Đằng sau cuộc hôn nhân với tấm chồng như ý
Đêm đó, cô kể cho anh nghe hết những cay đắng cô đã trải qua, về kiếp nô lệ của mình khi chẳng được làm gì theo ý muốn, về cuộc hôn nhân mà theo ba mẹ cô là “lấy được tấm chồng như ý”.
Cô xuất thân trong một gia đình gia giáo truyền thống. Ngay từ nhỏ, ba mẹ cô đã dạy dỗ cô hết sức cẩn thận, công dung ngôn hạnh đầy đủ. Chính vì thế mà khi trưởng thành, với vẻ ngoài xinh xắn, công việc ổn định, cô trở thành mục tiêu nhắm đến của nhiều gia đình có con trai. Nhưng cô không có quyền lựa chọn, cũng chẳng có quyền được yêu ai khi ba mẹ cô không đồng ý. Họ chọn cho cô một tấm chồng như ý rồi.
Vị hôn phu của cô là con trai một của một nhà giàu có, kinh doanh bất động sản nức tiếng ở thành phố. Anh ta mới đi du học về, bây giờ nắm chức giám đốc điều hành cho công ty của gia đình, ngoại hình cực ổn, vậy thì cô có điểm gì để từ chối.
Cô kết hôn, rất nhanh, chỉ sau vài lần gặp mặt với chồng tương lai. Nhưng sau hôn nhân, người ta bắt đầu thấy cô thay đổi đến chóng mặt. Chẳng ai còn nhận ra đấy là cô giáo Nhung ngày xưa, hiền lành, dịu dàng nữa.
Cô nổi loạn thật sự. Cô xin nghỉ dạy, đi làm cho một công ty nước ngoài. Ngày đi làm, đêm cô lên bar, nhảy nhót, uống rượu bia, cười lả lơi với những gã đàn ông khác, không phải chồng mình. Ba mẹ cô gọi cô về, răn dạy, cô ngồi im lặng, trơ lì. Nhưng có một điều, ai cũng thắc mắc là ba mẹ chồng và chồng cô, thấy cô thay đổi như vậy nhưng chẳng lên tiếng, thậm chí còn chờ cửa cô về.
Rồi cô xăm mình, đầu tiên là xăm hình ba ngôi sao ngay cổ tay, tiếp đến là dòng chữ cô đơn ngay trên lưng. Cô cắt phăng mái tóc dài dịu dàng ngày xưa, thay vào đó là mái tóc ngắn, nhuộm vàng. Ba mẹ cô bất lực, chẳng ai hiểu vì sao, sau khi lấy chồng, cô lại thay đổi như thế. Chỉ có cô, hàng đêm sau khi lên bar về nhà, lại ôm gối khóc thảm thương với chính mình.
Ah
Anh là giáo viên cùng trường cũ cô dạy. Anh yêu thầm cô bấy lâu nhưng cô không hề biết, hoặc giả có biết cũng chẳng dám đến với anh. Anh thấy cô cũng có tình ý với anh, nhưng cô sợ ba mẹ mình. Anh biết rõ trong chuyện kết hôn, cô như con rối bị ba mẹ giật dây. Anh cũng hiểu thân phận mình, nhà anh nghèo, lương anh thấp, anh chỉ có trái tim yêu cô thật lòng thì lấy gì để tranh giành với một giám đốc giàu có, quyền lực, đẹp trai.
Video đang HOT
Chỉ có cô, hàng đêm sau khi lên bar về nhà, lại ôm gối khóc thảm thương với chính mình (Ảnh minh họa).
Ngày cưới, nhìn cô ủ rủ trong bộ váy cô dâu mà anh xót xa quá. Anh ước gì mình đủ điều kiện để giải thoát cho cô, để cô được sống là chính bản thân mình. Cô nghỉ việc không một lí do, chỉ bảo muốn tìm việc mới thích hợp hơn. Mọi người tiếc nuối, khuyên can nhưng cô không thay đổi.
Một ngày, sau tiết dạy, anh nghe mọi người bàn tán về cô. Anh nghe họ kể việc cô lên vũ trường hàng đêm, cũng nhảy nhót, cũng nhấp rượu một cách sành điệu. Anh bàng hoàng, đó đâu phải là con người thật của cô. Anh không tin.
Đêm đó, lần đầu tiên anh đến vũ trường. Cái không khí ồn ào, những điệu nhạc sôi động dội thẳng vào lồng ngực khiến anh khó chịu. Cô đến, trong bộ váy trễ ngực, ôm sát cơ thể. Anh ngồi thật xa nhìn theo cô. Cô ngồi dáng vẻ bất cần đời, hớp một ngụm rượu rồi ra nhảy với những kẻ xung quanh. Anh chỉ muốn đến mà tát cho cô một cái, để cô tỉnh táo lại mà rời khỏi nơi này, nó không thích hợp với một cô gái như cô. Nhưng không hiểu sao, anh lại ngồi im. Cứ như thế, đêm nào anh cũng theo cô đến đây, ngồi thật xa nhìn cô. Nhưng chẳng bao giờ cô uống say, anh để ý thấy chỉ cần cô hơi khó chịu, cô sẽ về ngay tức khắc, cô đến và về, đều chỉ một mình, cô từ chối tất cả những lời làm quen của những gã đàn ông xung quanh…
Đêm đó, chẳng hiểu sao cô lại uống say, say mèm đến nỗi gục xuống bàn. Thấy một đám đàn ông kéo lại bàn cô, linh tính không lành, anh đã đến và bế xốc cô, đưa cô về. Thấy người đàn ông lạ đưa con dâu về nhưng ba mẹ chồng cô chẳng nói tiếng nào, thậm chí còn nhờ anh bế cô lên phòng hộ. Nhìn căn phòng rộng rãi, trống trải nhưng không hề bất cứ thứ gì của đàn ông, anh lờ mờ hiểu ra tất cả…
“Em muốn làm lại từ đầu”
Sáng, cô gọi cho anh, hẹn anh đi cà phê. Đêm đó, anh và cô không đến vũ trường mà đến một quán cà phê nhỏ, nằm bên sông. Nhạc dịu dàng, cô im lặng, anh cũng không biết phải mở lời như thế nào. “Em thấy mình giống con ngốc, chẳng được làm gì theo ý mình”, cô nói và bắt đầu khóc. “Em chẳng thể tự quyết định gì, đến việc cưới chồng cũng không thể theo ý muốn. Chồng em, tên đó bên ngoài lịch lãm thế, nhưng chỉ là một tên gay chính gốc. Đêm nào hắn cũng dẫn người tình về hú hí. Ba mẹ chồng em bắt em phải im lặng để giữ thể diện cho hắn vànhà chồng, còn em hư hỏng thế nào cũng được, bởi mọi tiếng thị phi, em sẽ gánh. Nhưng em muốn nổi loạn, em muốn cho họ thấy em không dễ bị họ giật dây như thế”, anh ngạc nhiên đến độ không thể tin nổi. Hóa ra, đó là lí do cay đắng khiến cô thay đổi.
Anh và cô đến một nhà hàng. Anh ngăn nhưng cô vẫn uống, uống và khóc cho số phận mình đến say mèm. Tình yêu bao lâu nay bị kìm nén, giờ anh mới có cơ hội để thổ lộ với cô. Đêm đó, cô kể cho anh nghe hết những cay đắng cô đã trải qua, về kiếp nô lệ của mình khi chẳng được làm gì theo ý muốn, về cuộc hôn nhân mà theo ba mẹ cô là “lấy được tấm chồng như ý”.
“Em muốn chúng ta yêu nhau đường hoàng, anh đợi em, em sẽ đến với anh khi không còn ràng buộc nào nữa”, cô nép vào anh một cách bình yên. Cô muốn làm lại từ đầu, muốn sống vớitình yêu thật sự của đời mình, chứ không phải chỉ chăm chăm cho sĩ diện, hạnh phúc của người khác, dù đó là ba mẹ cô.
Theo Afamily
Anh sẽ bước ra đi...
Tình yêu tựa như chiếc chuông, nếu ta không rung vang tiếng của nó thì nó chẳng còn là một chiêc chuông nữa...
Em chỉ mang đến cho anh toàn là đau khổ, và có lẽ vì vậy mà anh đã yêu em nhiều hơn! Bởi vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì sẽ không bao giờ...
Em yêu! Vậy là sinh nhật em đã qua rồi, cái ngày mà anh rất muốn được chia sẻ cùng em những niềm vui nho nhỏ... nhưng anh đã biết trước điều gì sẽ xảy ra... Anh đã không thể được gặp em dù chỉ là giây lát, em đã quá bận rộn với công việc, bạn bè và em không còn thời gian cho anh, điều đó anh hiểu nhưng anh vẫn rất buồn.
Đã bao nhiêu đêm anh không thể ngủ ngon giấc, mỗi khi nằm xuống và nhắm mắt lại là bóng dáng và những lời nói vô tình của em lại xuất hiện, nỗi nhớ và những nỗi đau đan xen nhau giày vò tâm trí anh. Có lẽ đã đến lúc anh phải ra đi...
Dù biết rằng một ngày nào đó em sẽ xa rời anh và để anh lại một mình nhưng những ngày qua anh vẫn cố gắng, cố gắng để được bên em, cố gắng nhận lấy những nỗi vô tình, cố gắng cảm nhận niềm hạnh phúc từ một phía nhưng có lẽ là anh đã sai rồi.
Anh vẫn thường nói với mọi người rằng "Trong tình yêu thì không thể gượng ép", vậy mà chính anh đã lại níu kéo để ép em phải ở bên anh. Anh biết rằng anh đã làm phiền em rất nhiều, anh biết ở bên anh, em không có nhiều niềm vui mà chỉ toàn những điều vô nghĩa... anh biết em thấy nhàm chán khi nói chuyện với anh... Nhưng em à! Anh yêu em, anh chỉ muốn được ở bên cạnh quan tâm em... dù anh biết, em không muốn nhận sự quan tâm, chăm sóc ấy.
Tình yêu tựa như chiếc chuông, nếu ta không rung vang tiếng của nó thì nó chẳng còn là một chiêc chuông nữa...
Anh sẽ mang theo tất cả những gì anh có về em...
Giờ đây đã đến lúc anh không được phép can thiệp vào cuộc sống của em nữa, dù anh có nói thế nào, dù anh có nói anh ra đi, anh có nói chúng ta sẽ không còn là gì của nhau hay chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại thì em, em vẫn sẽ không níu kéo phải không em? Anh biết anh đã không thể tạo được sự tin tưởng cho em về một tương lai, một chỗ dựa vững chắc... anh biết bản thân anh chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng và tình yêu anh dành cho em mà tình yêu thi không đủ để em tin tưởng, dựa dẫm phải không em? Anh ra đi... anh không biết rằng tình yêu của em dành cho anh như thế nào, không biết rằng anh có nằm ở vị trí nào trong tim em không nhưng anh biết rằng em sẽ không hề níu kéo. Anh ra đi có lẽ sẽ tốt hơn cho cuộc sống của em!
Tình yêu tựa như bếp lửa hồng, nếu ta không cho thêm củi thì bếp sẽ tắt và nguội lạnh...
Anh sẽ mang theo tất cả những gì anh có về em... Không biết rằng anh có thể vượt qua được hay không nhưng ít nhất cũng không làm em phải bận tâm về anh, ít nhất em có thể làm những gì em muốn mà khi có anh em không làm được...em sẽ không phải nghe những điều vô nghĩa từ anh, sẽ không còn sự nhàm chán từ anh, sẽ không phải buông những lời nói vô tình mà em không muốn...
Những gì anh đã nói, anh đã làm tất cả chỉ vì anh yêu em nhưng nó vẫn là chưa đủ... vì người làm cho em hạnh phúc không phải là anh.
Cảm ơn em! Cảm ơn tất cả những gì em đã trao cho anh... được quen em, được yêu em... đó cũng chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đời anh!
Sẽ rất đau khổ cho bạn khi yêu người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau khổ hơn khi bạn yêu một ai đó mà lại không giám nói bạn yêu họ như thế nào.
Theo VNE
Hãy vì hạnh phúc gia đình của mình Chồng ơi! Đêm nay nỗi nhớ cứ trào dâng khắc khoải, vợ không sao ngủ được, chờ mong một dòng tin nhắn hay lời chúc thăm hỏi từ chồng thôi nhưng tất cả như vô vọng... Vợ cũng như bao phụ nữ khác, muốn được chồng yêu chiều, muốn được nũng nịu chồng, hờn dỗi chồng... nhưng sao những điều đó khó thế...