Đằng sau nụ cười chúc phúc của em ngày ấy là bí mật khiến tôi khóc đến cạn nước mắt
Thỉnh thoảng nhớ nụ cười của em, lời chúc phúc của em tôi lại cười nhạt. Tôi không còn liên lạc với em nữa, để rồi 4 năm sau khi biết rõ sự tình, tôi đã khóc hết nước mắt vì…
ảnh minh họa
Kể từ lần cuối gặp em 4 năm về trước, tôi dường như không còn hay biết gì về tin tức của em. Nhưng nụ cười ấy, lời chúc phúc ấy tôi vẫn còn nhớ như in.
Tôi bỏ đi biệt xứ sau khi em nói lời chia tay. Ngày đó tôi được cử đi Dubai làm quản lý khách sạn bên đó nhưng tôi đã từ chối vì thú thực tôi rất yêu em và không muốn rời xa em. Tôi dự định sẽ đưa em về nhà ra mắt và xin phép bố mẹ cưới em vào năm sau nhưng mọi thứ đã tan tành khi em nói em không còn yêu tôi vì em đã có người mới.
Tôi sốc cực độ cảm giác bị tổn thương vô cùng, tôi không tin nổi em lại là người như thế. Em nói đã lừa dối tôi và qua lại với cậu bạn kia 1 thời gian. Anh ta chính là người tôi từng gặp 2 lần ở phòng của em.
Mấy ngày hôm đó tôi chán chường tìm đến rượu để giải khuây. Sau 2 tuần lấy lại bình tĩnh, tôi hẹn em đi dạo và em đồng ý. Hai đứa đi lên phố gửi xe rồi đi bộ bên nhau không nói 1 lời nào. Con đường Phan Đình Phùng vẫn đẹp như ngày chúng tôi quen nhau. Đang đi bỗng dưng em dừng lại nhìn sâu vào mắt tôi mỉm cười rồi nói:
- Anh à! Anh hãy hứa với em 1 điều được không?
- Ừ, nếu anh có thể làm được.
Video đang HOT
- Anh nhất định phải hạnh phúc nhé, em không tuyệt vời được như anh nghĩ thậm chí còn làm anh quá thất vọng. Nhưng em tin sẽ có người phụ nữ thật tuyệt vời sẽ đến bên anh, yêu thương anh và làm anh vui.
- Em lại luyên thuyên gì đấy?
- Anh hứa đi, anh sẽ ổn đúng không? Anh cũng đừng tha thứ cho 1 kẻ phản bội như em anh nhé.
….
Tim tôi nhói lên đa.u đớ.n từng hồi: “Em rời bỏ tôi rồi lại chúc phúc tôi sao ? Em thật tàn nhẫn”. Đêm đó, em bảo em và người đó sẽ về Tây Nguyên làm việc. Đây là tin sốc thứ hai tôi nhận được. Tôi cười chẳng tròn miệng nữa, chỉ muốn hét cho thỏa nỗi lòng.
…
Thời gian cứ vậy trôi, tôi nhớ em nhưng lòng tự trọng không cho phép tôi tìm kiếm hỏi han về em. Em về với miền đất em sinh ra còn tôi qua Dubai làm việc. Thỉnh thoảng nhớ nụ cười của em, lời chúc phúc của em tôi lại cười nhạt, em bảo sẽ có người đến bên tôi mà sao tôi chờ hoài không thấy? Tôi cũng chẳng buồn tìm kiếm nữa. Tôi mất niềm tin vào phụ nữ rồi.
….
4 năm sau tôi về nước sau khi đã hoàn thành khóa học thạc sỹ bên đó. Tôi muốn về nhà làm việc, chu du vậy đủ rồi. Tự dưng tôi nhớ mùi đất đỏ Tây Nguyên, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào tôi đã bắt máy bay, bay vào đó trong 1 chiều đông Hà Nội.
Tôi lang thang ở vùng đất Đà Lạt nơi em được sinh ra. Thú thực tôi tò mò muốn biết giờ đây em sống như thế nào. Sau hai ngày đấu tranh tư tưởng, tôi quyết định gọi điện cho em, nhưng số máy đó đã bị hủy. Tôi lấy hết sự can đảm để đến nhà bố mẹ em. Tôi tin họ vẫn còn nhớ tôi vì ngày trước tôi đã gặp bố mẹ em mấy lần.
Khi tôi đến nhà em, bố mẹ em khá bất ngờ. Họ mời tôi vào nhà uống nước, tôi vui vẻ nhận lời. Nhưng rồi thứ đậ.p vào mắt tôi khi tôi bước vào nhà đó là di ảnh của em trên bàn thờ. Nhìn phản ứng của tôi chắc bố mẹ em hiểu được tôi đang sốc như thế nào.
Bố em ôn tồn kể lại là ngày đó em bị bệnh nên mới cố tỏ ra tàn nhẫn với tôi. Bố em cũng giấu chuyện em mang thai cho đến khi tôi thấy 1 cậu bé tầm 3 tuổ.i chạy lên gọi ông í ới. Nó mới ngủ dậy nên còn ngơ ngác. Tôi giật mình khi thấy bé quá giống tôi. Tôi ấp úng hỏi về đứ.a b.é, cuối cùng bố em cũng nói ra sự thật.
Em mang thai với tôi được 3 tháng, đó cũng là khoảng thời gian bác sĩ thông báo bệnh tình của em sắp chuyển sang giai đoạn cuối. Vì cả hai tin đến bất ngờ nên em sốc tột độ, em đã chia tay tôi giống như 1 kẻ phản bội vì sợ tôi đau khổ. Em chôn dấu bí mật đó cho đến lúc chế.t, còn tôi thật xấu xa khi để để em chịu đựng nỗi đau 1 mình như vậy.
Cô ấy từ chối điều trị hóa trị để có thể giữ lại cái thai. Sinh con xong được 1 tháng thì em mất. Em ra đi trong đa.u đớ.n còn tôi chỉ biết trách móc em, thậm chí hận em. Ngày hôm đó tôi ngồi cạnh mộ em thâu đêm, tôi muốn tâm sự và hỏi em đủ điều. “Em ngốc nghếch của tôi, cô gái đáng thương của tôi”.
Sau lần đó tôi về thưa chuyện với bố mẹ, tôi bỏ hết mọi thứ để vào Tây Nguyên sinh sống. Tôi muốn ở bên vợ tôi, con tôi, bao giờ muốn, tôi lại quay về bắc thăm bố mẹ. Tôi sống với bố mẹ em và xem họ như bố mẹ ruột của mình. Con trai của tôi và em giờ đây đã đi học lớp 1. Nhìn nó tôi vừa hạnh phúc vừa thấy thương, thứ tình yêu em dành cho tôi lớn lao quá. Điều duy nhất tôi có thể làm để chuộc lỗi vì đã không tin tưởng em đó là nuôi con trai khôn lớn và thay em chăm sóc bố mẹ.
Đà Lạt chiều nhuộm tím 1 nỗi buồn mang tên em – Người con gái tôi luôn thương nhớ!
Theo blogtamsu
Em vẫn chúc phúc cho anh người tình cũ...
Chúng ta đã từng có tháng ngày hạnh phúc. nhưng vì tiề.n tài anh đã từ bỏ hạnh phúc đó. Giờ đây mình em ngôi đây góp nhặt từng mảnh vỡ của hạnh phúc...
Người con gái yếu đuối trên nền sỏi đá, dám khóc, dám đau, dám yêu anh. Anh biết không khi còn là người yêu cũ đã hơn một lần, trong vòng tay anh cô ấy khao khát là cả một thế giới. Em nhớ, khi cuộc tình của chúng ta còn được chúc phúc. Mọi thứ quá ồ ạt khi mà em chưa kịp tỉnh ngộ.
Có những lời xin lỗi chưa kịp tha thứ, người ta đã buông tay...buông ra rất nhẹ nhàng...chỉ vì chính những người trong cuộc, hơn bất kì ai thấu hiểu đến tột cùng...họ thật sự đã bất lực.
Buổi sớm ngày không còn anh bầu trời vẫn xanh. Em mắng mình đồ ngốc, đồ hèn rồi ghì lấy vai tê tái. Cảm giác đó rồi anh sẽ hiểu, hoặc từng chịu đựng với em... Nói sao nhỉ? Gọi là buồn thì nhẹ nhàng quá, gọi là đau vẫn chưa đầy đủ. Ừ thì...đến vô cùng, tận cùng. Bỗng chốc em lại có một đứa bạn không mời. Nó sợ hãi tìm em khi đêm xuống và thi thoảng lại nấc lên khiến em trở mình không thành đoạn. Trông con nhỏ đó thật tội nghiệp đến hao gầy. Em thương em, xó.t x.a cho cả nó. Chừng biết có ngày mai, để có người khâu lành vết cắt cho nó và em... Vâng chào anh! Người bạn đó của em là một cái bóng...
Từ sau lần chia tay vội vàng, hơn một ngàn lần em ôm điện thoại để chờ đợi một tín hiệu gì đó. Dù biết trong lòng linh cảm mãnh liệt rằng sẽ không có phép màu nào dành cho em. Những nỗi hụt hẫng cứ thế mải miết nối tiếp nhau thành con đường dài.
Em cố gắng tin rằng quả đất hình cầu, đi tới cuối con đường chúng ta sẽ gặp lại! Nhưng em đã sai anh ạ! Quả đất đích thị hình cầu, và vẫn quay đều theo mỗi nhịp thở. Vòng tuần hoàn của nó rất công bằng cho anh và em. Chúng ta quen nhau rồi xa nhau va bỏ đi mãi mãi. Trải qua bao chặng tới lui, ít nhiều chúng ta cũng nợ nhau tình nghĩa, phải không anh? Tuổ.i trẻ của anh còn rất dài, anh hãy hạnh phúc và làm cho nhiều người hạnh phúc. Em cầu chúc cho anh, như buổi đầu mình còn lắm tay đi dưới buổi bắ.n pháo hoa đêm giao thừa.
Chắc chẳng còn dịp nào nữa để anh gọi em dậy đi học, để trao vội cho em cái vòng tay lúc tiễn em đi xa, để chở em đi đây đi đó... Anh có nhớ, anh rất giỏi an ủi mỗi khi em thút thít, nhưng vào lân cuối em gọi cho anh, anh đã không làm điều đó. Và anh đã chọn con đường của riêng anh, em không thể nào chạm vào được nó.
Em ra đi đúng như lời đã hứa
Về với người, trên mảnh đất xa xăm...
Theo Guu
Hạnh phúc viên mãn của người phụ nữ trân trọng quá khứ Sống ở khu trọ này từ những năm đầu đại học cho đến giờ, khi đã ra trường và đi làm được 2 năm tôi mới có dịp nói chuyện với cô chủ nhà. Tôi mới gọi cô chủ nhà là cô gần đây thôi chứ hồi trước cứ gọi chị xưng em hoài. Chuyện là cô đã trên 50 tuổ.i rồi nhưng...