Đắng mặn bờ môi
Phía sau những nụ cười chua chát là những giọt nước mắt tôi đang cố nén lại. Tôi luôn muốn mình là một cô gái vui vẻ, hồn nhiên trong mắt mọi người.
Tôi tự hỏi mình tại sao không còn những niềm vui như ngày trước, tại sao không còn những tiếng cười giòn giã như ngày tôi chưa gặp anh. Tôi đang đúng hay sai khi đánh đổi mọi thứ để chọn anh, rồi hôm nay còn lại gì bên tôi. Phải chăng những gì còn xót lại là những chua chát, những đắng mặn bờ môi. Những đêm dài thao thức tôi lại nghĩ về anh, phải chăng tôi với anh chỉ là vô tình bước qua nhau. Phải chăng nghịch cảnh là như thế?. Thời gian có chờ đợi tôi không?. Tuổi xuân con gái có đợi chờ tôi không?. Tôi thấy mình đã già hơn cái tuổi 23, tôi cũng đang cố gắng chạy theo nhịp đời hối hả để không bị bỏ rơi, dường như cuộc sống chẳng bao giờ ngoảnh lại nhìn tôi dù chỉ một lần, nó không bao giờ chờ đợi bất cứ ai. Tôi giống như một kẻ đang say, không tìm được ánh sáng trong màn đêm u tối. Một kẻ say đang đứng trước một vòng xoay của giao lộ cuộc đời, tôi biết chọn lối đi nào dành cho tôi, tôi nên chọn lối đi nào để không có sự khổ đau, lối đi nào không có nhiều nước mắt của đắng cay. Và ngày mai trời có lại sáng như người ta vẫn thường an ủi nhau không?. Hay một u ám, mịt mù lại kéo đến với đứa con gái 23 tuổi như tôi.
Với anh, tôi như một trò chơi, anh nhớ làm gì một trò chơi khi anh đã là game thủ có thể đánh sập một trò chơi. Có lẽ trò chơi đã không còn thú vị với anh nữa, anh đang vui bên chị ấy – một phiên bản game vừa được nâng cấp. Và khi anh đánh sập rồi anh có dừng lại để kết thúc trò chơi của đời anh hay anh sẽ tiếp tục chinh phục những phiên bản game khác. Thời gian có đợi chờ anh nữa không?. Anh có còn đủ thời gian để làm những điều đó không khi anh đã ở cái tuổi trung niên. Khi về chiều, ai sẽ cũng anh sẻ chia những vui buồn & sinh lão bệnh tử có ai tránh khỏi. Chỉ có thế thôi cũng làm tôi phải thổn thức, những nỗi nhớ đang cuồng quay trong tôi, những niềm tin, những hy vọng đã tan theo nước mắt từ ngày tôi biết anh dối gian tôi. Những nụ cười chua chát, những giọt nước mắt với những nỗi buồn đang sống cùng nhau. Tôi lại đón ngày mới không có anh, tôi như kẻ say đang đi trên con đường chông chênh, những con đường có đầy những bông hoa tím u buồn. Giá như nỗi buồn có thể lặng yên ở một góc nào đó trong cõi lòng tôi, giá như nỗi đau có thể tan biến đi một cách nhẹ nhàng, giá như tôi có thể quên anh trong chốc lát thì lòng tôi cũng sẽ thanh thản hơn rất nhiều. Là tôi sai hay lỗi tại anh???.
Tất cả đang ùa về trong suy nghĩ của tôi. Rồi tôi lại nhớ đến giấc mơ của ngày hôm quá. Tôi đã mơ thấy ngày cưới của anh & chị ấy. Tôi cũng là vị khách đến dự tiệc cưới của anh. Tôi đứng từ phía xa nhìn ngắm chú rể lần sau cuối. Chị ấy thật đẹp trong áo dài cưới truyền thống của người Việt Nam . Chị đã lấy đi những ước mơ của tôi với anh. Những khát khao, những niềm tin & hy vọng vào anh đã vụt tắt từ khi chị trở về với anh. Chị đã thay tôi làm cô dâu vui vẻ hạnh phúc bên anh, anh choàng qua vai dắt chị đi giới thiệu họ hàng nhà trai. Khi chị bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn anh, nỗi lo sợ đang hiện rõ trên khuôn mặt xinh tươi của chị. Nụ cười đang khép lại trên môi, nỗi buồn cũng đang hiện lên trong mắt cô dâu. Tôi như chết lặng đứng nhìn chị, tôi cảm nhận khóe mắt cay cay, vậy là nước mắt tôi đang chảy ra. Và nhìn vẻ lo sợ của chị, anh không biết chuyện gì đang xảy ra. Bất chợt, anh nhìn về phía tôi, một người khách rất không bình thường. Thoáng qua, tôi không nhìn thấy anh nữa, chỉ còn lại mình chị đứng cùng gia đình anh. Trong lúc ấy điện thoại của tôi lại reo lên, tiếng chuông của âm báo tin nhắn. Người gửi tin là anh: Anh chỉ mong em được niềm hạnh phúc trong đời, đừng vì một kẻ như anh mà buồn phiền. Anh có vui sướng gì khi phải chọn lựa một lối đi giữa giao lộ. Anh cũng có những nỗi niềm riêng….cảm ơn em đã từng yêu anh. Chỉ là một giấc mơ thôi, một giấc mơ hạnh phúc của 2 người nhưng lại là khổ đau của chính tôi.
Có lẽ cái ngày ấy sớm muộn gì cũng sẽ đến thôi, sẽ không còn là mơ nữa khi vài tháng tới đây anh cũng sẽ về thăm lại bến Ninh Kiều. Giây phút này đây, chuyện anh có về VN hay không chẳng còn quan trọng với tôi nữa. Tôi lại trở về với tôi, sau những lo toan của một ngày hối hả, tôi không thể ngăn những dòng nước mắt, tôi cần phải khóc, khóc để trôi đi hết những hạt bụi làm cay mắt tôi, khóc để trôi đi hết những mãnh vỡ, khóc để ngày mai bước tiếp, để bắt kịp với nhịp đời xuôi ngược…..
Theo Ngoi Sao
Những dấu chấm hỏi không có lời đáp
Chỉ một cái click chuột trong vietnamsingle đã thay đổi cuộc sống của em hai năm qua. Em đã biết khóc vì những nỗi nhớ thương, biết mong chờ những cuộc gọi, những dòng tin nhắn từ bên kia bờ đại dương.
Thời gian cứ như thế trôi đi, 8 tháng sau anh từ Úc về VN gặp em. Những bỡ ngỡ của cuộc gặp gỡ của 2 con người bước ra từ thế giới của Yahoo!messenger. Nơi hẹn hò đầu tiên của mình là bến Ninh Kiều - TPCT, em đã không nén lại được những dòng cảm xúc, em đã bật khóc khi anh ôm chặt lấy em. Làm sao em quên được tháng ngày mình có nhau, những buổi tối lang thang ở bến Ninh Kiều, em - anh dắt những em bé bán vé số đi mua quần áo, giày dép,... Rồi những tiếng cười vui, những câu chuyện vu vơ anh kể em nghe. Anh về rồi anh cũng phải đi, vì cuộc sống vì nhiều lý do khác mà em - anh không thể là một trong những ngày ngắn ngủi anh về VN. Anh đi rồi, linh cảm của người con gái đã cho em biết khoảng cách về địa lý dần trở thành khoảng cách lòng giữa em và anh. Anh không còn quan tâm nhiều đến em nữa, những cuộc điện thoại, những tin nhắn cũng ít dần. Em và anh cứ như 2 đường song song. Em vẫn mong mỗi ngày như những ngày trước, em nhận được từ anh những câu hỏi "Em về nhà chưa?, em đã ăn cơm chưa...?" và những cái ôm, những nụ hôn trên Yahoo! Messenger, nếu hôm nào nhớ nhau lắm thì được ngắm nhìn người mình yêu thương qua webcam. Với em như vậy là đủ rồi.
Giờ đây mọi thứ đã không như em mơ, tất cả sẽ là những ký ức mà em khó có thể quên được, cũng như em khó có thể quên anh, quên một người đã dối gian trong tình yêu của em. Em thật sự bị sốc khi biết những sự thật về anh, về một con người em đã từng yêu hơn cả bản thân mình. Anh đã có người đầu ấp tai gối mà vẫn lừa dối em. Em đã học ra được một điều: khi nhận xét về một người đừng vội vàng kết luận chỉ vì cái dáng vẻ bên ngoài và những cử chỉ nhân từ độ lượng giả tạo. Giây phút này đây, bạn gái của anh sẽ là một người khác, không phải em nữa. Cảm giác như có điều gì đó cứ âm ĩ trong lòng em, nỗi đau này chỉ mình em biết. Yêu anh, em không đòi hỏi điều gì, em chỉ cần tình yêu của anh, những lời anh đã nói giờ đây anh còn nhớ hay đã quên mất rồi. Trái tim em cứ thắt lại mỗi khi nghĩ về những ký ức anh đã cùng em bước qua. Mình chỉ là hai con người xa lạ vô tình bước qua nhau thôi phải không anh?. Dẫu có chia tay nhau thì cũng chẳng có gì gọi là đau khổ với anh. Nhưng với em, đó là những ngày dài vật vã với bao nỗi nhớ và những đắng cay. Phía sau một tình yêu!. Mọi thứ còn lại chỉ là nước mắt. Có những thứ không thể thay đổi được thì em sẽ tập chấp nhận nó mà không hề tiếc nuối cũng như em đang tập mất đi một niềm tin. Một thời em cứ mãi chạy theo anh, chạy theo một cuộc tình online không trọn vẹn. Em đã yêu anh, em yêu giọng nói, tiếng cười, & tất cả những gì thuộc về anh.
Dẫu biết rằng đắng cay & ngọt ngào là hai mặt của tình yêu, không chỉ có những nụ cười mà còn có cả những giọt nước mắt. Và tất cả anh đã cho em được nếm trải. Có bao giờ anh đặt mình vào vị trí của em để hiểu cho những cảm giác của riêng em không anh. Vì yêu anh, em đã làm Mẹ phải khóc, làm Ba phải tức giận. Khi em nói chia tay, anh không một lời níu giữ lại. Mất em rồi anh có buồn không hay một ngày rồi hai ngày sau cuộc sống của anh sẽ trở lại bình thường. Dù em biết khi em chia tay anh thì mình sẽ khó có thể làm bạn và sẽ không bao giờ mình gặp lại nhau. Em chấp nhận điều đó vì em không thể sống mãi trong nước mắt, em dã quá mỏi mệt. Gặp anh trong cuộc đời này như một định mệnh. Định mênh đã xui khiến như thế, khó mà thay đổi được....Em đã từng si mê, từng tin vào những gì anh nói, một năm, hai năm, ba năm rồi sẽ là bao nhiêu năm cho những đợi chờ ngày anh trở về bên em, những ngóng trông về miền hạnh phúc của em và anh giờ đây chỉ là ảo tưởng. Ngày mai này, song hành cùng em trên bước đường đời là những dấu chấm hỏi về anh không có lời đáp.???
Theo Ngoisao
'Câu' chàng bằng động tác cơ thể Môt ánh mắt mời gọi, môt cái vuôt tóc nhẹ nhàng, môt bờ môi mời gọi cũng có sức hâp dân nam giới rât lớn. Nêu đàn ông có thê nhanh chóng lây lòng phụ nữ bằng sự nghiêp và tiên bạc, còn phụ nữ, khi muôn gây sự chú ý của nam giới, đông tác cơ thê chiêm môt vị trí vô...