Dành cho người mà anh yêu hết lòng
Em à, thế là mình yêu nhau được gần 7 năm, lấy nhau được 1 năm rồi. Đây là những lời từ đáy lòng, anh muốn nói với em. Có thể em không đọc được, nhưng anh muốn nói ra, muốn kể ra cho nhẹ bớt lòng anh.
Anh không muốn cuộc sống vợ chồng mình căng thẳng nữa. Trong suốt thời gian yêu nhau đến khi mình lấy nhau, anh luôn quan tâm săn sóc, nhường nhịn em hết lòng. Nhưng không thể vì thế mà tất cả mọi ý thích của em sẽ được đáp ứng hết 100%. Em cũng phải hiểu và chấp nhận một số ý kiến của anh chứ. Anh cũng biết, em kỹ tính nên không hợp với nhiều tác phong ở nhà anh. Anh cũng biết là nhiều khi em đi làm về mệt, căng thẳng mà về nhà lại thấy cái này không hợp ý, cái kia không hài lòng là em khó chịu. Anh biết, em muốn có một cuộc sống riêng, một ngôi nhà riêng, được tự quản lý theo đúng ý mình.
Như anh đã nói nhiều lần với em rồi đó. Nếp sống mỗi nhà một khác, quan niệm mỗi nhà một khác. Nhà anh coi việc con cái sống chung với bố mẹ, chăm sóc bố mẹ là điều quan trọng. Nhà anh luôn coi gia đình là quan trọng nhất, con cái sum vầy xung quanh là điều tốt đẹp. Nhà anh sống đơn giản, có lúc nói nhưng không để ý kỹ càng. Mà với những người kỹ tính như em thì nhiều khi sự việc thật sự đơn giản nhưng em lại suy nghĩ quan trọng lên. Nó làm cho em ngày càng bị ức chế, khó chịu. Anh cũng hiểu như vậy nên rất cố gắng để giải toả bớt cho em, để em thêm hiểu cả nhà. Không phải là anh chỉ chăm chăm bênh cho nhà anh. Anh đứng giữa hai dòng nước, phải cư xử làm sao để cả hai bên đều cảm thấy hài lòng. Một mặt anh vừa phải góp ý với cả nhà về những vấn đề chưa được để thay đổi, một mặt, anh vẫn phải an ủi, giải thích, chăm sóc em. Anh là con cả, ngoài cuộc sống của mình, anh còn phải có trách nhiệm với bà, với bố mẹ. Làm sao anh có thể bỏ những trách nhiệm đó với lý do là “bố mẹ còn trẻ, vẫn còn thằng em trai” được? Có thể những suy nghĩ, quan niệm của anh là cổ hủ, là thế này, thế nọ. Nhưng bản chất con người anh là vậy, gia đình anh là vậy. Anh sống tình cảm, anh coi gia đình là trên hết. Em thử nghĩ xem, nuôi con lớn lên, hy vọng nó trưởng thành, có thể chăm sóc mình, cho mình an hưởng tuổi già thì nói lại đòi ở riêng, sống cuộc sống riêng. Điều này anh không làm được. Lương tâm, lý trí anh không cho phép.
Em nói là có nhiều cách chăm sóc chứ không phải cứ ở chung thì mới chăm sóc được bà và bố mẹ. Đúng nhưng chưa đủ. Hầu như bố mẹ nào cũng muốn con cái nó trưởng thành và sống với mình cả. Chả nhẽ cứ như người Mỹ, cha mẹ già là gửi vào trại dưỡng lão à? Đấy cũng là chăm sóc đấy! Người già nào cũng thích có con cái sống xung quanh chứ chả ai thích sống riêng rồi độ cuối tuần chúng nó tạt qua thăm hỏi vài câu rồi tặng tý quà đâu. Có nói là không cần thì chỉ là nói thế thôi chứ trong lòng nghĩ khác đấy. Dĩ nhiên việc này không phải là bắt buộc, cũng có thể có nhà muốn con cái tách riêng vì nhiều lý do chẳng hạn như bố mẹ ở quên, con cái ở thành phố, hoặc nhà cửa chật hẹp,….Nhưng nhà anh thì khác, nhà anh rất rộng, mà cả nhà có nếp sống là mọi người sống quây quần bên nhau nhiều thế hệ. Nó là một truyền thống rồi của nhà anh rồi. Anh nghĩ nó không có gì sai cả.
Video đang HOT
Em bảo anh lúc nào cũng chỉ biết gia đình, không chịu lo đến gia đình nhỏ của chúng mình! Thế hoá ra từ khi cưới nhau đến giờ, em không coi gia đình anh là nhà à? Về lý, nhập gia là phải tuỳ tục, Về tình, chả nhẽ anh yêu thương gia đình mình là cái tội à? Em có để ý những tháng ông nội anh phải nằm viện, bà nội anh nằm viện, anh phải trực trong bệnh viện thế nào không? Có biết anh phải thức đêm, thức hôm làm đủ thứ thì vất vả như thế nào không ? Tại sao anh chăm sóc được ông với bà như vậy? Vì anh thương yêu ông bà cũng như gia đình anh lắm. Dĩ nhiên yêu thương nhà anh thế nào thì đương nhiên anh cũng sẽ yêu thương với nhà em như vậy. Chả nhẽ nhà anh dạy anh như thế không đúng sao? Liệu giờ nếu anh ra ở riêng, bà buồn thì liệu bà sống được bao nhiêu nữa đây ? Nói dại chứ nhỡ bà có việc gì thì anh ân hận cả đời đấy! Về tình, em đã yêu anh thì cũng nên hiểu và thương yêu cả nhà anh chứ. Với anh, gia đình là tất cả. Anh không cần giàu, anh chỉ muốn một gia đình hạnh phúc, mọi người hoà thuận. Anh muốn chăm sóc bà và bố mẹ đến cuối đời để đền đáp công lao đã giúp anh trưởng thành. Vì thế, anh coi việc phải sống với bà và bố mẹ là điều đương nhiên, là trách nhiệm của người con, nhất là với người con trưởng.
Em khó khăn hoà nhập với gia đình chồng trước hết là do chính em. Em không coi gia đình chồng là gia đình mình. Anh cũng rất cố gắng để giúp em hoà nhập, từ giải thích, an ủi, hay ngấm ngầm giúp, anh đều làm cả. Rồi có những lúc, anh phải giải thích để cả nhà hiểu em hơn. Chả nhẽ những điều này anh cũng phải nói với em ? Em không hiểu anh đứng giữa hai dòng nước à? Em có hiểu khó khăn của anh không ? Hay em chỉ biết em khổ thế này, em khó chịu thế kia? Chưa bao giờ em coi bà nội anh là bà em, chưa bao giờ em coi bố mẹ anh như bố mẹ em, lúc nào em cũng đề phòng, cũng e ngại. Đành rằng có ý, có tứ thì cũng tốt, nhưng quá đi thì không hay. Chẳng hạn, nếu đi về nhà muộn, cùng một câu hỏi “Sao về muộn thế con ?”, nếu là mẹ em nói thì không sao, nhưng tại sao khi mẹ anh hỏi thì em lại suy rộng là mẹ hỏi kháy em? Chả nhẽ, bà hay bố mẹ anh muốn quan tâm săn sóc con dâu không được à? Mà anh cũng đã nói rồi, nhà anh rất thoáng, không hề câu nệ tiểu tiết. Nếu bận công việc thì đi làm về muộn và không làm việc nhà cũng không sao cả. Thực sự là như vậy. Nhưng anh giải thích thế nào em cũng không chịu hiểu là sao ? Tại sao em cứ ác cảm với nhà chồng vậy? Như thế thì làm sao mà hoà nhập được ?
Hôm nọ đọc trên vnexpress có một chị tâm sự và khuyên mọi người hãy coi gia đình chồng như gia đình mình, anh thấy thật sự cảm động. Anh rất khâm phục chị ý. Anh thấy mừng cho người đàn ông nào lấy được người vợ biết suy nghĩ như vậy. Anh rất mong muốn em được như chị ý. Đành rằng có gia đình này, có gia đình nọ, có người gặp trường hợp nhà chồng khó tính, nhưng đó không phải là 100%. Anh không hề có ý bênh hoàn toàn nhà anh. Anh hiểu em cũng có những khó khăn khi phải hoà nhập vào một nhà hoàn toàn mới, khác hẳn với nếp sống cũ của mình. Vậy nên anh vừa phải cư xử sao cho cả nhà thoải mái và em cũng thoải mái, không bên nào thấy anh thiên vị. Có bao giờ em đặt em ở vị trí của anh để hiểu anh hơn không ? Hay lúc nào cũng chỉ muốn mọi việc theo ý em ? Lúc nào cũng “Em thích….”, “Em muốn….” . vậy có quá ích kỉ không em ? Cũng đã có lần, do em nói, anh cũng phải đề xuất ở riêng dù trong lòng không thoải mái tý nào. Bà đã phải nói là cho đến khi bà còn sống thì bà muốn con cháu, dâu, rể sống chung quanh cho đầm ấm. Bà không muốn đứa nào ở riêng hết, bà không cần nhưng quà cáp mà thỉnh thoảng chúng nó đến thăm rồi mang đến. Bà cần con, cần cháu chứ không cần ở riêng. Liệu điều này có làm em suy nghĩ gì không ? Ngay bố mẹ cũng đã nói là bố mẹ sẽ sống chung với con cả. Bố mẹ muốn con cái có trách nhiệm.
Liệu em có biết rằng có lần mẹ đã khóc và nói với anh “Tính mẹ đơn giản, nhiều khi hơi bộp chộp nhưng mẹ nói thế nào là thế ấy, rất thật tình, nói xong là xong. Mẹ chả bao giờ có thành kiến với con dâu cả. Mẹ coi con dâu như con đẻ vì mẹ nghĩ con dâu mình vui vẻ, hạnh phúc thì con trai mình mới hạnh phúc được.” Liệu em có hiểu không ? Bà và bố mẹ đã nói đến nước ấy, liệu mình còn cố ép các cụ để ra ở riêng nữa không ? Không phải anh kể lể nhưng thực sự, anh đã phải hi sinh rất nhiều. Anh phải bỏ hết các ý thích của anh. Dù sao thì anh nghĩ là có vợ rồi, nên có trách nhiệm hơn, nên tập trung thời gian cho em. Em bảo là chả cấm anh, nhưng tại sao lần duy nhất anh về nhà muộn thì em cằn nhằn, em dỗi ? Em có biết mấy thằng bạn đó là bạn thân của anh mà cũng phải gần 10 năm chưa gặp, kéo nhau đi uống bia từ 19h30 đến 22h30 về đến nhà thì có phải là quá ham vui không ? Trong khi em đi họp lớp, phải nhờ anh nói dối bố mẹ chồng là về dưới nhà, rồi bắt anh ngồi đợi ở nhà bố mẹ vợ đến 23h30 mà vẫn chưa thèm về không ? Em bảo là ngại đang vui mà về sớm, vậy sao không hiểu cho anh ? Từ khi có em, không bao giờ anh đi đâu mà thoải mái cả, lúc nào cũng lo ngay ngáy về vợ ở nhà. Thử hỏi có ông chồng nào, sáng đèo vợ đi, chiều đèo vợ về rồi lại loanh quanh làm đủ thứ việc trong nhà, không đi bạn bè bù khú không? Cứ bạn bè gọi đi là anh phải từ chối, cả tuần anh chả đi đâu cả, dù em không bắt buộc nhưng anh vẫn lo em ở nhà lại khó chịu điều gì đó nên anh chả đi đâu được, anh không an tâm. Anh muốn nếu có sự việc gì thì nếu ở đó, anh sẽ giải quyết được luôn. Bia rượu không, thuốc lá không, gái gú không, cờ bạc cũng không nốt, lúc nào cũng chỉ lo làm cho vợ việc này việc nọ, thế có sai không em? Chỉ khi nào anh đi sửa xe hoặc em đi trực thứ bảy, anh mới tranh thủ được tý thời gian để rủ thằng bạn thân đi uống café mà giỏi lắm thì 1-2 tháng mới đi được một lần.
Nhiều khi em buồn, em mệt, đã có anh làm hộ, anh an ủi, anh chọc cho em cười. Vậy có bao giờ em nghĩ khi anh buồn, anh mệt mỏi thì em đã làm gì cho anh chưa ? Hay em không để ý ? Vợ chồng đôi khi cũng có cãi nhau, đó cũng là điều xảy ra với mọi cặp vợ chồng trên thế giới thôi. Anh cũng biết em rất sạch, cực sạch là đằng khác. Anh cũng biết em rất kỹ tính. Các mâu thuẫn với nhà chủ yếu là do mấy nguyên nhân này. Anh nghĩ là em cũng khó khăn nên nhiều khi cãi nhau anh cũng không làm căng lên, lúc nào anh cũng cố nhường em nhưng chưa bao giờ anh lôi chuyện chia tay hay không chấp nhận có con như em cả? Nhưng tại sao lúc nào nóng lên, em cũng đe doạ anh là sẽ không có con nếu cứ sống chung thế này, rồi doạ chia tay. Đã yêu nhau, lấy nhau là phải xác định. Không thể hơi tý là lôi chuyện đó ra được. Đấy không phải trò đùa! Em thử nghĩ xem thời gian 6 năm yêu nhau, mấy lần em đòi chia tay rồi ? Hay em nghĩ là đòi chia tay thì anh luôn luôn sợ và sẽ chấp nhận xuống nước? Em đang đùa với lửa đấy ! Em lúc nào cũng bảo tính anh xuề xoà, cái gì cũng nói “Ôi giời, có cái gì đâu”. Thế là may đấy, em mà vớ phải ông chồng kỹ tính thì còn mệt hơn nhiều. Tính anh đơn giản, nhiều khi làm không cẩn thận, con trai thường là thế. Nhưng từ khi có em về, anh phải sửa rất nhiều, phải thay đổi tác phong rất nhiều. Làm cái gì cũng phải lo lắng xem liệu làm thế đã được chưa, đã hoàn hảo chưa?
Em có nhớ những lần anh ở nhà hì hụi lau dọn, hì hụi giặt đồ và mong chờ khi em đi làm về có thể cười vui vẻ. Vậy mà khi về em lại vặn vẹo chỗ này, chê bai chỗ kia rồi cáu kỉnh, cằn nhằn làm mất hết cả vui. Có thể em ngoại giao tốt ở cơ quan nhưng liệu em có hiểu là em nói thế làm tổn thương anh rất nhiều không ? Hay em chỉ biết tất cả phải hoàn hảo 100% Em cực kì kỹ tính, cái gì em cũng muốn theo ý em và phải hoàn hảo 100%. Có thể có những lúc anh làm không được hoàn hảo như ý em, anh muốn em nói nhẹ nhàng với anh hơn là em lại càu nhàu, chê bai anh. Chỉ cần góp ý là anh sẽ làm được ngay có hay hơn là chê bai, cáu kỉnh không ? Dần dần những thứ đó làm anh mất dần tự tin, lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, lúc nào cũng phải lo lắng không biết thế này có đúng không, không hiểu thế kia có được không ? Liệu em thấy thế có được không ? Trong khi chính em lại muốn anh quyết đoán tự tin hơn. Em sạch, đúng thôi. Anh cũng phải cố gắng làm mọi thử sạch theo ý em muốn. Trên phòng mình, anh coi đó là vương quốc của em. Em muốn làm gì cũng được, anh chấp nhận tất, anh muốn em thoải mái. Anh có thể thay đổi ngay để thích nghi. Nhưng ở dưới nhà thì không thể như thế được. Làm sao có thể bắt bà và bố mẹ thay đổi ngay lập tức được. Mọi thứ cũng cần phải có thời gian chứ? Mà anh cũng đã góp ý nhiều với cả nhà rồi đấy. Liệu có bao giờ em để ý nhà mình thay đổi thế nào không ? Hay em lúc nào cũng ác cảm là cái gì cũng bẩn, cái gì cũng không hợp ý mình ? Có bao giờ em để ý mẹ cũng đã mua ít hơn rất nhiều so với dạo mới đầu à? Có bao giờ em hiểu những điều đó không hay lúc nào cũng chê rồi khó chịu? Anh cũng biết đặc thù công việc của em hay phải đưa các đoàn nước ngoài đi ăn, em quen ăn uống trong các nhà hàng sang trọng, em quen sự sạch sẽ của nó. Có lẽ sạch đến mức đó mới có thể hài lòng em được. Nhưng đừng so như thế với nhà mình. Nhà mình không thể là nhà hàng hay khách sạn 5 sao được. Sạch thì cũng phải có mức độ thôi, làm sao có thể tuyệt đối hết được chứ ? Em có để ý là từ khi lấy nhau, bao giờ anh cũng chiều em, thường xuyên bảo em rủ mấy đứa bạn em đi ăn uống gì đó không ? Anh muốn cho em thoải mái tinh thần, để em về nhà mình thoải mái hơn. Để em không suy nghĩ linh tinh nữa. Vậy có bao giờ em tự hỏi tại sao anh không đi chơi với mấy đứa bạn thân của anh không ? Tại vì anh đã dành hết thời gian cho em rồi đấy. Rất ít khi anh đi được với chúng nó, hầu như lúc nào có thời gian như ngày CN, ngày lễ thì anh đều bảo em kéo mấy đứa bạn em đi. Liệu em có bao giờ thấy ra điều đó không ? Có bao giờ em bảo anh rủ mấy đứa bạn anh đi ăn uống cho vui không ? Trước kia, anh tham gia hoạt động văn nghệ rất nhiều, em cũng biết là anh có rất nhiều người thích. Nhưng từ khi yêu em, anh bỏ hẳn, bỏ hoàn toàn. Đàn không, hát không, kịch không, bạn bè không. Em có hiểu đó là vì sao không ?
Sáu năm yêu nhau, không một lần anh quên những ngày lễ, từ sinh nhật, từ 8/3, 20/10 đến Valentine rồi ngày tình yêu. Lúc nào anh cũng muốn tặng em một món quà thật đẹp, thật bất ngờ, thật đúng ý. Quà tuy là món quà vật chất thật nhưng nó xuất phát từ tấm lòng, từ tình yêu của anh. Bao giờ anh cũng tự tìm hiểu xem em thích gì, em muốn gì để anh tặng. Vậy em có bao giờ thế không ? Hay em quên ? Có bao giờ em tìm xem anh thích gì để tặng không ? Hay em nói “Anh cần gì thì phải nói ra chứ ?”. Nếu hỏi thẳng cần gì thì anh chả bao giờ nói ra. Anh thích em tìm hiểu được anh thích gì chứ không phải mua bừa cho xong. Nhiều khi Valentine hay ngày kỉ niệm yêu nhau, em chả tặng anh cái gì cả, cứ vô tư nghĩ là chỉ có con trai phải tặng thôi. Anh không quan tâm món quà giá bao nhiêu tiền, nhưng anh cần là tình cảm giành cho nhau. Cũng biết là tính em lạnh, em quan tâm anh theo cách khác, nhưng nhiều khi anh cũng cần em thể hiện ra một chút chứ. Anh nghĩ rằng những điều bất ngờ, vui vẻ luôn luôn làm tình yêu không trở nên nhàm chán, nó thể hiện mình luôn quan tâm tới nhau. Em hiểu điều này không ? Lúc em mệt, em ốm, anh luôn luôn chạy đến chăm sóc em ngay lập tức, chưa bao giờ sai, cho dù có thể hôm đó anh rất mệt, có những hôm đang ốm cũng cố xuống. Có những lần em ốm, thích ăn bún ốc, anh học xong, chạy về nhà anh, mua cho em bát bún rồi lại phóng lên tít nhà em để cho em ăn, sau đó lại lên trường. Có những lúc chuẩn bị đi hẹn đứa bạn, em gọi điện, thế là lại huỷ cuộc hẹn để đi với em. Trong khi lúc anh bị trật khớp, ở nhà có mỗi mình với bà, anh điện cho em, em lại bảo em lỡ hẹn với hội bạn đi chơi nên không xuống thăm anh được. Liệu có ích kỷ quá không ? Em có nghĩ trong khi em cười vui vẻ với lũ bạn em, anh nằm bẹp ở nhà mà đau đến nỗi không đứng dậy nổi không ? Có thể sau hôm nay, em tính chia tay với anh. Có thể, em sẽ quyết định từ bỏ hết tất cả công sức chúng ta đã xây dựng nên trong hơn 6 năm qua. Xây cái gì bao giờ cũng khó khăn hơn nhiều là phá bỏ nó. Anh viết những dòng này trong tâm trạng rất buồn, rất thất vọng nhưng anh muốn nói với em tất cả nỗi lòng của anh, để em hiểu và thông cảm hơn cho anh. Đừng có nói những lời làm anh đau lòng nữa. Em đang dần giết chết tình cảm của anh dành cho em đấy. Dù gì thì anh cũng vẫn rất yêu em, yêu lắm. Chỉ cần em hiểu anh hơn, hiểu gia đình anh hơn cũng như em biết hi sinh vì người khác một chút, em sẽ có tất cả.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời cuối cho người tôi đã yêu hết lòng
Yêu anh hết lòng với tình yêu ngây thơ đầu đời để rồi nhận được toàn đau khổ. Yêu và tin anh để rồi nhận ra anh là một kẻ sở khanh chính hiệu.
Cùng một lúc anh có thể nói lời yêu với nhiều người con gái, vậy mà tôi vẫn ngây thơ tin anh, tin vào những gì anh nói để giờ đây nhận ra anh là một kẻ không ra gì.
Tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi nhận ra sự thật con người anh, và càng cảm ơn bố mẹ tôi đã sinh ra tôi đủ bản lĩnh để giờ đây không phải hối hận vì một người như anh.
Người ta chỉ đau khổ khi người mình yêu theo một người hơn mình nhưng rất tiếc anh chưa đủ bản lĩnh làm điều đó với tôi. Tôi thật thất vọng vì anh đã lựa chon một người con gái như thế.
Cầu trời để anh không bao giờ phải hối hận. Tôi sẽ không đau khổ để rồi tự hành hạ mình vì một người như anh đâu, tôi sẽ sống thật vui vẻ và hạnh phúc vì chính tôi, vì gia đình tôi và vì bạn bè tôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu giấu kín Em viết những dòng này, biết rằng sẽ chẳng bao giờ anh có thể đọc được, mà em cũng không muốn anh biết, chỉ là để trải lòng mình ra cho nỗi nhớ được gọi thành tên thôi anh ơi. Bạn bè vẫn trêu em mỗi khi thấy em đi cùng anh. Em chỉ cười, có lúc chống chế bằng một thứ tình...