Đắng lòng với cuộc gọi cuối cùng của vợ
Xin anh… xin anh hãy đón nó về… Trong nhà em, dưới đáy tủ có để một khoản tiền… là tiền em tiết kiệm mấy năm nay… Xin anh.. Em biết em làm phiền anh… Em xin lỗi, em phải đi rồi, thằng bé chính là con anh!”.
Tôi và Trinh gặp nhau lần đầu tiên cách đây hơn 6 năm. Khi ấy, Trinh là cô bé 18 tuổi, mới đỗ đại học, hoạt bát, năng động và lúc nào cũng như thể tia nắng mai buổi sớm. Trinh hay nói, hay cười, mỗi lần gặp em lại kể cho tôi hàng trăm câu chuyện khác nhau, chuyện này nối tiếp chuyện kia không hết. Cứ thế tôi yêu Trinh từ lúc nào chẳng biết. Sau nhiều ngày tháng theo đuổi, Trinh nhận lời yêu tôi.
Tình yêu của chúng tôi rất yên bình, có lẽ là vì cả 2 đã có quãng thời gian thân thiết trước khi yêu nên hiểu cả mặt tốt, mặt xấu của nhau. Trinh lại là cô gái tự lập và mạnh mẽ từ bé nên chẳng bao giờ mè nheo, đòi hỏi hay giận dỗi vô lý gì tôi cả. Thế nhưng có lẽ vì thế tôi lại cảm thấy tình yêu của mình thiếu thiếu chút gì đó.
Ở chỗ làm, tôi quen Hân, cô gái có tính cách đối lập hẳn với Trinh. Hân mong manh, yếu đuối, cả nghĩ và dễ tủi thân. Ở bên Hân lúc nào tôi cũng có cảm giác phải bảo vệ và che chở cho cô ấy. Chúng tôi yêu nhau trong vụng trộm, bởi tôi không có can đảm thú nhận với Trinh tất cả. Hay nói đúng hơn, tôi vẫn không muốn phải buông tay Trinh.
Tôi biết mình là kẻ tham lam, ích kỷ nhưng cả Trinh và Hân tôi đều có tình cảm thật lòng. Ngày kỷ niệm 2 năm yêu nhau, tôi và Trinh đã ngủ với nhau. Tôi xúc động khi biết mình là người đầu tiên của em, lần đầu tiên cô gái mạnh mẽ như Trinh rưng rưng nước mắt rồi nép đầu vào vai tôi, tôi hiểu em yêu tôi rất nhiều.
3 tháng sau đó, Trinh biết chuyện của tôi và Hân. Không tra hỏi, không ghen tuông, em lặng lẽ dọn đồ bỏ đi, không cho tôi cơ hội gặp lại. Tôi chơi vơi trong khoảng thời gian dài nhưng đành quên em đi và toàn tâm toàn ý ở bên Hân. Khi ấy, Hân đang có thai con của tôi. Em đồng ý tha thứ cho tôi chuyện dối gạt trước đó với điều kiện tôi phải cưới em. Đám cưới của chúng tôi nhanh chóng được tổ chức. Tôi tự nhủ mình phải làm người chồng tốt của Hân. Thi thoảng trong giấc mơ, tôi vẫn thấy Trinh, mạnh mẽ, trẻ trung như ngày nào, tỉnh dậy, tôi thấy tim mình như thủng một lỗ lớn, tôi thầm mong em gặp nhiều điều tốt đẹp.
Bẵng đi một thời gian rất dài, tôi tình cờ gặp lại Trinh trong chuyến công tác lên vùng cao. Trinh hiện là cô giáo ở đây, bọn trẻ rất quý mến em. Nhìn em cười đùa với chúng, lòng tôi cũng bớt phần nào tội lỗi. Em không nói nhiều về mình, chỉ hỏi tôi cuộc sống thế nào, tuyệt nhiên chẳng một lời trách cứ.
Công việc họp hành xong xuôi cũng gần 7 giờ tối, tôi cùng các anh em trong đoàn ra một quán ăn gần đó liên hoan thì gặp Trinh đang đứng đó mua cơm. Tôi để ý có thằng bé ngồi sau xe em, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, hai tay bám em rất chặt. Chẳng nhẽ Trinh đã kết hôn? Tôi tự hỏi mình như thế.
Trong bữa ăn, một vài người hỏi thăm về Trinh, có lẽ tất cả đều ấn tượng với vẻ ngoài tươi tắn, rạng ngời của em. Một người sống ở đây kể rằng ngày em lên đây bế theo đứa nhỏ đó, nói là con mình. Từ đó đến nay, nhiều chàng trai trong vùng thích em ngỏ lời nhưng em luôn từ chối. Nghe câu chuyện về Trinh, tôi thấy lạnh sống lưng, có lẽ nào, đứa trẻ đó là con tôi?
Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm tìm gặp Trinh để hỏi cho ra nhẽ thì người ta bảo em có việc xuống huyện từ sớm rồi. Tôi vào trường học, tìm đến lớp của thằng bé con em. Càng nhìn tôi càng thấy nó giống tôi, đôi mắt ấy, cái mũi ấy… Tôi hoang mang vô cùng, giả dụ đó là con tôi thật thì tôi phải làm sao? Trinh chắc chắn không muốn tôi chịu trách nhiệm nên mới giấu kín tôi bao năm nay. Nhưng tôi không thể an lòng. Tôi có tội với em, giờ còn bắt em một thân một mình nuôi con tôi ở nơi núi rừng hoang vắng này.
Video đang HOT
Tôi đang mông lung suy nghĩ thì chuông điện thoại reo, là số máy lạ. Tôi trấn tĩnh lại tôi nhấc máy.
- A lô
- Anh.. anh Quang..
- A lô ai đấy ạ?
- Anh Quang, em… em Trinh đây.
- Trinh? Em có số của anh à? – Tôi bất ngờ: Em đang ở đâu? Anh cần tìm em có việc gấp. Nghe nói em xuống huyện, em sắp về chưa? Hay để anh tới chỗ em.
- Anh… anh.. anh nghe em nói
- Thằng bé con em… nó có phải con anh không? Em hãy nói thật cho anh biết đi!
Có tiếng hô hoán, có tiếng người chạy rầm rập. Linh tính điều chẳng lành, tôi nói to vào điện thoại:
- Trinh! Có chuyện gì đúng không? Em đang ở đâu? Để anh tới chỗ em! Em đang ở đâu?
- Anh… nghe em nói… chỉ cần nghe em nói thôi, xin anh.
- Em nói đi – Tim tôi đập rất mạnh
- Xin anh… xin anh hãy đón nó về… Trong nhà em, dưới đáy tủ có để một khoản tiền… là tiền em tiết kiệm mấy năm nay… Xin anh.. Em biết em làm phiền anh… Em xin lỗi, em phải đi rồi, thằng bé chính là con anh!
Một giọng nói khác chen vào quát lớn:
- A lô, người này bị tai nạn, ngất đi rồi! Anh có phải người nhà không? Giờ chúng tôi đưa cô ấy vào bệnh viện X, anh tới ngay nhé!
Tôi đánh rơi điện thoại. Nước mắt lăn dài…
***
Tôi đặt cành hoa cúc trắng lên mộ Trinh. Khuôn mặt em trên tấm bia đá mỉm cười thánh thiện, em lúc nào cũng có nụ cười tươi tắn, nụ cười khiến người đối diện cảm thấy thoải mái và an tâm.
Con còn quá nhỏ để hiểu mất mát này. Đợi nó lớn thêm một chút, tôi sẽ kể cho nó về em, sẽ tả cho nó về người mẹ có nụ cười của nắng sớm, có tấm lòng nhân hậu và bao dung. Rồi tôi sẽ nuôi dạy nó thật tốt, dạy nó hiểu một người đàn ông không được phép phụ bạc người con gái yêu mình thật lòng, như cách là bố nó, tức là tôi đây từng mắc sai lầm không thể tha thứ…
Theo Một Thế Giới
Tâm sự đắng lòng của bà mẹ chồng mất Tết vì con dâu
Chưa có con dâu thì mong mỏi, có con dâu rồi gia đình tôi bỗng... mất tết. Nếu được lựa chọn lại, tôi thà chấp nhận con trai mình không có vợ, chứ con dâu mà lúc nào cũng chỉ chăm chăm đòi về ngoại ăn tết thà không có còn hơn...
Mấy hôm nay thấy các anh chị tranh cãi nảy lửa chuyện con dâu phải ăn tết nhà chồng hoặc nên hay không nên ăn tết nhà ngoại, tôi xin góp ý vài lời với tư cách một người lớn tuổi, một bà mẹ chồng trong hoàn cảnh mất tết vì con dâu. Hy vọng đọc xong các anh chồng, chị vợ còn đang trong tư tưởng "tết nhà nào cũng là tết" sẽ vỡ lẽ ra và thương cái thân già như chúng tôi đây.
Tết năm ngoái đùng một cái vợ chồng nó xin phép về ăn tết quê ngoại. Tôi nghe con dâu giải thích mà choáng váng... Ảnh minh họa.
Vợ chồng tôi kết hôn muộn, mấy năm trời mới sinh được con thì 3 đứa liên tiếp đều là gái, mãi sau cố gắng lắm mới cố được mụn con trai. Chẳng may thằng út nhà tôi hay ốm yếu, để nuôi được nó lớn khôn như ngày hôm nay, không biết phải kể sao cho hết những công sức nhọc nhằn.
Nói đến chuyện tết nhất, từ ngày ba cô con gái đi lấy chồng tôi cũng chẳng có tâm trạng nào đón tết. Nhìn con trai lủi thủi quanh quẩn sợ bố mẹ buồn, tôi chỉ ước sớm có con dâu cho gia đình thêm không khí.
Thế rồi nó lấy về nhà cô gái quê xa, phản đối không được tôi đành để chúng cưới nhau. Năm nay là cái tết thứ 4 con dâu tôi về nhà chồng, thì chỉ có hai tết đầu nó cùng tôi lo toan sắm sửa. Tết năm ngoái đùng một cái vợ chồng nó xin phép về ăn tết quê ngoại. Tôi nghe con dâu giải thích mà choáng váng, nào là "bố mẹ con chỉ có mình con, ông bà cũng đã già nên từ nay con xin phép mỗi năm ăn tết một nhà...".
Biết không cho phép thì chúng vẫn quyết đi, lại mang tiếng ghê gớm nên vợ chồng tôi gật đầu miễn cưỡng. Người mẹ chồng như tôi buồn vì con dâu một thì buồn vì con trai mười. Trách con dâu không biết sống nhưng dù sao nó cũng chỉ là người dưng nước lã, còn con trai mình, mất bao công sức nuôi dưỡng sinh thành. Vậy mà, chỉ vì nghe lời vợ, một người phụ nữ vốn chẳng công ơn, bỏ lại bố mẹ bơ vơ ngày tết.
Các bạn ạ! Không phải tôi phân biệt bên nội bên ngoại gì, vì chính tôi cũng là phận phụ nữ. Dù chúng ta khác thế hệ, nhiều quan điểm không giống nhau nhưng đạo nghĩa "xuất giá tòng phu" thời nào cũng nên giữ lấy.
Sinh ra phận phụ nữ phải ý thức từ sớm rằng phận mình luôn chịu thiệt, vì bố mẹ mình, vì chồng vì con. Sẽ chẳng bao giờ có cái gọi là công bằng nam nữ, đừng cố nhảy loi choi lên để đòi cho được những thứ hão huyền. Người ta sẽ nhìn mình như một kẻ lạc loài không có bố mẹ dạy dỗ, như thế là tự hạ thấp mình, làm tổn hại danh dự bố mẹ. "Thuyền theo lái, gái theo chồng", truyền thống xưa nay không bao giờ có chuyện con dâu về nhà ngoại ăn tết.
Tôi vừa gõ, vừa nghĩ đến đứa con trai bất hiếu của mình mà không cầm được nước mắt. Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Tôi cũng có con gái, nên đừng ai nói với tôi rằng "nếu bà cũng có con gái mà bị nhà chồng không cho về ăn tết thì nghĩ sao?". Các chị nghĩ cho bố mẹ mình, sợ bố mẹ ăn tết xa con gái sẽ buồn thế là có hiếu, nhưng phải nghĩ thêm rằng chính việc con gái mình không làm tròn đạo hiếu với nhà chồng ngày tết mới thực sự khiến bố mẹ buồn lòng. Con gái tôi lấy chồng xa, tết tôi cũng mong con. Nhưng nếu con tôi bảo về ăn tết, tôi không bao giờ cho phép.
Các anh con trai hãy nhớ: trách nhiệm của mình là giữ gìn nề nếp gia phong, đừng nhu nhược nghe vợ như con trai tôi. Con dâu là phải theo lề thói của nhà chồng, nếu vợ các anh không theo thì mình phải nắn cho theo. Chứ đừng cổ suy cho sự xuống cấp đạo đức của phụ nữ, họ sẽ được đằng chân lân đằng đầu, chỉ có bố mẹ anh là người đau lòng chịu khổ. Như tôi lúc này đây, vừa gõ từng dòng chữ, vừa nghĩ đến đứa con trai bất hiếu của mình mà không cầm được nước mắt.
Theo Vietnamnet
Muốn biết chàng có yêu mình thật lòng hay không, hãy hỏi chàng 5 câu hỏi sau Có rất nhiều cách để biết được chàng có yêu bạn thật lòng hay không. Đầu tiên, hãy hỏi chàng những câu hỏi sau trước nhé, xem thử thái độ và câu trả lời bạn nhận được là gì. 1. "Anh yêu em không?" Chắc chắn rồi, đây là câu hỏi đầu tiên bạn phải hỏi chàng để biết được chàng yêu mình...