Đang yên đang lành, chồng nói muốn lấy vợ hai
Tưởng rằng, cuộc sống vợ chồng sẽ mãi hạnh phúc bên nhau, và sinh cho nhau những đứa con thật kháu khỉnh. Nhưng…
Chẳng thể ngờ, bỗng một ngày, chồng nói lời chia tay. Lý do vì chồng cảm thấy không còn yêu vợ nữa, chồng bảo, tình yêu của chúng ta đến đây chấm dứt.
Thế mà, cách đó mới 3 tháng, chồng còn nói, &’chúng mình sẽ mãi là một gia đình hạnh phúc em nhé, chúng mình sẽ sinh con và cùng nhau chăm sóc con’. Ngày đó thật gần mà giờ đã xa quá. Chẳng có lý do gì mà chồng lại thay đổi nhanh như vậy ngoài chuyện, em không thể nào sinh con, hoặc là việc em hiếm muộn khiến anh cực kì lo lắng.
Có lẽ, mấy năm qua, anh đã cố gắng quá nhiều, cố chiều chuộng, quan tâm, yêu thương em. Anh mong cho em được vui vẻ, hạnh phúc vì anh không muốn em suy nghĩ rằng, em không sinh được con nên bị anh hắt hủi, ruồng rẫy. Em hiểu, anh đang đau đầu mệt mỏi vì chuyện con cái lắm, nhưng anh cũng gồng mình lên. Không hơn gì anh, em còn lo gấp trăm, gấp nghìn lần, vì nguyên nhân là do em. Em không những lo không có con, em còn lo một ngày nào đó, mình sẽ mất nhau mãi mãi.
Và có thể, ngày đó là ngày hôm nay, khi anh nói ra những lời như vậy. Chắc rằng 3 tháng trước, anh đã suy nghĩ và quyết định ở bên em cho tới khi chúng mình có con. Nhưng vì một vài lý do nào đó, hoặc là vì áp lực bên gia đình, anh đã mủi lòng. Anh không còn kiên nhẫn được, anh muốn từ bỏ tình yêu với em.
Và có thể, ngày đó là ngày hôm nay, khi anh nói ra những lời như vậy. Chắc rằng 3 tháng trước, anh đã suy nghĩ và quyết định ở bên em cho tới khi chúng mình có con. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Đau đớn hơn, anh đã nói rằng, tháng sau anh cưới vợ. Trái tim em như có ai đó bóp nghẹt. Anh bảo, gia đình anh muốn anh lấy vợ hai và sinh con đẻ cái, không thể kéo dài tình trạng này được. Vì anh là con trưởng trong nhà, không thể vì em mà tuyệt tự, tuyệt tôn. Nghe anh nói, em đau khổ quá. Đúng là vậy, chính là do chuyện em không thể sinh con.
Em không trách anh, không trách ai cả, chỉ trách bản thân mình hẩm hiu, không cho anh được làm cha. Em cũng không được làm mẹ, em đau lắm chứ, nhưng còn cách nào hơn đâu anh! Nếu như, em sinh được con cho anh thì mọi chuyện đã khác, em không phải có chồng mà nơm nớp lo bị đuổi khỏi nhà chồng thế này.
Anh à, anh định từ bỏ em thật sao, anh định đi lấy vợ hai, bỏ rơi em thật sao? Anh không nghĩ, rồi đây em sẽ sống ra sao, em sẽ cô đơn một mình, lạnh lẽo và buồn khổ thế nào sao? Tình yêu bao năm chỉ còn lại ít ỏi vậy à anh, anh có còn yêu em không, hay hoàn toàn chỉ là lòng thương hại? Nếu chúng mình thực sự yêu nhau, chắc anh đã không làm như thế! Hãy cho em thời gian, cho em thêm một cơ hội để chúng mình cùng cố gắng được không anh? Em còn yêu anh nhiều lắm và không thể rời xa anh. Chuyện con cái đâu thể ngày một, ngày hai anh. Em biết là đã quá lâu rồi nhưng chúng mình chưa cố gắng hết sức, còn có nhiều thứ chúng ta làm được phải không anh? Hãy quay về bên em, rồi chúng mình sẽ có con anh nhé, ở hiền thì ắt gặp lành mà anh của em!
Theo VNE
May quá chồng vô sinh!
Nói như vậy, có lẽ chị em sẽ nghĩ tôi là người vợ độc ác, vô liêm sỉ. Ai đời, vợ lại đi cười trên nỗi đau của người chồng rồi hả hê vì nó.
Nhưng không phải, tôi đang cười nhạo vào cái sự vụng trộm của chồng và người đàn bà đó, tôi cũng đang hả hê vì có lẽ, đó là cái giá phải trả cho người đàn bà đã cam tâm cướp chồng tôi.
Cưới nhau được hơn 1 năm chưa có bầu, chồng tôi nhất định khăng khăng rằng nguyên nhân là do tôi. Vì ngày yêu nhau, anh có chứng kiến tôi bị một cái u lành ở ngực, nên phải mổ. Và anh cứ nghĩ, chính chuyện đó đã làm ảnh hưởng tới khả năng sinh con của tôi. Tôi thấy anh hơi kì, vì u lành ở ngực thì liên quan gì tới chuyện ấy, nhưng anh thì cứ khẳng định như thế. Anh còn nói, trước giờ anh không chơi bời gì, cũng chẳng bệnh tật thuốc men gì thì làm sao mà bị như thế được. Chắc chỉ tại tôi mà thôi.
Tôi cũng lo lắng nên đã lén đi khám, tôi chẳng bị sao cả. Bác sĩ chỉ nói, 1 năm chưa có con có thể chỉ là tạm thời như vậy, rồi đâu sẽ có đó. Tôi nói với anh nhưng có vẻ anh không hài lòng trước lời giải thích đó. Anh vẫn nghĩ là do tôi vì anh bảo, chờ đợi thật sự là mệt mỏi.
Rồi anh đi ngoại tình. Tôi nghe nói, người con gái đó trước đây mẹ anh rất thích, nhưng anh lại không ưng cô ta. (ảnh minh họa)
Rồi anh đi ngoại tình, mẹ anh cũng đồng tình với chuyện ấy. Vì mẹ anh nghĩ, nguyên nhân là do tôi. Nếu như tôi không sinh được cháu cho bà có lẽ bà sẽ đuổi cổ tôi ra khỏi nhà cũng nên. Tôi đau khổ suốt thời gian đó, bảo anh đi khám thì anh trừng mắt với tôi, bảo tôi ăn nói vớ vẩn vì đổ tội cho anh.
Rồi anh đi ngoại tình. Tôi nghe nói, người con gái đó trước đây mẹ anh rất thích, nhưng anh lại không ưng cô ta. Anh yêu tôi và muốn lấy tôi, nhưng cuộc sống vợ chồng không như mơ, anh nhanh chóng chán tôi và nghĩ đến người con gái đó. Còn cô ấy, dù biết tôi có chồng rồi cũng vẫn sán lại, và có dã tâm cướp chồng của tôi.
Tôi đã biết chuyện và nói với anh, anh trắng trợn thừa nhận còn bảo tôi rằng, nếu tôi không sinh được con cho anh thì anh phải nhờ người khác là chuyện đương nhiên. Lúc đó tôi nghẹn đến tận cổ, ức lắm. Tôi bảo anh, nếu anh cảm thấy đó là điều tốt cho anh thì anh cứ làm, đừng bao giờ bận tâm tới tôi.
Anh không sợ thật, anh cứ qua lại với người đàn bà đó, còn coi tôi như người dưng trong nhà. Tôi nói anh không ra gì nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy. Thời gian đó, tôi thực sự áp lực. Tôi gọi cho anh thì anh bảo bận đi với bồ. Nhưng thật lạ, anh chưa đề cập tới chuyện ly hôn.
Giờ cô ta chuẩn bị bỏ anh, vì cô ta không thể sống với người chồng vô sinh. Phụ nữ thì cần có con hơn bao giờ hết. (ảnh minh họa)
Một thời gian sau, khoảng gần 1 năm, anh nói, anh muốn lấy vợ hai, nếu tôi đồng ý thì sống cùng, còn không thì ly hôn. Làm sao tôi có thể chấp nhận người đàn bà đó sống cùng nhà với mình chứ? Tôi quyết định bỏ chồng trong đau đớn. Anh nói, anh sẽ đưa cô ta về nhà này sống vì cô ta chấp nhận tất cả chuyện này. Trước đây, cô ta cũng say anh như &'điếu đổ'. Tôi không còn lời nào để nói, đành chấp nhận sự thật trớ trêu này.
Chúng tôi chia tay nhau, anh sống cùng với cô ta còn tôi bơ vơ. Thời gian sau đó, tôi nghe người ta nói lại rằng, anh bị vô sinh. Vì mãi, vợ anh vẫn không có bầu. Mẹ anh lại càng tỏ ra lo lắng và bắt anh đi khám. Không có lý gì hai người phụ nữ làm vợ anh đều không có con cả. Và thật không ngờ, anh bị vô sinh thật. Sự thật trớ trêu ấy lẽ ra tôi không nên vui mừng, nhưng có lẽ đó là cái giá phải trả cho anh, người đàn ông phản bội và cũng là cái giá của người đàn bà cướp chồng tôi.
Giờ cô ta chuẩn bị bỏ anh, vì cô ta không thể sống với người chồng vô sinh. Phụ nữ thì cần có con hơn bao giờ hết. Anh thì khóc hết nước mắt, mẹ anh cũng gào khóc trong đau đớn vì đó là người con trai duy nhất của bà. Bà không biết rằng, tôi mới chính là người con dâu tốt nhưng bà lại ruồng bỏ, bắt tôi phải ra đi. Tôi thật sự cảm thấy thương cảm cho anh nhưng chút ích kỉ trong con người tôi lại khiến tôi thấy có chút vui vì anh vô sinh. Đó là cái giá của người chồng không biết trân trọng hạnh phúc, không biết coi trọng người yêu thương mình. Anh phải trả giá cho sự phản bội một cách thích đáng. Cả người đàn bà kia cũng vậy!
Theo VNE
Mất vợ giờ mới thấy tiếc Những thứ mất đi không thể lấy lại được, và khi mất đi rồi mới thực sự thấy nó rất quan trọng với mình. Đó là bài học tôi học được sau một lần lầm lỡ, trót dại mắc sau lầm rồi đánh mất đi tổ ấm, người vợ của mình. Đàn ông là vậy, luôn tham lam ngay cả khi đã có...