Dành cả tuổ.i thanh xuân để có được em, nhưng rồi phát hiện sự thật cay đắng
Tôi tự nhủ chỉ cần em khỏe mạnh bình yên và tin ở tôi, thì tôi sẽ tình nguyện ở bên em mãi trên đường đời này, bảo vệ che chở cho em vô điều kiện. Thế nhưng…
Người con gái ngoan hiền với mái tóc suông dài ngang vai ấy là mẫu hình tôi chờ đợi từ lâu. Bóng dáng ấy như những bức hình trong cuốn album ảnh thời con gái của mẹ. Gặp ở giảng đường đại học, em đã đốn ngã trái tim dại khờ của tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi đã tìm mọi cách như những gã trai si tình lần đầu tán gái để tiếp cận em. Đăng ký đầu sách trùng với cuốn em vừa mượn, rồi xin chuyển chỗ để ngồi ngay cạnh em, vất vả mãi tôi cũng có trong tay số điện thoại của em để liên lạc.
Ảnh minh họa
Nhưng em nói em cần phải tập trung cho việc học. Có hề chi, tôi biết một khi trái tim người con gái chưa sẵn sàng, họ sẽ đưa ra nhiều lý do để trì hoãn. Tôi không ép em, cũng không vội vã buông tay. Cách tôi chọn là vui vẻ chấp thuận và lặng lẽ song hành. Tôi hỗ trợ em mượn tài liệu, cùng đọc bài để tổng hợp làm báo cáo khoa học. Những bài tiểu luận em luôn đạt điểm đứng đầu trong lớp vì có sự trợ giúp có hiệu quả phía sau từ tôi. Tôi nghĩ em không có gì sai khi tìm cách trì hoãn tình yêu của tôi theo cách đó. Chỉ là vì em cần thời gian thêm nữa.
Khi ra trường với tấm bằng tốt nghiệp loại ưu, em nói mấy năm đầu cần trau dồi chuyên môn nghiệp vụ để có chỗ đứng vững chắc phù hợp với chuyên ngành vừa học. Lúc này tôi cũng đã ra trường và ổn định công việc. Tôi vẫn lặng thầm làm xe ôm đưa đón em mỗi khi em cần, ở bên em một cách vô điều kiện. Tôi mong một ngày trái tim em cảm động trước tấm chân tình của tôi mà nhịp đậ.p trở nên bồi hồi.
Có lần rủ em đi xem phim ở rạp, đến hồi hai nhân vật trên màn hình hôn nhau, cả rạp im phăng phắc. Hàng ghế trên, các cặp đôi cũng rục rịch môi kề môi vì cảm xúc lan tỏa từ nhân vật chính trên màn hình quá mạnh. Tôi cũng dựa hơi hoàn cảnh, “liều mình” đặt vào môi em nụ hôn ngây ngất. Nhưng điều tôi nhận lại là sự bẽ bàng vì em quyết liệt đẩy tôi ra. Tuy khựng lại và hụt hẫng vì sự cự tuyệt ấy, nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi dằn lòng kiên nhẫn đợi em thêm chút nữa.
Video đang HOT
Khi mẹ em lâm bạo bệnh, em trở nên yếu đuối rất nhiều. Sau hai tháng bác sĩ chuẩn đoán ung thư, bà ra đi nhanh chóng. Kề vai sát cánh cùng em trong giai đoạn ngắn ngủi nhưng đầy khó khăn ấy, tôi đã chính thức có được trái tim em. Thời kỳ để tang mẹ, em chỉ khóc, im lặng tựa đầu vào vai tôi và ngoan ngoãn như con mèo nhỏ trong lòng chủ. Tôi tự nhủ chỉ cần em khỏe mạnh bình yên và tin ở tôi, thì tôi sẽ tình nguyện ở bên em mãi trên đường đời này, bảo vệ che chở cho em vô điều kiện.
Tôi đã nghĩ mình đã có được trái tim em rồi chỉ là chưa danh chánh ngôn thuận bằng lời tỏ bày chính thức thôi. Một năm sau ngày mẹ mất, nỗi đau trong lòng em đã dần nguôi ngoai. Tôi chờ đợi ngày lòng em bình an trở lại, đồng nghĩa với cuộc tình của chúng tôi sẽ bước sang một trang mới.
Nhưng ngay cả khi em đã nhận lời yêu, ngay cả khi bối cảnh hai đứa thuận lợi để em có thể thả lỏng và tiếp nhận những cử chỉ yêu thương âu yếm của người con trai, thì em vẫn chỉ cho tôi dừng lại ở những cái nắm tay vuốt tóc. Tôi đã 25 còn em 24, chẳng lẽ chừng ấy năm bên nhau, tôi vẫn không tạo được niềm tin về tư cách để em mở lòng?
Người con gái tôi yêu lại là người vô tính. Em không hề có xúc cảm hay ham muốn xác thịt khi ở bên đối tượng tiếp cận em. Ảnh minh họa
Đêm hôm ấy hai đứa đi dạo thành phố thì trời đổ mưa tầm tã. Không còn cách nào khác, tôi tạt xe vào một nhà nghỉ gần đó để cả hai tá túc. Em rét run như một con mèo gặp nước, run cầm cập nép vào vai tôi. Nhìn em bé nhỏ và đáng thương, tôi đã ôm ghì lấy em ngấu nghiến. Tôi nói hãy cho tôi được yêu em, nếu không tôi đang dần phát điên lên mất và có lẽ phải tìm đến bác sĩ tâm lý. Rằng nếu tôi đáng ghét đến vậy, sao em không tránh xa tôi ra từ lâu mà vẫn dùng dằng để tôi hy vọng và đeo đuổi em trong thời gian dài như vậy? Tôi đã gần như điên cuồng cưỡng ép em.
Nhưng em đã cự tuyệt tôi đầy hung dữ. Rồi trong cơn hoảng loạn, em thú nhận từ lâu bản thân là người vô tính. Em chỉ ở bên tôi như một thói quen, nhưng ngay cả khi cả hai có cơ hội gần gũi, trong em cũng không hề có ham muốn xác thịt. Em không hề có sự rung động trước cả giới nam và nữ. Rằng nếu tôi vẫn tiếp tục yêu em, thì chấp nhận tình cảm hai người chỉ dừng lại ở những cái ôm nhẹ nhàng và vuốt tóc.
Tôi nổi điên trước sự thật phũ phàng ấy. Tôi không phải là kẻ ham muốn chuyện ấy đến mức để nó lấn át tất cả. Nhưng tình yêu mà không có đam mê thể xác đi kèm, chỉ nhờ nhờ như phim tình yêu học trò cách đây ba mươi năm trước, tôi thà song hành đi cùng anh bạn thân còn thấy dễ chịu hơn. Nếu tôi cưới em, cả cuộc đời tôi sẽ chịu thiệt thòi vì đời sống vợ chồng không ân ái. Nhưng rời bỏ em thì tôi quá đau, với tôi tình yêu dành cho em quá sâu nặng rồi.
Tôi thất thểu để em ở lại và bước ra màn mưa phía ngoài. Tôi muốn để mưa che giấu đi những giọt nước mắt cay đắng cùng sự thất vọng vỡ òa mà đáng ra tôi không phải hứng chịu. Tôi biết tâm sự cùng ai để dịu bớt đi nỗi lòng mình?
Theo phunuonline.com.vn
Tình yêu của một chàng trai đi du học và lời ước nguyện cuối cùng đầy xúc động...
Hà Nội mùa thu, lá khởi vàng chưa nhỉ? Nhớ lắm những lần tay nắm chặt bàn tay, những cái ôm xiết khi trời trở gió, rồi nụ hôn vội khi chia tay nhau sau giờ tan học... Muốn lắm một vòng tay ấm áp nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là gửi em một nhang thơm cùng trọn vẹn trái tim người trai trẻ...
Ở tận New York quay cuồng với lịch học, lịch làm thêm dày đặc nhưng lòng tôi đang hướng về Hà Nội, nơi bạn bè đang thi nhau đăng ảnh trời đã sang thu. Những bức hình, những dòng status khiến ký ức như ùa về trong tôi... Mới một năm trước mà thôi, tôi và em còn cùng nắm tay chặt bàn tay nhau ước nguyện những điều tuyệt vời cho tương lai khi 2 đứa cùng nhận được học bổng ở các trường uy tín của Mỹ.
Tôi và em quen nhau từ cấp 2 và đích thực là đôi bạn cùng tiến cùng mắt bao vị phụ huynh hay bạn bè. Thầy cô cứ sợ chúng tôi yêu sớm thì việc học sẽ chẳng ra đâu vào đâu. Những cuối cùng, ai cũng phải chặc lưỡi: 'Giá tình yêu học trò nào cũng được như hai đứa...'. Chúng tôi động viên, hỗ trợ nhau trong từng môn học. Em giúp tôi học từ vựng tiếng Anh, tôi hỗ trợ em trở thành học sinh giỏi Lý - Hóa... Hết năm đầu tiên ở trường cấp 3, hai đứa trịnh trọng hứa với bố mẹ sẽ cố gắng xin học bổng đi học nước ngoài cùng nhau. Và ước mơ đã trở thành sự thật sau năm thứ nhất ở Đại học.
Nhưng trái ngang thay, mỗi đứa phải tới một thành phố, em du học ngành tài chính ở Texas còn tôi lại ôm mộng trở thành nhà thiết kế nội thất tại một trường đại học ở New York. Mộng ước cùng học một trường từ thời cấp 3 không thành sự thật nhưng chúng tôi đều cảm thấy may mắn vì chỉ cần vài giờ bay là tôi có thể ôm chặt em trong lòng, em có thể nấu cho tôi vài món ăn yêu thích... 'Còn hơn ối du học sinh phải sống cảnh yêu xa, chàng Tây nàng Việt suốt nhiều năm' - tôi vẫn tự nhủ như thế.
Tháng 9 năm đó, tôi và em gặp nhau lần đầu tiên ở cổng trường cấp 2. Tháng 9 năm đó, tôi và em xiết chặt bàn tay nhau hứa cùng cố gắng học tập và trở thành những du học sinh thật giỏi để bố mẹ yên tâm về 2 đứa. Tháng 9 năm đó, tôi và em hôn tạm biệt nhau tại một sân bay nào đó giữa nước Mỹ phồn hoa; em thì thầm bên tai tôi: 'Em không thích nước Mỹ. Anh cũng đừng thích nước Mỹ. Mình chỉ thích nhau, mình chỉ là những du học sinh rồi cùng về Việt Nam lập nghiệp nha...'.
Tháng 9 năm ngoái, tôi lỡ hẹn tới thăm em chỉ vì muốn hoàn thành nốt dự án ở chỗ làm thêm. Những ngày đó, tôi quay cuồng trong công việc chỉ vì muốn tạo một chỗ đứng vững chắc ở công ty. Lúc đó, tất cả những gì tôi nghĩ chỉ là nếu sự nghiệp vững vàng, tôi có thể giành được một chiếc ghế không xoàng khi công ty tấ.n côn.g vào thị trường Việt Nam trong một vài năm tới mà chẳng quan tâm nhiều tới cảm xúc của em.
3 tháng không gặp nhau, em cũng bận rộn với những công việc riêng nhưng vẫn luôn ngóng chờ kỳ nghỉ của tôi. Em bảo, bố mẹ em phải tốn rất nhiều thời gian và công sức mới thu xếp sang thăm em được nên muốn tôi dành trọn vẹn 2 ngày cuối tuần bên em và gia đình. Tất cả những gì tôi đã làm là một tin nhắn ngắn ngủi: 'Bố mẹ sẽ còn sang khi em tốt nghiệp. Anh chỉ có thời gian này dốc sức cho dự án mà thôi'.
Em im lặng suốt một tuần, không một tin nhắn, không một cuộc gọi... Tôi đã nghĩ rồi em sẽ nguôi giận và lại chu môi dễ thương làm nũng: 'Anh phải đền em cái gì đấy nhé'... Cho tới khi tôi nhận được cú điện thoại đen tối nhất cuộc đời...
Người ta bảo, trong điện thoại em, tên tôi được lưu đầu tiên trong danh bạ. Nhưng người được gọi đầu tiên để báo tin em gặp ta.i nạ.n trên đường ra sân bay đón bố mẹ thì không phải điều tôi mong muốn...
Đất trời như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi lao ra sân bay và gào thét với nhân viên xin một tấm vé bay sớm nhất. Nhưng tới Texas, tôi chẳng còn thấy cô gái bé bỏng của tôi nữa.
Đã một năm trôi qua, mùa đông buốt giá, mùa xuân êm đềm, rồi ngày hè rực nắng, và mùa thu trong trẻo lại về... Nhưng ngày nào tháng nào tim tôi cũng buốt giá vì nỗi đau mất em mãi mãi!
Em vẫn bảo Hà Nội mùa thu đẹp nhất, chúng ta quen nhau trong những ngày thu nên cũng sẽ kết hôn vào một ngày thu nào đó. Nhưng mùa thu này, sao em nỡ bỏ anh đi? Anh muốn ôm em thật chặt trong lòng, muốn ngửi mùi thơm dịu nhẹ trên mái tóc em, muốn thưởng thức những món ăn do chính tay em nấu... Nhưng tất cả những gì anh có thể làm là gửi tới em một nén nhang thơm và trọn vẹn trái tim của người trai trẻ.
Em yêu! Xin cứ bình yên ở nơi xa xôi ấy! Sẽ không còn đớ.n đa.u hay bộn bề lo toan chất trên vai gầy của em nữa... Ở nơi này, anh sẽ thắp lên hy vọng và ước mơ về một ngày hội ngội nào đó. Anh sẽ giữ hình ảnh và tình yêu của em trong trái tim mình. Sẽ mãi nhớ về nhau em nhé!
Theo tintuc.vn
Cô gái boxing của tôi Đó là một ngày tôi được chứng kiến em, cô gái kiên định theo đuổi môn thể thao chỉ dành cho phái mạnh. Chiều chạng vạng, Mặt Trời đã đứng bóng hắt thứ ánh sáng vàng nhạt phản chiếu từng giọt mồ hôi chảy dài trên cổ, trên má em. Tôi cồm lên, hét lạc cả giọng: Mạnh lên, đấ.m mạnh lên em...