Đang ôm mặt khóc thì mẹ chồng gọi: “Con vào đi, ‘cái ấy’ của thằng Nam động đậy rồi”
Tôi run rẩy bước vào phòng nhìn chằm chằm vào cái ấy của anh. Tôi nghĩ anh sẽ lao đến ôm lấy mình để tân hôn nhưng rồi…
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra ở 1 miền quê nghèo. Học hết 12 thì tôi vào miền nam xin làm công nhân trong đó chứ không đi học tiếp vì tôi biết rằng nếu có học tiếp thì bố mẹ tôi cũng không đủ tiền nuôi không những vậy bố tôi còn bị bệnh nặng nên dường như mọi tài sản trong nhà đều bán hết để chạy chữa cho bố.
Sau hơn 4 năm chống chọi với bệnh tật cuối bố tôi cũng qua đời. Tôi về quê đỡ đần mẹ việc đồng áng 1 thời gian. Ở quê tôi nhiều người bằng tuổi tôi đã hai nách hai con rồi còn tôi vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào. Tôi thấy nhà mình nghèo hơn nữa nếu giờ tôi lấy chồng thì mẹ và em biết tính sao nên tôi chưa nghĩ đến.
Năm tôi 24 tuổi, ở quê không học hành gì mà vẫn chưa lấy chồng là người ta bảo ế rồi, nhưng tôi không quan tâm. Tôi muốn ở thế với mẹ, rồi 1 hôm bà bạn cũ của bố tôi qua thăm thấy tôi trắng trẻo cao ráo nên bà rất thích.
(Ảnh minh họa)
Bà muốn mai mối cho con trai của bà, mẹ tôi cũng suốt ngày vun vén bàn tôi lấy chồng đi như thế mới bớt khổ. Tôi tặc lưỡi gặp gỡ Hùng vài lần, thấy anh cũng to cao hiền lành lại có công việc ổn định, nhà cửa khá giả nên cũng không từ chối nữa.
Quen nhau được 3 tháng thì chúng tôi làm đám cưới. Vì bố tôi mới mất hơn 1 năm nên mọi thứ được tổ chức rất đơn giản. Tối đó khi mọi thứ xong xuôi anh em con bác, con chú của tôi đến nhà chồng chơi. Có đứa còn tò mò vào xem phòng tân hôn như thế nào, chúng còn háo hức thổi bóng,thắp nên làm cho căn phòng trở nên lung linh hơn.
10 giờ khi mọi người đã về mấy chị em cứ bịn rịn, chào khách xong Hùng lên phòng đi tắm. Khi anh ôm hôn tôi và định làm chuyện đó thì bỗng dưng Hùng nhớ ra không biết mình đã để điện thoại ở đâu:
- Để anh tìm điện thoại đã, không biết nó đâu rồi.
Video đang HOT
Tìm mãi không được cuối cùng Hùng cáu lên bảo:
- Lúc nãy anh vừa để đây, liệu có phải anh em lúc nãy đến chơi rồi cố ý &’cầm nhầm’ không? Nhìn điện thoại mới ai chả thích, nhìn chúng chắc chẳng đứa nào có đâu.
- Anh nói gì vậy, anh tìm cho kỹ đi. Bọn ấy đứa nào cũng hiền lành thật thà, không ai dám đâu anh à, hơn nữa có em ngồi đây em có thấy chiếc điện thoại nào đâu. Anh tìm kỹ vào đi.
- Chưa gì cô đã bênh người nhà chằm chặp rồi, tôi khẳng định chắc chắn lúc nãy tôi để điện thoại đó ở trên bàn, bọn chúng không lấy thì còn ai vào đây nữa….
Tai tôi ù đi khi chồng cứ nhất quyết khẳng định cái điện thoại đó mất là do người nhà tôi lấy. Thấy chồng trợn mắt lên nhìn mình tôi bật khóc chạy ra ngoài. Mẹ chồng thấy vậy chạy lên rồi vào phòng lục tìm điện thoại.
Sau 30 phút cuối cùng bà tìm thấy nó ở góc tủ quần áo gần chiếc túi đựng phong bì tiền cưới, nhưng tiền đã được lấy ra hết rồi còn mỗi phong bì thôi. Nhưng vì để trong đồ hơn nữa điện thoại ở chế độ im lặng nên khó phát hiện ra. Khi tôi đang ôm mặt khóc ở ngoài hành lang thì mẹ chồng chạy ra bảo:
- Thôi nín đi đừng khóc nữa, con vào tân hôn nhanh lên đi, &’cái ấy’ của thằng Nam động đậy rồi.
Ý mẹ chồng là cái điện thoại đã được tìm thấy rồi nhưng bà cuống quá nên diễn tả như vậy. Nghe thấy thế tôi càng uất ức:
- Vậy mà anh ấy lại đổ lỗi cho người nhà con, chưa gì anh ấy đã khinh thường nhà vợ rồi.
- Thôi con bỏ qua cho nó, cũng chỉ tại nó quá chén thôi, thôi con bỏ quá rồi vào đi.
Thú thực lúc đó tôi rất nhớ nhà, nhớ mẹ và em. Tôi sợ và muốn bỏ về ngay trong đêm nhưng làm vậy mẹ tôi chỉ khổ tâm hơn thôi. Tôi cắn răng vào phòng, tôi nghĩ nếu giờ chồng ôm tôi và nói lời xin lỗi thì tôi sẽ bỏ qua tất cả. Tôi chỉ cần anh hối lỗi và an ủi tôi thôi nhưng không hề. Tôi chẳng nhận được lời xin lỗi nào từ chồng cả. Anh ta quay sang trách tôi không cố tìm điện thoại cho chồng đã vậy còn cãi lại lời chồng.
Nói rồi anh ta ôm gối qua phòng bên ngủ, cả đêm ấy tôi chỉ biết ôm gối ngồi đờ đẫn nhìn tường. Tôi tự hỏi cuộc đời mình rồi sẽ đi về đâu khi chưa gì chồng đã tỏ thái độ gia trưởng lạnh nhạt thế này. Hôm sau gặp tôi chồng cũng chẳng thèm nhìn lấy 1 cái rồi bỏ đi làm luôn. Tôi nhớ nhà muốn về anh ta cũng cấm cửa không cho về 1 lần dù nhà tôi chỉ cách nhà anh có 3 cây số. Mẹ chồng bảo tôi nhận nhịn, nhưng tôi càng nhẫn nhìn càng hiền lành thì chồng càng được lướt bắt nạt. Cứ ngỡ lấy được chồng nhà người quen lại khá giả thì đời mình sẽ khấm khá hơn. Nhưng từ ngày lấy chồng đến nay tôi thấy cuộc sống mình chỉ toàn nước mắt mà thôi, cưới được gần 1 tháng nhưng tôi vẫn là gái còn trinh. Tôi càng gỡ thì mọi thứ càng bế tắc, liệu tôi nên làm gì đây?
Theo blogtamsu
Ngủ lại nhà chồng sắp cưới 1 đêm để rồi chỉ trong vòng 5 phút đi vệ sinh tôi đã gặp chuyện
Mắt tôi nhòe đi, toàn thân đau đớn, cố vùng vẫy nhưng càng làm càng bất lực. Tôi run rẩy ngồi ôm gối cho đến sáng sau khi cảnh tượng khủng khiếp ấy đã xảy ra.
Ảnh minh họa
Tôi và Minh quen nhau khi hai đứa cùng tham gia câu lạc bộ tiếng anh. Chúng tôi nói chuyện rất hợp và rồi tình yêu cũng nảy nở từ đó. Minh quan tâm tôi từng chút một, lâu rồi tôi mới cảm thấy hạnh phúc và bình yên bên 1 người đàn ông nhiều đến như vậy.
2 năm yêu nhau là 2 năm anh tôn trọng và gìn giữ cho tôi. Anh nói tôi trong sáng quá anh không nỡ làm tôi tổn thương. Cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu với nhau rằng tôi còn trinh tiết và muốn để dành nó cho đêm tân hôn ngọt ngào sau này.
Rồi cuối ngày đó cũng gần đến, với tấm bằng giỏi và vốn liếng tiếng anh có được tôi và Minh đều xin được công việc ổn định phù hợp với khả năng của mình. Cả hai đứa cùng cố gắng tích góp để sau này sẽ lo cho tương lai. Khi tôi đang lâng lâng phơi phới trong tình yêu thì anh cầu hôn tôi, mọi thứ đến rất bất ngờ nhưng rồi tôi cũng đồng ý.
Hai gia đình đã làm lễ dạm ngõ, ăn hỏi, còn hơn nửa tháng nữa đám cưới sẽ diễn ra nhưng rồi mọi chuyện tồi tệ đã xảy đến. Vào đúng cái ngày lễ ăn hỏi diễn ra tôi mới biết anh trai Minh chính là anh chàng ngày xưa suốt ngày trồng cây si tôi ở trước cổng ký túc. Vì Minh không chia sẻ nhiều về anh chị em hơn nữa anh trai Minh lại chuyển vào làm Sài Gòn, anh ấy cũng không dùng facebook nên chúng tôi không biết mặt nhau.
(Ảnh minh họa)
Nhìn thấy tôi anh Mạnh hơi ngỡ ngàng còn tôi sau mấy phút ngạc nhiên chỉ biết cười trừ. Tôi còn nói đùa: "Chúng ta cũng có duyên ghê, giờ em sắp làm em dâu của anh rồi". Mình nhoẻn cười nói: "Thằng em của anh cao tay hơn anh nó rồi".
Mọi chuyện dường như diễn ra suôn sẻ, giờ Minh đã là chồng sắp cưới của tôi rôi. Hai đứa cứ nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc. Hôm đó Minh đến đón tôi qua nhà chơi. Vì hai nhà cách nhau đến 40 cây số nên bố mẹ anh gọi cho bố mẹ tôi xin phép cho tôi được ngủ lại 1 đêm, sáng mai còn đi thăm họ hàng anh em.
Nghĩ chúng tôi sắp cưới nhau rồi nên bố mẹ tôi đã đồng ý, đêm đó tôi ngu 1 mình 1 phòng ở tầng 3. Nhà anh có 5 tầng nên rất rộng rãi thoải mái. Tôi nằm xuống giường nhắn tin với Minh 1 lúc rồi mới chịu đi ngủ, anh cứ trêu tôi: "Hay anh xuống ôm em ngủ nhé". Nhưng tôi không cho, tôi bảo với Minh rằng: &'Anh muốn mai mọi người nhìn chúng ta với ánh mắt tò mò à, không chịu đâu, anh ngoan ngoãn ngủ trên tầng 5 cho em đi". Nói đùa 1 lúc thì tôi thiếp đi, 2 giờ sáng tôi mắt nhắm mắt mở dậy đi vệ sinh.
Vì nhà vệ sinh nhà anh đặt cạnh hành lang nên tôi phải mở cửa đi ra ngoài. Sau 5 phút gật gù trong đó tôi như người mộng du đi vào giường, nhưng đúng lúc đó 1 bóng nam xuất hiện ôm lấy và bịt miệng tôi lại. Sức tôi yếu ớt không chống cự lại được dù đã cố vùng vẫy.
Nước mắt tôi rơi ra, trong ánh mắt nhòe lệ tôi nhận ra người đàn ông đang cố làm chuyện đồi bại đó chính là Mạnh. Trong mấy phút ngắn ngủi Mạnh đã cướp đi đời con gái của tôi. Xong rồi anh ta còn thì thầm:
- Sao em lại không chọn anh mà lại chọn thằng Minh, nếu không lấy được em làm vợ thì anh vẫn muốn qua đêm với em 1 lần. À không có thể là nhiều lần chứ.
Tôi cố vùng vẫy, ú ớ nhìn anh ta với ánh mắt van xin nhưng anh ta vừa làm cái chuyện khủng khiếp đó vừa nói những câu ghê rơn:
- Em mà hét lên cũng thì chỉ thiệt cho em thôi.
- Đồ khốn.
Sau khi hưởng thụ xong xuôi, anh ta nhếch mép nhìn tôi cười khẩy rồi bỏ về phòng. Tôi cứ vậy ôm mặt khóc, nhìn vệt máu rơi ra trên giường tôi chúa chát đau khổ. Tôi muốn gọi Minh xuống và muốn giết chết gã anh chồng khốn nạn đó nhưng tôi sợ...
Tôi cứ ngồi run rẩy như vậy cả đêm ngay sau khi lau vết máu đó đi. Sáng sớm tôi nằng nặc đòi Minh đưa về, bố mẹ anh thấy lạ cứ hỏi thì tôi viện lý do có bạn ở Hà Nội về nhà tôi chơi. Suốt chặng đường Minh hỏi gì tôi cũng chỉ im lặng, tôi nói: "Em lạ nhà mất ngủ nên em sợ không đủ sức để đi thăm mọi người nên mới đòi về".
Chồng sắp cưới cảm thông cho tôi, nhìn anh vừa đi vừa hát vừa kể chuyện cười cho tôi đỡ mệt mà tim tôi đau nhói. Cứ nghĩ đến chuyện đã xảy ra tôi lại rùng mình bật khóc. Tôi đau đớn và bị trầm cảm, tôi đòi hủy hôn trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Tôi không muốn gặp lại Mạnh, con người khốn nạn bỉ ổi đó nữa. Minh khổ sở khóc lóc hỏi tôi lý do nhưng tôi lạnh nhạt từ chối gặp. Bố mẹ tôi giận đến mức phát ốm, không biết làm gì tôi đã bỏ nhà đi vào Đà Lạt với đứa bạn thân 2 tuần.
Tôi chạy trốn tất cả, để Minh sống trong khổ sở dày vò. Còn riêng bản thân tôi từ hôm ấy đến giờ vẫn chưa 1 đêm nào ngon giấc. Tôi sợ hãi và ám ảnh đến mức hét lên ngay cả khi đang ngủ, tôi thấy mình thật nhơ nhớp tôi không xứng đáng với Minh nữa nên mới biến mất như vậy. Liệu tôi làm vậy có đúng không? Tôi rất yêu anh nhưng tôi không thể về chung nhà và chạm mặt với người đàn ông đã cưỡng hiếp mình. Giờ tôi phải làm gì đây khi tất cả đã bị tanh bành rồi, đời con gái lẫn đám cưới, tất cả đã bị phá hủy chỉ vì 1 đêm ngủ lại nhà chồng sắp cưới.
Theo blogtamsu
Chết điếng chuyện đêm muộn bất ngờ về thăm vợ Đèn trong nhà tối om, gọi cửa đến khản cả tiếng mới thấy tiếng lách cách tra chìa khoá vào ổ khoá, chưa kịp ôm vợ tôi đã bị một bóng đen lực lưỡng xô mạnh ra ngoài và bóng đen ấy lao vụt vào màn đêm. ảnh minh họa Cuối cùng tôi là người chiến thắng, khi tôi đánh bại được gần...