy đồ xong là đi về phòng. Có lần nó mượn điện thoại của tôi dùng rồi làm vỡ màn hình. Thế mà lúc trả, nó không thèm nói năng gì cũng không thèm xin lỗi 1 câu. Khiến tôi không thể chấp nhận được hành xử vô văn hóa nó.
Cứ đến cuối tuần là 2 vợ chồng tôi lại lăn ra lau chùi quét dọn nhà cửa, còn nó đóng cửa phòng nằm nghe nhạc. Bực nhất là dọn dẹp xong, nó đi đâu về là lại đi nguyên đôi giày từ ngoài vào in dấu đen sì trên nền nhà. Tôi đã nói, thậm chí la mắng rồi, nhưng nó không hề thay đổi. Tôi thật sự bó tay. Tôi gọi điện về cho bố mẹ chồng thì luôn luôn nhận được 1 câu: "Bố mẹ ở xa, con chịu khó chăm em giùm ba mẹ, em nó còn nhỏ có gì con nhẹ nhàng bảo ban em". Thử hỏi vậy thì có thể nói thêm được gì nữa.
Hôm nọ nó đi chơi về muộn nên bị sốt nhẹ nhưng không thèm nói với anh chị câu nào. Ăn cơm xong, em chồng lên phòng ngủ. Nhưng nó lại gọi điện cho mẹ chồng bảo nó bị ốm mà không ai quan tâm, chăm sóc nó. Thế là mẹ chồng gọi điện mắng tôi 1 trận bảo sao không lo cho em chồng... Tôi tức ứa máu mà không biết phải nói thế nào.
Em chồng tôi còn 2 năm nữa mới học xong, chắc chờ khi nó đi lấy chồng tôi mới dám sinh con. (Ảnh minh họa)
Dù bực nhưng tôi vẫn lấy xe đi mua thuốc, mua cam rồi sữa cho nó uống. Đến chiều, họ hàng nhà chồng kéo sang định mắng tôi thì thấy đồ tôi mua cho nó đặt ở đầu giường. Trong phòng thì thấy nó đang vắt chân ngồi xem phim cười ha hả, chả đau chả sốt tí nào, thế là mới chịu êm.
Tối hôm đó tôi bị ngộ độc thức ăn, 2 giờ sáng chồng đưa vào bệnh viện, đến 10 giờ sáng hôm sau thì về. Vừa về đến nhà là nó nói: "Đi đâu mà không nấu cơm đi, hôm nay phải đi học sớm". Chồng tôi nhịn lắm không là bạt tai nó rồi. Lần đầu tiên tôi thấy chồng tôi giận như thế.
Em chồng tôi còn 2 năm nữa mới học xong, chắc chờ khi nó đi lấy chồng tôi mới dám sinh con. Nào ngờ tối hôm qua nó khoe tốt nghiệp đại học nó muốn học lên thạc sĩ, chưa muốn đi làm vội vì sợ khổ. Còn đi học thì còn được bố mẹ với anh chị nuôi cho sướng. Nó nói thế làm tôi lo ngay ngáy. Tôi phải làm gì với cô em chồng này đây?
Theo Afamily
Anh nói thẳng với vợ về tình yêu dành cho bồ nhí là tôi Anh bênh vực tôi, trước mặt chị anh cũng nói thẳng yêu tôi, anh còn ở với chị vì con, vì danh dự và sự nghiệp. Nhiều năm anh cố giấu chị để bảo vệ tôi khỏi bị sỉ nhục, để hoàn thành cái dự định tương lai cho cả tôi, chị, anh và con anh. Tôi không biết mình đã khóc bao...