Đằng sau một cuộc tình
Đến với nhau chỉ vì một chữ “tình”, rời xa nhau nhiều khi còn đơn giản hơn đến với nhau. Nhưng đằng sau mỗi cuộc tình sẽ là những khoảng lặng, là những tiếng thở dài, là những giọt nước mắt khi quay lưng đi về phía ngược lại.
Một chiều ngược nắng, lặng im bước đi bên đời nhau, cả hai đều hiểu nhưng lại chẳng ai nói ra, không đủ nồng nhiệt để gọi là bạn nhưng lại chẳng đủ yêu thương để gọi là người tình của nhau. Chỉ là một thứ tình cảm mà cả hai không muốn thừa nhận, chỉ là đôi khi nhớ nhau, cần đứng bên cạnh nhau, thế thôi. Những cuộc hẹn vội vàng lúc cần, những lời quan tâm không đầu không cuối và cũng chỉ là một mối quan hệ không rõ ràng, không danh phận cũng chẳng hờn ghen. Cứ âm thầm, lãng lẽ, bẵng đi một thời gian thế là xa nhau, chẳng có lý do gì để níu nhau ở lại, bởi có là gì của nhau đâu, cũng chẳng có tư cách gì để cho nhau một lời dẫu kết thúc. Dẫu xa nhau, cũng chẳng thể gọi là người cũ bởi đã từng là của nhau đâu, ký ức cũng chẳng thể gọi thành tên. Dẫu biết lúc bắt đầu đáng thương đến tội nghiệp nhưng lại chẳng thế dứt bỏ.
Lúc quay lưng bước đi, bình thản chấp nhận một lý do náo đó, nhưng đằng sau sự im lặng là những khoảng lặng che dấu nỗi đau. Nhiều khi, dùng cuộc tình này để lấp đầy những khoảng trống, để xóa mờ nỗi đau của cuộc tình trước nhưng lại chẳng đủ chân thành để yêu thương. Quay cuồng trong những cuộc hẹn, rồi vội vàng bước vào cuộc tình mới, yêu người sau bằng những nỗi đau của người trước. Những cuộc vui ngắn ngủi, những nụ cười hờ hững, chẳng đủ để lắng đọng tâm hồn. Chỉ là một sự thay thế để quên đi hình bóng cũ, niềm kiêu hãnh bị tổn thương, thế là cũng bỏ nhau mà đi. Suy cho cùng thì cũng chỉ là sự dối lừa bởi có thật lòng yêu thương nhau đâu, nghĩ về nhau chỉ là một tiếng thở dài, nuối tiếc cho một cuộc tình bồng bột.
Là tiếng thở dài cho một cuộc tình còn nhiều dang dở, tình yêu có quan trọng gì đâu? thế là buông bỏ một cuộc tình. Lời chia tay vừa buông, thế là kết thúc, quay lưng bước đi để che dấu những giọt nước mắt. Đã chẳng đủ can đảm để cùng nhau đi đến cuối của lời ước hẹn thì lý do có còn quan trọng nữa đâu. Lời hẹn ước không thành, nụ cười chợt tắt, niềm vui cũng đã đi xa. Kỷ ức giờ chỉ còn là những mảnh vỡ của thời gian, nhuộm màu u buồn của nắng chiều trên góc phố xưa cũ. Nhưng lại chẳng đành lòng. Vẫn cứ khắc khoải, vẫn cứ nhớ mong, để nỗi đau vẫn cứ âm thầm trở mình khi đêm xuống. Những giọt nước mắt khẽ rơi khi nghĩ về cuộc tình đã qua, những nuối tiếc muộn màng, giá mà….
Rốt cuộc là vẫn không đành lòng buông bỏ, nhưng lại chẳng thể làm khác.
Theo Guu
9 năm, 200 tỷ, một cuộc tình
Lúc này, nàng tự hỏi: "Mình còn yêu anh ấy sao?" Nhưng nàng tự khẳng định: "Không, mình đã được gả cho người khác rồi...".
Video đang HOT
Phụ nữ là tác phẩm tuyệt vời nhất của tạo hóa với vẻ đẹp, nét dịu dàng, bàn tay chăm sóc và một trái tim ngọt ngào. Thế nhưng, khi trái tim đặt nhầm chỗ, các cô gái lại phải đi đường vòng quá xa mới tìm được hạnh phúc cho mình. Và đây là câu chuyện của một cô gái như thế: 9 năm cho một tình yêu đơn phương không lối thoát, cuối cùng nàng cũng hiểu được hạnh phúc thật sự của người phụ nữ là gì.
Năm đó nàng 18, đẹp thanh thoát ở tuổi trăng tròn. Chàng là gương mặt ưu tú nhất trong lớp đã thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Còn nàng chỉ thi vào được trường đại học bình thường nhưng ở cùng một thành phố. Vì học gần nhau nên quan hệ giữa hai người cũng trở nên thân thiết hơn. Chàng gọi nàng là "bạn thân", nàng chỉ khẽ mỉm cười không đáp lại nhưng vẫn thường xuyên đến trường thăm chàng.
Vào ngày họp lớp cấp 3, nàng xuất hiện như một đóa hoa tươi tắn trong mắt các chàng trai cùng lớp. Tất cả mọi người đều khen nàng xinh đẹp. Bất chợt, nàng nhìn thấy chàng tay trong tay với một cô gái khác bước vào lớp. Chàng nhìn nàng sững sờ mất vài giây rồi sau đó mới cười và nói: "Sao hôm nay bạn thân xinh đẹp quá vậy? Có đưa bạn trai đến không? Anh chàng kia thật có phúc!" Nàng khẽ cười và nói "Không" mà trong lòng trái tim như tan vỡ.
Sau này, chàng đi Mỹ du học và bỏ lại cô người yêu kia. Còn nàng học hành thâu đêm, thay đổi phong cách ăn mặc chỉ mong thành người ưu tú để có thể đi bên cạnh chàng. Rất nhiều bạn trai cùng lớp theo đuổi nhưng nàng đều từ chối.
Năm nàng 22 tuổi, chàng mang theo tấm bằng ưu tú về nước và mở công ty. Còn nàng với thành tích học tập xuất sắc đã được nhà trường cùng các doanh nghiệp có tiếng mời về làm. Họ gặp nhau trong buổi lễ mừng chàng về nước. Các bạn học cũng nói cả hai là một cặp anh tài. Chàng nói rằng so với nàng thì chàng không là gì cả. Chàng còn nói, nàng mới là một cô gái tốt hiếm có, vừa xinh đẹp lại ưu tú, ai cưới được hẳn là lãi lớn. Chàng không gọi nàng bằng hai từ "bạn thân" nữa mà xưng hô bằng tên gọi; nàng uống chút rượu, mặt ửng hồng khiến nàng càng trở nên xinh đẹp và quyến rũ hơn.
Năm nàng 23 tuổi, chàng vì mở công ty nên công việc quản lý nhiều và bận rộn. Vì thương và lo cho chàng nên nàng đã thường xuyên đến chăm sóc nhà cửa và cuộc sống riêng của chàng. Chàng nói bóng gió rằng không có nàng thì cái nhà này không có hương vị cuộc sống gia đình, nhưng mãi mà chàng vẫn không thổ lộ lòng mình. Lúc đó, nàng chỉ nghĩ đơn giản rằng một số việc không cần quá minh bạch, tình cảm không phải quyết định ở danh phận mà là hợp nhau.
Nàng 24 tuổi, thanh tra tài vụ của công ty rất quý mến nàng, đem Vũ - con trai của người bạn thân tới giới thiệu với nàng. Nàng từ chối nhưng trong lòng vẫn cảm nhận rằng Vũ là một chàng trai tốt bụng, hào hoa, và lịch lãm. Vũ đã không ngại thể hiện rằng anh rất thích nàng. Nhưng trong trái tim của nàng chỉ có hình bóng "chàng", vậy nên nàng chỉ có thể nói với Vũ là "thật có lỗi..."
Vũ đáp lại: "Không sao, thì chúng ta làm bạn bè của nhau." Vũ là người hiểu biết, hai người ở bên cạnh nhau đều cảm thấy thoải mái. Họ là cặp bạn bè tốt từ đó. Vũ thường cùng nàng đi ăn cơm, xem phim, nhưng luôn giữ khoảng cách là bạn bè, không tạo áp lực cho nàng.
Người cô thầm yêu đã kết hôn với một người con gái khác.
Nàng 25 tuổi thì người con trai mà nàng thầm yêu bấy lâu bất ngờ kết hôn. Người mà anh lấy làm vợ không phải nàng, mà là con gái cổ đông của một công ty đối tác. Biết được tin, nàng suy sụp tinh thần rồi ốm liệt giường mất một thời gian...
Lúc này, người quan tâm chăm sóc nàng lại chính là Vũ. Vũ không hỏi gì nhưng dường như điều gì anh cũng biết. Vũ nói: "Anh biết rõ là em chưa yêu anh nhưng hãy để I love you." Vũ rất nghiêm túc nói với nàng như vậy. Từ khi gặp nàng, Vũ luôn có cảm giác như đã quen biết nàng từ lâu. Vũ lại nói: "Hãy nhận lời anh... được không em? Anh thật lòng không muốn em khổ. Anh muốn là người đàn ông mang hạnh phúc đến cho em!" Vậy là nàng đồng ý kết hôn với Vũ. Hôn lễ được tổ chức long trọng, bạn bè và đồng nghiệp đều chúc mừng cặp tân nương. Nhưng nàng lấy lý do chấp choáng say mà trốn vào toa-lét khóc thầm. Nàng đã lấy chồng, vâng, đúng vậy, giờ đây nàng đã là người phụ nữ có gia đình. Nhưng đó lại không phải là người nàng đã yêu sâu sắc suốt 9 năm.
Ngày cưới của mình cô lấy lí do say rượu mà trốn vào một góc khóc thầm.
Nàng 26 tuổi, vợ nấu cơm, chồng rửa chén. Vũ lấy lý do rằng da tay phụ nữ nhạy cảm, không nên đụng vào mấy thứ nước tẩy rửa, dễ tổn thương tay. Nàng không muốn có con sớm, nên đã trộm uống thuốc tránh thai. Vũ phát hiện nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng nói: "Đừng làm khổ bản thân như vậy, em đừng uống thứ thuốc đó nữa". Cha mẹ Vũ có thúc hỏi chuyện con cái nhưng anh chỉ trả lời là bận bịu nên chưa để tâm đến. Biết chuyện, nàng đã mềm lòng, hiểu rõ Vũ rất yêu mình, vì vậy mà cảm kích.
Năm 27 tuổi, nàng nghe nói chàng - người nàng thầm thương trộm nhớ năm xưa - đã sự nghiệp tan vỡ. Vợ anh lại chạy theo người khác. Nàng biết rằng chàng đang khó khăn, chưa gượng dậy được, nên đã mạo muội lấy tiền tiết kiệm trong nhà đưa cho chàng để gây dựng lại sự nghiệp. Nàng lấy hơn trăm triệu tiền tiết kiệm đưa cho chàng. Lúc đó, nàng chỉ nghĩ đơn giản là anh ấy đang cần được giúp đỡ.
Chàng kéo nàng lại và hỏi: "Tại sao em lại đối xử tốt với anh như thế? Tai sao cho đến lúc này, khi tất cả mọi người đều quay lưng lại, nhưng riêng em vẫn còn giúp đỡ anh?" Nàng không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ rời đi.
Lúc này, nàng tự hỏi: "Mình còn yêu anh ấy sao?" Nhưng nàng tự khẳng định: "Không, mình đã được gả cho người khác rồi...".
Nàng về đến nhà, đang không biết nên giải thích như thế nào về số tiền ấy thì Vũ chỉ mỉm cười trìu mến và nói: "Bạn học cũ khó khăn, chúng ta có thể giúp đỡ thì cũng là điều nên làm." Vũ không phải là tên ngốc, nhưng nguyện vì nàng mà giả ngây, chỉ cần nàng vui vẻ là anh mãn nguyện trong lòng.
Nàng 28 tuổi, sự nghiệp của người yêu cũ lại hưng thịnh trở lại. Công ty giờ còn lớn hơn trước, chàng đã mời nàng đến trước một tòa biệt thự, nói rằng muốn nàng ly hôn và sẽ cưới nàng về ở trong căn biệt thự này.
Chàng nói: "Đây là số tiền năm đó em đưa anh, tài sản của anh có 200 tỷ, nếu không có em thì không có anh ngày hôm nay. Anh cũng biết rõ là trước kia em rất yêu anh, chỉ là anh không biết quý trọng, khi mất hết rồi mới nhận ra ai là người tốt, ai là người quan trọng đối với mình. Nhà này vì em mà mua, em có thể cho anh một cơ hội không?"
Nàng đã cự tuyệt người mình yêu thầm bao nhiêu năm qua.
Chàng đã đặt chìa khóa vào tay nàng, anh biết rõ là nàng vốn rất yêu mình, giờ chỉ chờ nàng gật đầu đồng ý. Nàng đứng sững người tại chỗ thật lâu, và nghĩ về câu nói của chồng: "Bạn học cũ khó khăn, chúng ta có thể giúp đỡ thì cũng là điều nên làm." Nàng cười thoải mái, nhận khoản tiền đã cho vay và trả lại chìa khóa biệt thự.
Nàng 28 tuổi, lần đầu tiên cự tuyệt người người nàng thầm yêu 12 năm, lúc này nàng phát hiện mình đã thật sự yêu chồng và hiểu được hạnh phúc của người phụ nữ là gì.
Theo Afamily