Đánh “bạc tình”, trò kì dị của dân trí thức
Cờ bạc vốn đa dạng, muôn hình vạn trạng và có những trò cờ bạc không phải là để ăn tiền của nhau, mà là “ăn” thứ khác.
“Chán đánh bạc tiền thì chuyển qua đánh bạc tình, cờ bạc ăn tiền thì mới là phạm pháp, chứ cái trò bạc tình này chỉ là để vui…”, nhưng con bạc tình khát nước lí luận như vậy. Liệu có vui thật hay không?
Từ trò “tú cởi” của bọn trẻ con
Hầu hết tất cả chúng ta chưa ai là không từng chơi bài, chơi tú lơ khơ (theo cách gọi thông thường) ít nhất một lần, dân công sở, văn phòng thì ai chẳng đôi lần cá cược vui vui với bạn bè. Ngày bé chơi bài bôi nhọ nồi với bạn thì cũng vui, còn đi làm rồi, cá cược chầu café liệu Messi có ghi bàn vào lưới Real không thì cũng chẳng chết ai.
Cờ bạc vốn đa dạng, muôn hình vạn trạng và có những trò cờ bạc không phải là để ăn tiền của nhau, mà là “ăn” thứ khác. Nguồn cơn sâu xa của trò “bạc tình”, một cái thú chơi mới còn ít phổ biến bởi chỉ chơi theo nhóm nhỏ lẻ bắt nguồn từ cái trò “tú cởi” của “bọn trẻ con 9x”. “Tú cởi” là kiểu chơi mà cứ ai thua là phải cởi một thứ trên người. Đánh kiểu này, thường là dùng bài 52 lá, chơi kiểu “tiến lên miền Bắc”, chơi tay đôi hoặc 4 người đánh, mà quan trọng nhất cứ là phải có nam có nữ thì mới xôm. Trò này, mấy đứa học sinh từng chơi ngay trong lớp học, tại nhà bạn, sau thì dân công sở văn phòng cũng bắt đầu học theo. Chán chơi tiến lên ăn tiền, trò “cởi” bắt đầu được áp dụng. Chị em chơi trò này, cứ là mặc thật nhiều quần áo trên người, xỏ cả dép guốc đầy đủ. Ban đầu thì cởi áo khoác, cởi đến cái guốc bên trái, cái guốc bên phải, cởi đến đôi tất, rồi “chơi bẩn” bằng cách chỉ cái khuyên tai, thì cũng là “cởi”. Chơi lâu cho đến khi đồ trên người bắt đầu dần dần tụt ra hết, thì mới là gay cấn. Cứ là sắp phải cởi hết rồi, mà vẫn cầm bộ bài đánh con này, chặt con kia, “thú vị lắm, vui vẻ mà đâu mất gì”, một dân chơi từng chơi trò này cho biết.
Đến đánh “bạc ăn tình” trong nhà nghỉ
Chuyện dân cờ bạc đỏ đen thuê nhà nghỉ mở sòng là chuyện đã có từ lâu, chẳng có gì để nói nhiều. Nhưng có những “con bạc”, trí thức nghề nghiệp tử tế hẳn hoi, gia đình ổn định, cũng thuê nhà nghỉ để “mở sòng”. Họ “sát phạt” nhau cái gì ở trong ấy.
Video đang HOT
Chuyện dân cờ bạc đỏ đen thuê nhà nghỉ mở sòng là chuyện đã có từ lâu, chẳng có gì để nói nhiều. (ảnh minh họa)
Tôi có cậu em “dân chơi” tên Kiên, vốn biết lắm “trò hay”, một hôm thấy Kiên alo đi uống café. Kiên trẻ, đẹp trai, vợ đẹp, con khôn, kinh tế ổn định, đang là trợ lý trưởng phòng trong một công ty kinh doanh khá lớn. Giữa thời khó khăn nhưng công ty của Kiên vẫn làm ăn được. Kiên vốn cũng chẳng giỏi giang gì, nhưng nhờ khôn ranh lẻo mép nên “kiếm ăn” cũng được, rồi có tiền, bao món ăn chơi, cậu chàng cũng sành ra phết. Hồi trẻ thì bar sàn, giờ lại chơi những kiểu chơi của dân công sở, chơi kiểu người lớn, không còn xì-tin xì khói nữa.
Ngồi café, tôi thấy cậu em cứ chốc chốc lại nhìn đồng hồ, rồi dán mắt vào con Iphone 5 nhắn tin xoành xoạch. Gặng hỏi mãi, thế nào Kiên vui mồm kể, “đội” của em đang hẹn nhau đến một nhà nghỉ chơi vui tí, trò này cũng hay phết. Tôi phải năn nỉ mãi, Kiên rút điện thoại ra alo mấy người, may quá nhóm chơi ấy cũng có vài người biết sơ qua tôi nên rút cuộc cả nhóm mới đồng ý. “Ông anh ấy mà, cho ông ấy qua tí cho vui, không phải ngại gì đâu”, rút cuộc tôi leo lên con xế bóng lộn của Kiên, đến được cuộc vui.
Trên đường Kiên thuyết trình rõ hơn, bọn em thuê nguyên 1 tầng của một cái hotel mini quen rồi. Cả tầng nhưng chỉ có 1 phòng lớn, còn có hai phòng nhỏ bên cạnh. Bọn này toàn bọn “dân chơi lịch sự” đấy anh nhé, có con bé H, cái con bé nhà toàn Việt kiều bên Tây, tháng tháng đều đặn gửi tiền về cứ việc tiêu thoải mái ấy, cả em L “xinh”, tiểu thư nhà có mấy cái nhà mặt phố cho thuê ấy, mấy em này đều ngon, mà “sống thoáng” ham vui lắm, với lại chồng bọn nó cũng đi vắng hết nên… “máu”. “Bar sàn, karaoke mãi cũng chán anh ạ, bọn em giờ chơi kiểu văn hóa văn nghệ lắm. Mà không có bay lắc, đập đá gì đâu nhé, anh đến sẽ biết, chơi kiểu này, vui cực”, Kiên nói.
Tôi đến điểm hẹn, một chai rượu ngoại đắt tiền loại lớn, mấy đĩa hoa quả và những thứ đồ ăn nhẹ. Cả nhóm có 6 người, Kiên cùng 2 cậu bạn, thêm 3 cô gái ăn mặc khá sành điệu, xài toàn đồ đắt tiền nữa. Sau vài màn chào hỏi chém gió lăng nhăng, thì cuộc chơi được bắt đầu. Một bộ bài được vứt lên chiếc bàn, “bọn em không đánh bạc ăn tiền nhé, chỉ chơi vui”, một cô gái trong nhóm nói.
Chẳng hiểu ai đã phát minh ra cái bộ bài 52 lá, mà công dụng của nó quả khôn lường, nào để bói toán, nào để chơi, mà các kiểu chơi xoay quanh 52 cái quân bài với 4 chất rô, cơ, bích, nhép này thì có lẽ phải đến cả trăm kiểu.
Nhóm của Kiên bắt đầu chơi kiểu “trẻ con”, tức là đánh “bài cởi”, cứ ai thua thì phải cởi bớt một số thứ trên người. Cứ mỗi lần ai đó bét, là lại phải cởi bớt một số thứ trang phục trên người ra, kèm theo đó là những tiếng cười, những câu khích bác nhau. “Anh thấy không, rất hài, rất vui”, Kiên nói. Những món đồ trên người dần bị tụt ra, người chơi thì lạnh còn “canh bạc tình” dần nóng lên.
Dần sau đó thì chuyển sang chơi kiểu “tú sờ”, tú hôn và tú yêu cầu. Tức là người thắng có quyền động chạm vào vài bộ phận trên người kẻ thua, hay người thắng được yêu cầu người thua làm vài trò “hề”, trò “cảm giác mạnh”, như là phải (hay được) hôn, rồi phải…bú, phải liếm vào chỗ nhạy cảm. Đến đây, thấy mọi thứ có vẻ hơi lố, tôi định cáo từ ra về, thì cả nhóm, lúc này đã hưng phấn mạnh nói rằng: “Thôi cứ ở lại, cờ bạc ăn nhau về gà gáy anh ơi, tá lả phải ăn cây chốt, ù ván cuối mới là hốt chiếu. Ván cuối cùng bao giờ cũng là ván hay nhất của bọn em, căng thẳng gay cấn và có tí kinh dị nữa luôn đấy nhé”.
Quả đúng món “bạc tình” này là “người lớn” học đòi “trẻ con” thật. (ảnh minh họa)
Tôi hỏi: “Chơi kiểu này thì chỉ mấy anh đàn ông được lợi, chứ phụ nữ kiểu gì cũng thiệt” thì nhận ngay được lời giải đáp của em L “xinh”, cô gái khá gợi cảm, có hình xăm con bướm khá đẹp và giờ chỉ khi cô thua, phải cởi ra thì người khác mới thấy: “Ô hay, thời này nam nữ bình đẳng, thế anh nghĩ là bọn em “mất” à. Chơi thắng, thì các anh ấy phải “phục vụ” bọn em, còn thua, thì ngược lại, em thành…nô lệ. Cái này khác lắm nhé…”. Rượu đã vơi hơn nửa, khói thuốc lá mịt mùng, những con mắt dán vào những lá bài, chơi kiểu này chẳng căng thẳng chút nào, lại còn vui.
Ván cuối cùng, 4 con bạc không khát nước, cay cú ăn thua vì thua tiền thua bạc gì cả, đang đánh bài trong tình trạng gần như khỏa thân, thống nhất chỉ ăn thua đủ trong “tiếng cuối”. Hai người đứng ngoài cũng tham gia bằng cách cá độ, đặt cửa người này thắng người kia thua. Phần thưởng cho người thắng cuộc sẽ là nhận được sự “phục vụ” của bất cứ người nào mình thích, hoặc thậm chí là…cả 3 người khác giới, thế mới gọi là đánh “bạc tình”. Người thắng có quyền chọn, chỉ định “đối tác”, hoặc đổi chác thoải mái theo yêu cầu. Đó là lí do vì sao, họ đã đặt sẵn thêm hai phòng trống nữa, thắng thua phân định, rồi “cuộc vui” sẽ kéo dài đến tận sáng hôm sau.
Kiên bảo có lúc bọn em còn chơi ở nhà một đứa nào đó trong nhóm, đi chơi kiểu này vui lắm, mua sẵn bộ bài và cả một hộp…bao cao su. Kiên nói rằng cũng có một vài nhóm, toàn bọn trẻ, công việc đàng hoàng, có tí máu văn nghệ sĩ, hơi “điên điên” nổi loạn, ham vui cũng chơi kiểu này. Trò này ít phổ biến, chỉ một nhóm nhỏ âm thầm biết với nhau, người chơi là những người có “quan hệ bạn bè” thân thiết. Có nhóm toàn anh già chán vợ, chị già khát tình, đánh bài với nhau cứ liên tục, họ thừa tiền, thuê hẳn rì-sọt xịn ở khu du lịch, đi chơi đổi gió, ăn hải sản, rồi tối là “mở chiếu”.
Quả đúng món “bạc tình” này là “người lớn” học đòi “trẻ con” thật. Tôi về hỏi đứa cháu họ rằng “chúng mày có bao giờ chơi một cái trò gọi là tú cởi không”, thì thằng cháu đang là học sinh cười khùng khục: “ôi giời món này bọn lớp cháu chơi suốt, vui lắm, cãi nhau ầm ĩ cả lên, nhưng bọn cháu chỉ đánh cởi nút áo thôi nhé, không đến nỗi là cởi hết đâu”.
Đúng là cái trò cờ bạc, quả có lắm thứ “món chơi” đúng là chẳng thể hiểu nổi. Những nhóm chơi “bạc tình” thế này, theo lời họ nói, thì có lẽ cũng chẳng phải phạm pháp khi đánh to, ăn tiền nhiều, tất cả đều chơi trên “tinh thần tự nguyện”. Nó cũng chẳng phải cái gì quá tệ nạn, đen tối theo kiểu những dân chơi bay lắc xong sinh hoạt tình dục tập thể. Chỉ có một cách lí giải, có lẽ là quá “ăn no rửng mỡ”, hoặc cũng do thời kì khó khăn, khủng hoảng, công việc cuộc sống nhiều áp lực, dẫn đến một số người được gọi là “tri thức trẻ” stress nặng, và họ tìm đến một thú chơi “vui” nào đó để giải tỏa thần kinh chăng? Chẳng biết, họ được gì sau những cuộc chơi vui kì dị thế này.
Theo Eva
Có xe xịn, gặp khách hàng đỡ xấu hổ
Đôi khi những thứ từ hình thứ có thể đánh lừa được con mắt của người khác nhưng đừng vì thế mà lạm dụng, cầu toàn...
Đọc bài viết &'Đi làm không có iPhone, thật ngại!' tôi thật sự thấy chia sẻ với bạn. Tôi không lên án hay cho bạn là người ưa hình thức, thích hào nhoáng bởi ở trong môi trường nào, người ta sẽ bị cuốn vào môi trường ấy. Có thể, với bạn, một chiếc điện thoại bình thường cũng chẳng vấn đề gì nhưng vào trong một cơ quan, tất cả mọi người đều dùng điện thoại xịn thì tất nhiên bạn sẽ có phút chạnh lòng. Ai chẳng muốn mình được người khác nhìn bằng ánh mắt khác. Mấy ai có của mà không muốn phô ra.
Nói câu chuyện này nhiều người không tin nhưng đó là sự thật. Trước tôi làm nhân viên kinh doanh, vì mới bước chân vào nghề nên mọi thứ còn khó khăn, ngay cả kinh tế cũng khó khăn. Tôi đi làm với chiếc xe máy bình thường, hình thức bình thường (đó là nói về cách ăn mặc) thế nên công việc không được tiến triển cho lắm. Tôi luôn nghĩ, mình làm kinh doanh phải ngoại giao nhiều, chí ít cũng phải có cái điện thoại xịn mà xin số, chí ít cũng phải có cái xe xịn để họ biết là công ty mình làm ăn được. Ngoài việc ăn nói thuyết phục, hình thức là vấn đề hết sức cần thiết với người làm kinh doanh.
Ngoài việc ăn nói thuyết phục, hình thức là vấn đề hết sức cần thiết với người làm kinh doanh. (ảnh minh họa)
Và sau đó, tôi đã đi vay tiền để đầu tư hình thức, mua xe và điện thoại xịn. Thật tình, từ đó, công việc của tôi phất lên ầm ầm. Một mặt là mình thoải mái tư tưởng, mặt còn lại là khách hàng nhìn vào thấy mình cũng có của ăn của để, cũng làm ăn được nên họ tin tưởng mình hơn, không kiểu dân &'cò mồi' kí hợp đồng. Từ đó, tôi thấy mọi thứ đều thuận lợi.
Nói ra điều này nhiều người cho tôi là gã huênh hoang, ưa hình thức vật chất giàu sang. Nhưng đâu phải như thế. Mình không ưa thì người khác ưa, cần nhìn vào thực tế xã hội mà chạy theo thôi.
Việc bạn ngại vì không có iphone hay điện thoại xịn khi đi làm tôi có thể hiểu từ kinh nghiệm bản thân mình. Nói chung chẳng ai cấm ước mơ, chẳng ai cấm sở thích, mong muốn giàu sang. Chỉ là mọi thứ phải nằm trong khả năng của mình, nếu có thể hãy làm. Đừng vì thấy người khác hơn mình, mình không làm được mà tự ti, mặc cảm bản thân. Rồi một ngày bạn sẽ hơn người, chỉ cần có thời gian là đủ.
Theo Eva
Kẹt giữa hai cuộc tình Cô tự sỉ vả mình. Rồi lại tự bào chữa. Cô biết chắc mình vừa làm một điều không được phép. Nhưng không chắc đó có thật là tội lỗi. - Anh đến đón em đi ăn nhé! - Vâng. - Chiều mấy giờ em phải về lại cơ quan? - Vậy chúng mình đi chơi nhé! - Vâng. - Anh đi luôn...