Đằng sau ánh mắt
Còn một tháng nữa là Tết, thời tiết cũng không lạnh buốt, có nắng, gió, ấm áp hơn rồi. Cái thời tiết này làm tôi mỗi lần chững lại ngắm nhìn thì chỉ muốn chạy ra ngoài mà lăn tròn trong nắng, chứ không phải ngồi trong nhà mà tay vẫn còn ôm con gấu sưởi nhiệt này nữa.
Ngoài trời thì ấm mà trong nhà vẫn lạnh, chân cứ muốn rúc sâu vào đôi dép bông ấm áp thôi…
Vừa chạy đi lấy cốc trà nóng, thì thằng bạn đã kịp cho tôi cái ảnh nó vừa retouch lại trong đống ảnh cũ của cái lần chúng tôi đi Hà Giang 1 năm trước. Là ảnh của EM… Hẳn là nó biết tôi đã nhớ nhung EM đến mức nào…
Tôi, nó, và 4 trai xinh gái đẹp nữa trong một phút bốc đồng đã lôi nhau đi Hà Giang không hẹn trước, càng không cả plan. Có bao nhiêu tiền đi lôi vào ví, có bao nhiêu đồ ăn thì nhét vào balo. Định bụng sẽ đi đến đâu thì đi, thích nghỉ ở đâu thì nghỉ, chụp ảnh ở bất kỳ ngõ ngách nào có thể. Chúng tôi, lũ sinh viên năm cuối, thất nghiệp, chẳng có gì ngoài thời gian. Và chuyến đi ấy, với tôi, những kỷ niệm thu về nặng hơn rất nhiều cái ví lép xẹp lúc trước, cùng với cái balo với vài ổ bánh mỳ cùng nước đóng chai nhét vội. Bởi thế, chẳng biết bắt đầu từ đâu, kể cái gì ra ở đây, những con đường đất đá ngoằn nghèo, hay đến những con vật gặp trên đường, rồi cả những người dân bản địa,… thật cái đầu mơ màng của tôi sẽ chẳng thể nào sắp xếp hết. Có chăng khi nghĩ lại, rồi sẽ bị cuốn theo từng thứ nhỏ nhặt mất thôi, bởi rồi các câu chuyện sẽ dài ra mãi mà không có hồi kết lại…
Bởi thế, khi mở bức ảnh ấy, tôi cứ nhìn mãi vào EM mà bần thần mất dạng. Bức ảnh chẳng có gì, là ảnh chân dung của EM khi tôi cứ bắt thằng bạn kè kè theo EM, để chụp được một bức ảnh có thể rõ mặt. Mặt EM tròn vo, buồn cười nỗi là nếu để tôi mô tả thì tôi chỉ biết EM có khuôn mặt tròn, mắt tròn, mũi tròn và cái miệng cũng tròn xinh. Da EM hơi ngăm, và má EM dính chút bụi đất. Còn nhớ để chụp được bức ảnh này, lúc đó, tôi cứ gọi mãi, cho đến khi EM quay lại, có lúc EM quay lại thì không kịp bấm máy ảnh, có lúc chuẩn bị kỹ càng thì EM cứ cúi đầu mãi thôi, với cái quyển sách Dế mèn phiêu lưu ký đã nhàu. Tôi không nhớ tôi gặp EM ở đâu, vì chúng tôi cứ dừng bất định trên cung đường, chỉ nhớ ở đấy, là bãi đất rất rộng. Người dân thả trâu bò tự do kiếm ăn, EM khác biệt trong lũ trẻ con đang chơi quanh đấy, yên tĩnh và cố định.EM không lớn lắm, lũ trẻ bảo với tôi EM chỉ mới học lớp ba, còn bảo chúng tôi đừng nói chuyện với EM, EM không biết nói. EM sẽ tức giận, hoặc, EM sẽ khóc. Mà chả hiểu sao tôi cứ bị lôi cuốn, từ cái cách EM ngước lên nhìn chúng tôi thờ ơ, rồi lại cúi xuống, đến cái cách EM giở quyển sách lẫn lộn cả lên, từ trang này qua trang khác, mà vẫn không bị ồn ào chung quanh huyên náo.
Mặt EM tròn vo, buồn cười nỗi là nếu để tôi mô tả thì tôi chỉ biết EM có khuôn mặt tròn, mắt tròn, mũi tròn và cái miệng cũng tròn xinh. Da EM hơi ngăm, và má EM dính chút bụi đất.
Bọn tôi chụp ảnh, cây, cỏ, trâu, và lũ trẻ. Nói chuyện bằng thứ tiếng Nghệ Tĩnh mà chỉ bọn tôi mới hiểu. Cho đến khi tôi vô tình nhìn thấy EM nhìn trộm, rồi lại nhanh chóng cúi mặt, thì khi ấy, tôi bị EM hớp hồn mất rồi. EM rất thú vị. EM tò mò với mọi thứ xung quanh, vẫn bằng cách ngước mắt lên nhìn trộm và nhanh chóng cúi mặt ấy. Từ lúc lũ trẻ trông thấy chúng tôi, đến lúc em nghe được cái giọng lơ lớ mà bọn tôi nói chuyện với nhau, rồi cái cách bọn tôi nghịch ngợm theo cách chẳng giống ai, rồi cả khi tôi đến gần và chẳng ngại ngần bắt chuyện.
- Dế mèn phiêu lưu ký à, chị cũng thích quyển này lắm. Em thích nhất đoạn nào?
- ….
- Em thấy Dế mèn bao giờ chưa?
- ….
Video đang HOT
- Chị ơi, con bé ấy không biết đọc đâu. Nó cầm thế thôi, nó không đi học. – Một thằng bé nói với lại.
- …
Lúc đấy thì tôi mới hiểu ra một chút, rằng EM không yên tĩnh. EM tò mò với mọi thứ xung quanh EM. EM tò mò cách chơi đùa của lũ trẻ, tò mò tiếng nói, tiếng cười, tiếng la hét của bọn nó. Nhưng khi EM đã hiểu được rồi thì EM sẽ không buồn dùng đôi mắt tròn ấy mà nhìn nữa. Cái EM tò mò là con chữ từ lâu EM cứ nhìn mãi nơi quyển sách mà vẫn không hiểu. EM không hỏi được ai, chỉ có thể tự mình tìm kiếm. Nên, EM cứ nhìn mãi, nhìn mãi… Tôi tự hỏi, sẽ thật tốt biết bao nếu tôi có thể dành thời gian cho EM, dạy EM con chữ, vì có thể, nếu EM hiểu con chữ rồi, thì đôi mắt xinh đẹp của em sẽ ngắm nhìn được bao điều thú vị khác. Mà ở cái tuổi của EM, cần bay nhảy, lấm lem, vòi vĩnh với mọi thứ trên đời.
Lúc chụp xong bức ảnh của em thì chúng tôi lại lên đường, tiếp tục hành trình bất định của chúng tôi. Bọn tôi gọi í ới chào tạm biệt lũ trẻ, chào tạm biệt EM. Lúc lên xe, đội mũ bảo hiểm, tôi nhìn EM, EM nhìn tôi. Một lần nữa tôi được ngắm nhìn đôi mắt tròn ấy, nhưng ánh mắt EM nhìn tôi đã khác. Nó nói với tôi rằng, em biết hết đấy đừng coi thường. Và đừng viện cớ rong ruổi trốn chạy. Rốt cuộc thì người lớn như anh chị cũng chỉ thế thôi… Tôi giật mình, và giờ thì ánh mắt ấy cứ ám ảnh mãi không thôi…
Những lúc nghĩ lại như thế này, tôi tự nhủ đừng tin vào những gì mình nhìn thấy ở EM. EM có tò mò không, có khát khao con chữ không, có phải chỉ là một đứa trẻ con đúng nghĩa…? VÀ nữa là, trong lúc tôi nghĩ về EM thì EM vẫn đang sống trong thế giới của riêng mình, chẳng buồn quan tâm tới tôi. Có thể yên tĩnh mà cũng có thể không, cố định mà cũng không hẳn. Buồn cười thật đấy, tôi không thể rõ. Và giờ thì đôi mắt ấy lại nhìn tôi qua màn hình laptop bé tý này, nhưng tôi cũng không đoán được ý nghĩa gì.
Thằng bạn nhắn tin hỏi tôi có đẹp không. Tôi trả lời tư lự:
- Đẹp mà cũng không đẹp. Đừng tin vào những gì mày thấy…
- Mày lại dở thói đỏng đảnh ẩm ương rồi gái. Sắp tết rồi, đi SAPA mày.
- Ừ đi, mai nhé…
Theo Guu
Sốc khi chồng lột "mặt nạ" ra khoe bộ mặt thật
"Giờ, tôi mới nhìn rõ bộ mặt thật của anh" - Chị Tâm nói vậy trước ánh mắt ngỡ ngàng, bàng hoàng của anh Trọng - chồng chị.
ảnh minh họa
Chị là biên tập viên của một nhà sách có tiếng ngoài Hà Nội. Còn anh là kỹ sư trưởng của một công trình xây dựng nọ. Anh chị yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Ai cũng bảo anh chị là tình yêu sét đánh. Chỉ sau vài ngày quen biết, hai người đã yêu nhau say đắm. Chị cũng công nhận tình yêu của anh chị thật nhanh, nhanh đến mức chị không ngờ tới.
Rồi chị có thai, anh chị quyết định làm đám cưới. Những tưởng cuộc đời chị sẽ bước sang một trang mới cũng màu hồng không kém cuộc sống trước đây thì chị hoàn toàn bất ngờ trước những lời thú nhận của anh ngay trước khi làm giấy đăng ký kết hôn.
"Thực ra anh không phải là kỹ sư trưởng, anh chỉ là công nhân của xưởng sửa chữa A", "Thực ra anh không phải sinh năm X, mà anh sinh năm X-3", "Xin lỗi em vì anh không tốt nghiệp trường đại học B mà anh chỉ học xong lớp 9 của xã", "Thực ra anh không phải là người Hà Nội mà cả nhà anh ở quê T", "Thực ra bố mẹ anh không phải là cán bộ về hưu mà chỉ là ông bà nông dân ngày ngày cắm mặt vào mấy thuở ruộng"...
Hóa ra chị đã cưới một người đàn ông có tài "nổ", khoác lác. Anh Trọng trẻ hơn chị 2 tuổi mà đàn ông kém tuổi là điều chị không thích nhất. Trong mắt chị, những người kém tuổi thường chưa chín chắn, sốc nổi. Chị sốc vô cùng với điều này. Sau một thời gian trấn tĩnh lại, chị tạm nguôi ngoai khi nghe anh thủ thỉ đã nói dối để được lòng chị. Chỉ vì anh yêu chị quá nhiều mà thôi.
Và chị đã bỏ mặc tất cả để đám cưới của anh chị diễn ra vui vẻ. Thế nhưng sau khi cưới, anh hiện nguyên hình là một ông chúa "nổ".
Ban đầu chị chấp nhận điều này bởi chị hiểu đàn ông có sự sĩ diện nhất định, nhất là khi họ kém vợ. Chị biết anh có tính hay khoe khoang, khoác lác vì bất đắc dĩ. Chị nghĩ sẽ cố gắng điều chỉnh anh dần.
Nhà có hai vợ chồng thì không sao, nhưng cứ khi nào bố mẹ vợ, họ hàng nhà vợ, bạn bè vợ, thậm chí là hàng xóm xuất hiện thì anh bắt đầu bài ca: "Nhà anh có chú bác làm Cục trưởng này nọ, có cô họ bên Mỹ làm giám đốc chi nhánh của Microsoft", "Cô họ bảo rằng trình độ của anh sang đó làm trợ lý cho cô nhưng anh chẳng thích. Sang đó xa gia đình. Tuy nhiên anh sẽ cân nhắc vì sang đó anh ít nhất cũng lương 10 nghìn...".
"Con đang chờ dự án hoàn tất để mua căn biệt thự ở Hồ Tây cho vợ con" - anh nói thế với bố mẹ vợ. Nhìn bố mẹ cảm động, hài lòng về con rể, chị ngồi cạnh vừa bực mình vừa ngượng ngùng ghê gớm. Chị tâm sự: "Mình xấu hổ vô cùng vì anh thỏa sức nổ trong khi lương hai vợ chồng cộng lại đâu có cao, biết bao giờ thì chúng mình mới mua được căn biệt thự đó chứ?"
Nghe những gì anh nói, cả họ hàng nhà chị đều tỏ ta tôn sùng anh. Họ ngưỡng mộ bởi những phi vụ hàng tấn tiền cứ bay vèo vèo qua miệng anh. Họ không ngớt khen chị là số sướng khi lấy được người đàn ông như anh.
Chị càng ngày càng nhận ra anh chỉ nói là giỏi, mọi việc từ việc lớn tới việc nhỏ chẳng việc nào không đến tay chị. Ngoài giờ làm, anh suốt ngày chỉ ăn, ngủ rồi chơi game. 3 năm cưới anh, chị như là một người giúp việc hơn là một người vợ. Suốt ngày chị quanh quẩn với điệp khúc đi làm, kiếm tiền, chăm con.
Khi công việc của anh gặp trục trặc, chị an ủi và chấp nhận cho anh nghỉ ngơi tìm việc khác. Một mình chị đi làm quần quật rồi về nhà chăm sóc gia đình, cơm nước, nuôi cả chồng lẫn con...
Nhưng chị muốn phát điên khi thấy anh chẳng tìm việc mà hàng ngày ra quán nước "chém gió" về khả năng làm chồng cũng như khả năng chinh phục phụ nữ của anh.
Chồng rảnh rỗi, còn chị, để đủ cho chi tiêu cho cả nhà, chị phải làm việc từ sáng đến tối. Hết làm việc chính ở công ty, chị lại nhận làm thêm buổi tối, làm thêm ngày nghỉ. Nhiều khi chị tự nhận mình là người đàn bà có ba đầu sáu tay, việc gì cũng đến tay.
Thế nhưng anh Trọng chẳng bao giờ quan tâm tới điều đó. Không những thế, anh còn chẳng cảm thấy chút ái ngại nào với những vất vả của vợ.
Bố mẹ anh, họ hàng lên thấy anh ăn sung mặc sướng, tỏ ra giàu có, họ nhờ vả vay mượn, anh cũng "tít mắt" mở tủ lấy tiền tiết kiệm của chị cho vay.
Chị cảm thấy mệt mỏi vì sự vô tâm đến tàn nhẫn, hèn hạ của chồng. Nhiều khi chị nghĩ, tại sao cùng là phụ nữ, người ta lấy chồng về được nhờ cậy chồng, còn chị lấy chồng về để phải làm quần quật không khác một ô sin trong nhà.
Chị ngày một gầy yếu, anh thì trắng bóc ra, khỏe mạnh, vạm vỡ... 3 năm sống với anh, chị đủ thấm thía nỗi bất hạnh khi lấy phải chồng khoác lác, hèn kém.
Một ngày, nhìn thấy anh đang "bô bô" với anh hàng xóm, giọng đầy tự mãn: "Đàn ông sao khổ thế! Ông nhìn tôi này, nhàn nhã mà vẫn có tiền. Làm quản lý nó phải thế ông ạ!", "Tôi vừa cho bạn vay mấy trăm triệu để làm ăn. Đến khổ, thời buổi này người kiếm được tiền như tôi có vẻ ít"... chị ức vô cùng.
Lúc anh về, chị hét thẳng vào mặt anh rằng: "Sai lầm lớn nhất của đời tôi là lấy một thằng chồng như anh!". Và lúc này, chị thực sự nhận ra để thay đổi người chồng như anh quả không dễ.
Chị tự trách mình vì ngay từ đầu khi biết anh nói dối, chị đã bỏ qua và không cân nhắc kĩ về điều này. Để đến bây giờ khi bộ mặt thật của chồng phơi bày rõ thì đã quá muộn.
Theo blogtamsu
5 chiêu để khiến một chàng trai đổ gục ngay vì bạn Sẽ ra sao nếu bạn là người đi cầm cưa và chàng ở thế bị động nhỉ? Chẳng việc gì phải ngồi đợi đến lúc chàng đến tán mình cả, hãy mạnh dạn lên cô gái! Nếu bạn chưa đủ sức hút để lôi cuốn chàng, vậy thì hãy "bắt buộc" chàng phải để ý đến bạn bằng cách chủ động tán tỉnh....