Đắng lòng vì nhờ bạn thân ‘thử’ người yêu
Cô gái đã tự biến mình trở thành “kẻ thứ ba” trong mối quan hệ của bạn thân và người yêu.
Cô đau đớn khi gián tiếp giúp bạn thân và người yêu trở thành “anh em kết nghĩa” (ảnh minh họa)
“Ngồi cùng phòng xem bạn nhắn tin với người yêu, còn mình đến một âm báo tin nhắn cũng chẳng có”… đó là hoàn cảnh éo le cô gái đăng tải tâm sự trên trang confession của trường Đại học Kinh tế Quốc dân (Hà Nội) đang gặp phải.
Cô có một người bạn chí thân từ hồi lớp một, lên đại học cả hai ở ghép cùng nhau. Một lần rảnh rỗi, cô đưa số điện thoại của người yêu cho bạn thân nhắn tin với mục đích “thăm dò”, “thử lòng”. Nào ngờ, cả hai lại trở thành anh em kết nghĩa của nhau.
Ban đầu, nhờ có bạn thân là cầu nối, cô và người yêu hiểu nhau hơn, các vấn đề khúc mắc dễ được giải quyết. Nhưng càng ngày, cặp đôi “anh trai – em gái” càng trở nên thân thiết, gắn bó. Thậm chí, anh chàng kia còn nhắn tin, gọi điện, quan tâm em gái nhiều hơn cả cô gái mình yêu.
Cô thường xuyên nghe người bạn thân cùng phòng khoe khoang, mỗi ngày đều được anh trai kết nghĩa gọi điện ít nhất 5 phút, nắm rõ “như lòng bàn tay” lịch trình hàng ngày của anh trai. Trong khi đó, điện thoại cô lặng ngắt và cô chỉ biết chờ tin nhắn vì sợ người yêu bận rộn.
“Còn gì buồn hơn khi có người con gái khác khoe với mình là họ hiểu người yêu mình hơn cả mình. Có nhiều lần, em nói với anh ấy là hãy chia sẻ nhiều hơn với em vậy mà hễ có chuyện gì anh ấy lại tâm sự với bạn thân của em”, cô ngậm ngùi viết.
Tâm sự bi hài của nữ sinh Kinh tế
Đỉnh điểm là một lần, cô đọc được tin nhắn người yêu gửi cho em gái kết nghĩa. Đó là những tin nhắn yêu thương mũi mẫn, chúc ngủ ngon rồi ngày mới tốt lành. Cô cảm thấy bản thân như bị lừa dối vì cuộc tình hai năm của mình còn không được trân trọng bằng mối quan hệ “anh trai – em gái” kết nghĩa trong thời gian ngắn.
Rơi vào cảnh “ngồi cùng phòng xem bạn nhắn tin với người yêu, còn mình đến một âm báo tin nhắn cũng chẳng có”, cô bắt đầu suy nghĩ về định nghĩa “người thứ ba”.
Video đang HOT
Tâm sự của nữ sinh Kinh tế được đông đảo dân mạng quan tâm. Nhiều người cho rằng, chính cô đã tự đẩy mình vào hoàn cảnh éo le này khi lúc trước đồng ý để bạn thân “thử lòng” người yêu.
“Ngay từ đầu, cho bạn thân thử người yêu bạn đã sai lầm. Sai một li đi một dặm. Bạn đem mỡ dâng tận miệng mèo rồi giờ còn than thở gì đây. Đọc NEU Confession bao lâu mà không biết bạn thân và em gái kết nghĩa là hai nhân vật phản diện”, nick name Hương Cúc viết.
Một số khác đưa ra lời khuyên, cô nên chủ động chia tay người yêu và chấm dứt luôn mối quan hệ “thanh mai trúc mã” với cô bạn cùng phòng bởi, cô đang bị cả hai lừa dối.
“Linh cảm của con gái thường rất đúng. Bạn nên xâu chuỗi các sự việc lại rồi đưa ra quyết định cuối cùng nếu không, chỉ bạn bị tổn thương thôi”, nick name Thùy Linh viết.
Trích nguyên văn tâm sự của nữ sinh Kinh tế:
#8330
BẠN THÂN LÀ EM GÁI KẾT NGHĨA CỦA NGƯỜI YÊU
Xa gia đình, ở ghép cùng nhỏ bạn thân từ hồi cấp một.
Em là cô gái không có gì nổi bật, à thật ra thì có cái mặt bánh bao nhìn “ngơ ngơ”, tính tình vô tư trước, sau lại suy nghĩ nhiều. Có lẽ vì thế mà chuyện tình cảm của em cứ rối tung, rối mù lên.
Chuyện là một hôm con bạn em rảnh rỗi quá, xin số điện thoại người yêu em, mục đích là thăm dò xem chàng ta phản ứng thế nào khi gái lạ nhắn tin làm quen. Ban đầu, nhờ con bạn mà anh ấy dần biết thấu hiểu cho em nhiều hơn, không vô tâm như trước.
Sau con bạn em chủ động nhắn tin, kết bạn Facebook, kết nghĩa anh – em với anh người yêu của em. Mà thường, ai đã nhận lời làm anh trai kết nghĩa thì sẽ có những phản xạ tình cảm (quan tâm lo lắng, thể hiện) y như người yêu vậy. Điều này cũng khiến em hơi lo ngại khi biết chuyện.
Chơi thân với nhau đã lâu, em luôn tin tưởng bạn thân em. Nó cũng là một đứa chững chạc, suy nghĩ thấu đáo, biết quan tâm người khác lại tinh tế. Em và người yêu quen nhau được 2 năm có lẻ, thời gian tuy không dài nhưng cũng đã cùng nhau vượt qua rất nhiều sóng gió, vượt qua cả giới hạn về địa lý. Vậy mà khi sóng gió ập đến, nhiều điều khiến lòng em vừa buồn, vừa phải suy nghĩ nhiều hơn.
Anh người yêu nói với em là rất bận nên bình thường chỉ nhắn tin hoặc gọi điện một vài phút chúc em ngủ ngon. Em thì nghe lời anh ấy, không dám làm phiền, chỉ biết chờ tin nhắn anh ấy. Cũng không có thời gian gặp mặt, đi chơi như trước.
Anh ấy lại không biết em và em kết nghĩa của anh thân đến mức nào. Bạn em kể em nghe rất nhiều chuyện: mỗi ngày hai người đều nhắn tin, gọi điện ít nhất là 5 phút, anh lại chẳng bao giờ cúp máy trước, lịch trình của anh ấy bạn em nắm gần hết… Còn gì buồn hơn khi có người con gái khác “khoe” với mình là họ còn hiểu người mình yêu hơn cả mình.
Có nhiều lần em nói với anh ấy là hãy chia sẻ nhiều hơn với em vậy mà cứ có chuyện gì là anh ấy lại tâm sự với bạn thân của em. Giận nhất là một lần chúng em giận nhau, em không hề có lỗi, thậm chí còn là người chịu tổn thương nhiều hơn, vậy mà anh ấy chỉ nhắn một tin duy nhất: “Em tin hay không cũng được” rồi biến mất trong mấy ngày.
Tối đó em đã chờ anh ấy, chỉ cần một tin nhắn của anh ấy em sẽ bỏ qua tất cả. Vậy mà, tối đó anh ấy gọi điện tâm sự với bạn thân em mà không biết rằng em cũng đang rất buồn. Đã vậy đứa bạn thân còn luôn nói anh mình đúng, trách em sao lại không tin tưởng anh ấy.
Em đã rất nỗ lực quan tâm, mong muốn thấu hiểu người yêu của mình, lại tôn trọng chuyện tình cảm anh em của bạn nên không nói gì. Chấp nhận sự bỏ bê, những câu xin lỗi của anh và những câu chuyện về anh từ bạn thân của em. Nhưng bây giờ em không chịu đựng được nữa. Rõ ràng yêu nhau là cùng chia sẻ, mang đến cho nhau hạnh phúc, chứ đâu phải là chịu đựng.
Đỉnh điểm nhất là gần đây, lâu lắm em và anh ấy mới có buổi đi uống nước, em cảm nhận giữa chúng em có gì đó xa cách lắm. Nhưng em không nói những uất ức, nghi hoặc trong thời gian qua, chỉ bóng gió bảo anh: “Em hay để bụng lắm, chỉ là không thích nói ra thôi. Nên giờ mới ú vầy nè!”.
Hôm nay em rất sốc khi thấy tin nhắn của anh ấy gửi cho bạn em, rất mùi mẫn, yêu thương, còn có cả lời chúc tuần mới, ngày mới ý nghĩa vui vẻ gì gì đó. Bạn thân em lại xóa hết tất cả tin nhắn chỉ chừa mỗi cái tin nhắn đó và tên danh bạ là “Anh”.
Hiện tại em cảm thấy rất khó chịu, như là mình bị lừa dối. Chẳng lẽ, anh em kết nghĩa lại hơn cả người yêu đã bên cạnh anh ấy lâu như vậy sao. Còn bạn thân em vốn đã biết chuyện chúng em là thế sao còn thân thiết với người yêu của bạn đến vậy?
Em đang tìm định nghĩa của “người thứ ba”. Từ bây giờ, không lẽ ngồi cùng một phòng mà bạn mình nhắn tin với người yêu của mình, còn điện thoại mình cả một âm báo cũng chẳng có.
Theo Eva
Đắng lòng cảnh làm dâu nhà có cô ruột ế sưng
Tôi bỗng dưng biến thành con thuyền chông chênh giữa 2 dòng nước, nghiêng bên nào cũng khổ.
Ảnh minh họa.
Chúng tôi yêu nhau khi 2 đứa đều là sinh viên năm nhất. Anh ở một huyện ngoại thành Hà Nội, còn tôi ở tận Nghệ An.
Trong thời gian yêu nhau, nghe anh kể về gia đình, tôi cũng hiểu sơ sơ về hoàn cảnh nhà anh. Bố mẹ anh đều là giáo viên, sống cùng nhà còn có cô ruột anh, cô ốm đau bệnh tật từ nhỏ, lớn lên không lấy chồng mà ở vậy. Khi cô già hơn, đau ốm liên miên nên bố anh đón cô về nhà chăm sóc.
Ngày ra mắt đầu tiên, tôi run lắm, dù đã được anh chuẩn bị tinh thần từ trước. Tôi không phải là đứa quá kém trong khoản giao tiếp, ý tứ, nhưng anh vẫn phải dặn dò tôi từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, anh bảo cô anh khó tính lắm.
Về đến nhà anh, tôi bắt đầu thấy hoảng, vì có đủ bố mẹ, cô anh ngồi chờ sẵn ở bàn uống nước. Tôi chào hỏi, đặt túi hoa quả lên bàn, may mắn buổi đầu không có gì sơ suất xảy ra. Chỉ có điều, lúc đề cập tới chuyện lâu dài, mẹ anh chặc lưỡi: "Nghệ An xa quá, lấy nhau về rồi vất vả đủ đường". Tôi nghe vậy chỉ biết cúi mặt cười trừ. Cô anh bỗng lên tiếng: "Ảnh hưởng gì, nó làm dâu thì nó về nhà mình ở, chứ mình có phải về nhà nó đâu". Tôi được lời bênh thì nhẹ nhõm hẳn ra.
Sau đó ít lâu, chúng tôi quyết định kết hôn. Bạn bè tôi có đứa bảo, tìm hiểu cho kỹ đã, người ta làm dâu 1 mẹ còn thấy khổ, mày làm dâu 2 mẹ chồng, tha hồ mệt đấy. Tôi biết chứ, nhưng tôi và anh yêu nhau, hơn nữa tôi chỉ cần khéo léo một chút thôi là ổn thỏa mà. Thế nhưng, tôi quả thực đã chủ quan, cưới nhau về, sống chung một nhà tôi mới thấy được sự đấu đá ngầm giữa mẹ chồng và em cô. Tôi bỗng dưng biến thành con thuyền chông chênh giữa 2 dòng nước, nghiêng bên nào cũng khổ.
Mẹ chồng và cô không ưa nhau, chỉ tiếp xúc vài lần là tôi biết, nhưng vì cả 2 đều sợ cái uy của bố chồng nên không ai dám bộc phát ra bên ngoài, chỉ âm thầm chống đối lại nhau. Tôi đi chợ, mẹ chồng bảo thích ăn món này, tôi mua về nấu, đến bữa kiểu gì cô cũng không động đũa, mặt nặng mày nhẹ với tôi, bảo có mỗi bữa cơm nấu cũng chẳng ra gì. Mua toàn thứ cô không ăn được thế này, khác gì trêu tức cô. Hoặc ngược lại, những món cô tôi ưa thích lại là những món mẹ chồng tôi không bao giờ ngó ngàng. Thế là từ vụ đấy, tôi kinh nghiệm, mỗi lần đi chợ lại hỏi cả 2 người cho chắc, bữa cơm bỗng dưng cầu kỳ và mất thời gian vô cùng.
Về sống chung, tôi biết hôm đầu tiên cô bênh tôi cũng chẳng phải vì quý hóa gì tôi cả, là do cô thấy mẹ tôi phản đối thì bênh để chọc tức mẹ chồng mà thôi.
Trong nhà, 2 người lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, nhưng thực chất là bằng mặt mà không bằng lòng. Tôi làm theo lời người này, thì người kia lườm nguýt. Thành ra, về nhà chồng mấy tháng, tôi chả thân thiết được với ai. Trong đầu lúc nào cũng phải nơm nớp lo làm thế nào để làm vui lòng người này mà lại không mất lòng người kia.Mẹ chồng tôi vẫn đang công tác nên việc nhà thường do cô đảm nhiệm, từ khi tôi về làm dâu, 1 tôi tay quán xuyến tất cả mọi việc. Đi làm trên cơ quan về cái là tôi luôn chân luôn tay với việc nhà. Cô anh bảo, con gái về nhà chồng, như thế là đúng rồi. Còn mẹ tôi thấy cô không làm gì đâm ấm ức, bà xì xào với tôi: "Cả ngày chẳng được cái việc gì rồi còn lý lẽ, đúng là bom nổ chậm mà, không biết phải nuôi báo cô đến bao giờ nữa". Mẹ chồng nói thế cũng chẳng phải bênh tôi gì cho cam, chẳng qua thấy cô không làm gì, bà thấy khó chịu mà thôi.
Cô chồng tôi đau chân không đi lại được. Tôi lấy lá về đun rồi bóp chân cho cô. Mẹ chồng nhìn thấy nguýt lên nguýt xuống, bảo cháu dâu có hiếu với cô thế.
Đến khi tôi bầu bí, mẹ chồng và cô ngày càng căng thẳng. Ai cũng muốn chăm tôi theo ý mình. Mẹ chồng bảo, người có bầu thì phải ăn uống tốt, chịu khó đi lại vận động, sau này còn dễ đẻ. Nhưng cô thì bảo, hạn chế hoạt động càng nhiều càng tốt. Thế là cứ mỗi buổi chiều, mẹ chồng lại đứng dưới sân gọi con dâu xuống cùng đi bộ thì cô anh ngồi cạnh mặt sưng mày xỉa lên với tôi. Tôi khó xử vô cùng.
Nhiều lúc nghĩ tôi thấy căng thẳng và mỏi mệt lắm, đi làm cả ngày đã áp lực rồi, về đến nhà còn áp lực tinh thần hơn. Nói với chồng, anh bảo anh biết tính mẹ với cô mà, 2 người vẫn vậy từ ngày xưa, anh bảo tôi chẳng nên để ý. Nói vậy, nhưng anh là con trai, có làm sao cũng không ai nói. Còn tôi phận làm dâu, việc gì cũng tôi gánh chịu, bỏ qua mà sống sao được.
Nhiều lúc tôi nghĩ, chẳng lẽ sinh con ra rồi xin ra ở riêng, chứ cứ tình trạng này kéo dài, chắc tôi stress mà chết mất. Có mẹ nào rơi vào hoàn cảnh giống tôi, có thể cho tôi lời khuyên không?
Theo Kiến Thức
Đắng lòng vì chồng hắt hủi khi bị bệnh 'nhạy cảm' Thái độ của chồng làm tôi cảm thấy tủi thân, ê chề khiến nước mắt không ngừng rơi. Trái tim tôi vô cảm với người chồng mà tôi đã từng coi như ân nhân (Ảnh minh họa) Tôi kết hôn được 2 năm, tháng 8 năm ngoái tôi thấy sức khỏe của mình không tốt, lên mạng tìm hiểu tôi phát hiện mình...