Đằng sau chiếc mặt nạ mang tên là nụ cười
Cang to ra gia tao bao nhiêu, ban se càng khiên ban thân rơi vao vung lây chan nan khi ơ môt minh bây nhiêu.
Tôi từng xem một clip trên you tube nói về một người lúc tỉnh dậy luôn mang trên mình chiếc mặt nạ. Khi đến công ty, đi học hay đi chơi, người đó đều nhận thấy những người xung quanh cũng mang theo chiếc mặt nạ cười như mình. Người đó cảm thấy tuyệt vọng, chán nản, trong thời khắc nào đó đã buồn phiền tháo bỏ mặt nạ cười xuống.
Thật vậy, ẩn sau lớp mặt nạ vui cười hàng ngày ấy là một con người đang rầu rĩ, ảo não. Thế rồi, những người xung quanh thấy vậy cũng đồng thời tháo bỏ chiếc mặt nạ vui cười của mình. Người đó quá đỗi hạnh phúc, mỉm cười chào họ bằng chính gương mặt, cảm xúc thật của mình. Thật bất ngờ, họ lại ngay lập tức đeo lại chiếc mặt nạ giả tạo đó, và trốn hết đi làm việc khác.
Kết cục cuối cùng, nhân vật chính trong clip đã chính thức gỡ bỏ chiếc mặt nạ mà mình đeo suốt thời gian dài, ra về trong cô đơn, lặng lẽ.
Thông điệp của clip đã nêu rõ, con người vốn dĩ luôn mang trên mình chiếc mặt nạ, hiếm có người nào dễ dàng tháo nó ra, trung thành thật sự với cảm xúc của mình.
Tôi thấy buồn. Mãi đến lúc rơi vào tình trạng tuyệt vọng nhất, tôi mới hiểu, đơn giản mình cũng đã đeo chiếc mặt nạ nặng nề đó trong thời gian dài.
Khi buồn, bạn vẫn cố gượng cười vui vẻ, thậm chí có thể đi chơi, nói chuyện với bạn bè như bình thường. Nhưng khi về nhà, tẩy trang, tháo gỡ lớp mặt nạ trên khuôn mặt mình, bạn mới nhận ra có một con bé mũi rất đỏ đang khóc. Nước mắt thấm đều hai bên má, bạn đã khóc tu tu như trẻ thơ, trong dãy phòng trọ không một bóng người.
Hồi nhỏ, tôi định nghĩa cô đơn chỉ là khi ở nhà một mình, không có tivi, không có bạn bè thân cận. Lớn lên, tôi hiểu nỗi cô đơn là khi mình luôn phải mang trong mình chiếc mặt nạ vui tươi, khi mình làm một điều gì đó mà mãi chưa thu được kết quả nào hết.
Khi bạn đi làm về, mệt mỏi sau ngày dài lao động, không thiết nấu cơm nữa, chỉ nằm lăn xuống muốn ngủ một giấc. Từng ngày trôi qua, bạn nhận thức được mình không hề sống, mà chỉ tồn tại.
Cuộc sống thật khó chịu biết bao, bạn thậm chí đang rất muốn đi du lịch, nhưng tài khoản của mình thì quá đỗi eo hẹp. Bạn dự định làm một điều gì đó lớn lao hơn cho cuộc đời, lại đau khổ nhận ra xuất phát điểm của mình thật khó khăn, rồi tuyệt vọng…
Video đang HOT
Cách đây ít hôm, tôi bị cấp trên chỉ trích, thậm chí rằng có ý nghĩ không tin tưởng vào năng lực của mình. Tôi bỏ về nhà và khóc từ quãng đường dài dằng dặc đó. Mưa hay nước mắt, tôi cũng không phân biệt được nữa, chỉ cảm thấy nỗi cô đơn, hiu quạnh thấm vào đáy lòng.
Biết chia sẻ với ai bây giờ? Liệu họ có thể lắng nghe mình? Liệu họ có hiểu ấm ức mà mình đang phải chịu? Hi hữu ở chỗ, trước khi về nhà, tôi vẫn chào hỏi rất lịch sự nhân viên trong quán, kiểu như là “Mọi chuyện sẽ ổn thôi” vậy.
Họ nói mình thật mạnh mẽ, thật kiên định, không biết buồn… Tôi chỉ chính thức gỡ mặt nạ vui cười đó ra khi đang đi trên đường. Khóc, khóc thật to cũng là cách giải quyết.
Một lúc nào đó, bạn chán, buồn phiền, nhưng vẫn nhận ra mình có thể vẫn cười rất đẹp trên facebook. Bạn bè bạn nói: “Ôi, cuộc sống của mày thật đáng mơ ước, có người yêu chiều chuộng, ngày nào cũng được đi check in toàn món ăn ngon”.
Bạn cười theo đáp lại, nhưng trong thâm tâm, bạn đang cố tình tỏa hồng cuộc sống của chính mình. Bạn kì thực đang đội lên nó một lớp màng hạnh phúc, nhưng rất mỏng manh, dễ vỡ. Hệt như con người của bạn, nhìn thì mạnh mẽ đấy, nhưng có thể một mình khóc ầm ĩ như trẻ con.
Càng mạnh mẽ, người ta càng không biết rõ được cảm xúc bạn muốn che giấu. Tựa như lò xo bị nén quá lâu, bạn có thể làm những điều dại dột lúc quá chán nản, tuyệt vọng. Giống như tôi, vì lo khóc nên không chịu bật đèn xe đi lúc khuya vắng, suýt nữa tai nạn.
Thật vậy, đối diện với mặt sau của chiếc mặt nạ nụ cười, là một câu chuyện không hề làm vui vẻ. Nhiều người nổi tiếng, xinh đẹp tài năng như vậy, nhưng vẫn tự kết thúc cuộc đời mình. Ngay sau đó, báo chí rầm rộ đăng tin “Tại sao đẹp như cô ấy, giàu như cô ấy lại làm ra những chuyện như thế?”, “Nói cô ta bạc mệnh hay xui xẻo đây?”
Nguyên nhân là vì, chúng ta đâu phải những người nổi tiếng. Chúng ta chỉ đánh giá vào trang phục đắt tiền và thành công mà họ thu nhận được, chứ không bao giờ biết được phía sau nụ cười đẹp ấy ẩn chứa điều gì.
Càng lớn, chúng ta càng nhận ra mình càng ít có những người bạn thực sự. Toan tính cẩn mật, mối quan hệ dựa theo hai bên cùng có lợi, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, choáng hết tâm trí ta. Ai là còn sống thật trên đời này?
Lời khuyên của tôi là: “Buồn thì cũng sẽ qua đi, nhưng buồn ngủ không tha ngay nao”. Sau khi khoc đa đơi, tôi nhân ra sao minh không tư giai quyêt nôi buôn môt minh nhi. Tôi vân con tiên lương it oi ma ông chu đưa thang nay. Nghi sau lam vây, tôi phong đên quân một, tư thương cho minh môt chiêc banh socola ki niêm 40 ngay nghi viêc.
Tôi danh thơi gian suy nghi vê đương đơi cua minh ngay trong khi găm xong cai banh. Tôi danh vai phut đê an ui minh va chim sâu trong ban nhac cua Kesha. Khi buôn, ban ma con nghe nhac buôn, thât tinh nưa thi chi càng sầu thêm.
Hay đăm minh trong nhưng ban nhac ôn ao đi nao. Tôi cam thây thoai mai hơn khi vê nha. Thâm chi co thê vưa nghe nhac dance vưa khoc cung đươc, như thê cung se khiên ban cươi rât nhanh. Thông thương, tôi hay mơ nhac cua Aqua, nhôn nhôn hai hai giông như Doctor John, hay Barbie Girl gi đo. Quan trong la viêc gi đên cung xay ra rôi, thai đô cua minh trong nhưng dư đinh tương lai mơi chiêm phân lơn thanh công trong cuôc sông.
Tôi thưa nhân, minh đa đeo chiêc măt na cươi qua nhiêu, va co le se con mât rât nhiêu thơi gian đê tư tư gơ bo no xuông. Nhưng cang to ra gia tao bây nhiêu, ban se chi khiên ban thân minh rơi vao vung lây chan nan khi ơ môt minh bây nhiêu thôi.
Tôi tâm niêm nếu chan cung đưng đê minh co thơi gian nghi vê no nhiêu qua. Không co môt ngươi nao ma không co nhưng luc cô đơn đên tuyêt vong. Thay vao đo, tôi muôn chia se vơi ban câu chuyên cua riêng minh, tâm sư vơi ban vê kinh nghiêm riêng cua minh.
Theo VNE
Tôi luôn tự hào khi có em gái là lesbian
Hãy cứ ngẩng cao đầu, cứ tự hào dù mình có là người đồng tính.
ảnh minh họa
Được biết đến câu chuyện của một bạn bị em gái người yêu bày tỏ tình yêu đồng giới, tôi rất đồng cảm với những gì mà bạn đang phải trải qua. Tuy nhiên, tôi không thể đồng tình với lời khuyên "hãy giữ kín chuyện này", rồi "hãy giữ khoảng cách với cô ấy", "tránh mặt cô ấy" của rất nhiều bạn đã bình luận ở bên dưới. Thật sự, nếu các bạn không phải người trong cuộc thì không thể hiểu hết được những gì mà họ phải trải qua đâu.
Em gái tôi là lesbian. Khi mới biết em gái mình như vậy, lại còn nghe từ chính miệng nó nói ra, tôi thật sự rất shock. Shock đến nỗi tôi cứ ngồi ngây người ra, không nói được câu nào mặc cho nó vừa khóc vừa giải thích. Thật sự là lúc ấy trong lòng tôi vô cùng sợ hãi. Tôi cảm thấy ghê sợ chính em gái của mình - người mà ngày nào tôi cũng ngủ chung giường từ nhỏ cho đến bây giờ. Tôi muốn tránh xa nó, càng xa càng tốt... Chính những phản ứng lúc đấy của tôi đã khiến nó bị trầm cảm. Tôi còn nhớ những ngày đen tối đấy, chị em tôi giống như kẻ thù, cứ nhìn thấy tôi là nó lại sợ hãi, quay lưng đi.
Nhưng rồi, có lẽ cũng bởi nó là đứa em gái ruột thịt của mình nên tôi không thể chối bỏ dù có sợ hãi đến mức nào. Chúng tôi mất gần nửa năm để tôi làm quen với việc có một đứa em là les và vứt bỏ các định kiến của mình. Nhìn em mình lo lắng, sợ hãi, đau khổ, lần đầu tiên bản năng làm chị khiến tôi trở nên mạnh mẽ và quyết bảo vệ em mình bằng mọi cách. Tôi lên mạng, vào các diễn đàn của les để tìm hiểu. Tôi lắng nghe những tâm sự của em mình. Tôi chơi với những người bạn đồng tính của nó. Và rồi, thế giới les mở ra trong tôi rất nhiều điều bất ngờ.
Hóa ra, từ trước đến nay, những gì tôi vẫn lầm tưởng về "trào lưu les", về "một đứa con gái ăn mặc và cư xử như một thằng con trai, ôm ấp tình cảm với một đứa con gái khác là sai hoàn toàn. Họ hoàn toàn bình thường như bao người khác, về mọi mặt. Ban đầu, lúc mới đi chơi với nhóm bạn les của đứa em gái, tôi cũng sợ lắm! Lúc có đứa quàng vai tôi, thậm chí có đứa còn ôm eo, tôi đã cảm thấy rùng mình và vô cùng sợ hãi. Thế nhưng, sau này, khi đã quen, tôi mới hiểu đó chỉ là những hành động bình thường, chẳng khác gì tôi với mấy con bạn hay thằng bạn thân ở trên lớp cả.
Chúng nó rất vui tính và hóm hỉnh. Chúng nó vẫn đi học, chơi hòa đồng với các bạn ở lớp một cách bình thường như bao người khác, cũng rất ghét những đứa con gái bình thường nhưng cứ đóng giả đồng tính để gây sự chú ý của mọi người... Chỉ có điều, em tôi và các bạn của nó luôn phải tìm cách che giấu giới tính thật với mọi người xung quanh, để tránh những cái nhìn coi thường, sự kỳ thị của mọi người. Lúc thấy ai đó có thái độ khinh miệt người đồng tính, chúng nó cũng buồn và tủi thân lắm, có những đứa còn nghĩ quẩn, nói là "muốn chết quách đi cho xong".
Cảm thấy cứ như thế này mãi thì cũng không ổn. Em tôi rồi cũng lớn, cũng phải đi làm và lập gia đình. Cứ nghĩ cách che giấu mãi cũng vô cùng mệt mỏi. Tôi và nó nghĩ mãi và rồi đi đến quyết định là phải nói thật tất cả với bố mẹ. Chúng tôi đã biết trước là bố mẹ sẽ rất shock, nhưng không ngờ họ lại phản ứng dữ dội như vậy. Lúc biết sự thật, bố tôi đã cầm gậy lao vào đánh em gái tôi tới tấp, miệng không ngớt chửi rủa nó là "đồ súc sinh", "chết đi cho rồi"... Bố tôi lúc đó đã nóng giận tới mức không thể kiềm chế, đòi đánh chết em gái tôi vì cảm thấy quá xấu hổ và nhục nhã khi sinh ra đứa con như thế. Thời gian sau đó, gia đình tôi không khác nào địa ngục. Bố mẹ tôi suốt ngày cãi nhau. Bố đổ lỗi cho mẹ không biết dạy con, mẹ thì oán trách bố. Không khí gia đình căng thẳng vô cùng khi bố mẹ tôi đòi ly dị. Tôi và em gái lúc đó đã quỳ xuống van xin, vừa khóc vừa nói trong nước mắt, giải thích với bố mẹ...
Mọi chuyện rồi cũng qua đi. Cũng may mà hai chị em tôi hiểu nhau nên mới có thể vượt qua hết chuyện này đến chuyện khác. Bây giờ gia đình tôi cũng tạm thời yên ổn. Bố mẹ đã chấp nhận giới tính thật của em gái tôi. Giờ hai chị em tôi chỉ cố gắng, nỗ lực làm việc để kiếm tiền để giúp nó thực hiện ước mơ phẫu thuật chuyển giới. Lúc đó em tôi sẽ có thể kết hôn và có một cuộc sống tốt hơn.
Thế nên, đứng ở vị trí một người chị gái có em là les, tôi khuyên bạn Hải Yến nên nói chuyện này với anh trai của cô bé kia và cũng chính là người yêu bạn. Có như vậy, anh trai mới có thể hiểu hơn về em gái mình và bảo vệ nó trước sức ép của xã hội. Bởi dù rằng xã hội bây giờ đã đón nhận hơn những người đồng tính, nhưng thật sự, vẫn còn rất nhiều người chưa thể chấp nhận, còn có thái độ kỳ thị. Có những người thì nói là ủng hộ nhưng trong lòng thì chưa hề chấp nhận họ... Hơn thế nữa, các bạn còn phải đối mặt với những người thân, mà nhất là bố mẹ. Chuyện này có thể sẽ rất khó khăn, vì thế hãy cùng nhau bảo vệ em gái mình.
Tôi cũng xin được gửi lời dành riêng cho những bạn đồng tính. Tôi đã chơi, đã hiểu rất nhiều về những người như các bạn. Tôi hiểu các bạn cũng như những người khác, cũng cần được tôn trọng, được sống vui vẻ, hạnh phúc. Vì thế, hãy cứ tự hào cho dù mình là người đồng tính, chỉ cần các bạn sống tốt là được. Tôi tin là các bạn có thể vượt qua mọi chuyện.
Theo VNE
Sốc khi anh thích 2 người cùng lúc Khi tôi hỏi anh thích cả hai người cùng một lúc à, anh đã trả lời là đúng như vậy. Điều đó giống như nhát dao đâm buốt trái tim tôi. ảnh minh họa Tôi là một cô gái bình thường, nếu thực sự mà nói thì tôi không xinh đẹp lắm, vậy nên suốt từ thời đi học cấp 3, cho đến...