Đang học thạc sĩ thì có bầu, bạn trai ‘chạy làng’, anh công nhân đồng ý ‘đổ vỏ’, tôi có nên đồng ý cưới không?
Tôi không dám phá thai thêm lần nào nữa, vì có thể sẽ vô sinh. Tôi không biết có nên &’nhắm mắt’ lấy một anh công nhân, thấp kém để &’hợp lý hóa’ cái thai không.
Tôi đang rất rối bời vì không biết có nên kết hôn với một người con trai học thức kém làm công nhân không. Anh tốt với tôi, chân thành và hiền lành. Quan trọng nhất là anh yêu tôi và đón nhận tôi ngay cả khi tôi mang trong mình một giọt máu không phải là con anh. Tình cảm đó không phải ai cũng có được. Chỉ có điều tôi và anh quá khác nhau. Tôi sợ rằng nếu lấy nhau chỉ là giải pháp tình thế rồi sau này vợ chồng cũng không hạnh phúc. Khi ấy lại ly hôn thì cả tôi và anh đều khổ.
(Ảnh minh họa)
Anh ở gần nhà tôi, hơn tôi 2 tuổi. Từ những năm tôi học cấp 3, anh đã đem lòng quý mến. Nhưng gia đình tôi là một gia đình gia giáo, không cho phép yêu đương nếu không cân xứng. Anh học hành kém cỏi, chỉ là công nhân ở khu công nghiệp. Còn tôi là người học hành giỏi giang, lúc đó chuẩn bị đi thi đại học. Hơn nữa, em cũng không có tình cảm với anh nên cũng chẳng mặn mà dù vài lần anh ngỏ ý. Với tôi, tôi chỉ yêu người đàn ông nào thông minh, giỏi giang mà thôi.
Lên thành phố học, với vẻ ngoài xinh xắn, tôi được rất nhiều anh theo đuổi. Vì thế mà tôi càng không ngó ngàng tới anh. Chưa bao giờ tôi cho anh ấy một cơ hội mặc dù hầu như tuần nào anh cũng lên thăm tôi, mua quà cho tôi. Tôi cũng đã từ chối anh thẳng thừng rằng tôi và anh không thích hợp. Tôi không yêu anh, chỉ coi anh là bạn, là anh trai, anh nên tìm người khác phù hợp hơn để yêu nhưng anh không chịu. Anh nói chừng nào tôi còn chưa lấy chồng, anh còn chăm sóc cho tôi.
Tôi có người yêu. Đó là một chàng trai đẹp trai, học hành giỏi giang. Tôi thấy người đó mới xứng với mình. Hai đứa yêu nhau và tôi cũng công khai cho anh biết điều đó để anh dừng lại. Anh rất tôn trọng tôi. Khi biết tôi có người yêu, anh liền giữ khoảng cách, không quan tâm, vồ vập nữa. Nhưng anh vẫn nói khi nào tôi cần anh giúp đỡ điều gì, hãy gọi cho anh. Từ đó, anh để tôi “yên”, không làm phiền nữa.
Tôi và người yêu quan hệ với nhau. Chuyện đó diễn ra gần 1 năm trời. Lần đầu có thai, tôi hoảng hốt vô cùng. Nhưng vì sĩ diện của bản thân, vì sợ gia đình nên tôi quyết định tự ý đi phá thai. Đó không phải lần duy nhất. Sau đó có thêm 1 lần nữa tôi phải bỏ giọt máu của mình. Đó là năm cuối cùng tôi học đại học. Cho tới bây giờ, khi tôi đang học thạc sĩ, một lần nữa tôi lại có thai. Và lần này tôi không thể bỏ được nữa vì sợ mình sẽ vô sinh.
Video đang HOT
Nhưng đúng vào giờ phút đó thì bạn trai của tôi lại “bỏ của chạy lấy người”. Anh ta bỏ tôi đi lấy vợ vì nói rằng quê quán chúng tôi xa nhau quá, gia đình anh ta không đồng ý. Một mình vác cái bụng bầu ở tháng thứ 4, tôi hoang mang cực độ. Trong lúc đó, không biết gọi cho ai, tôi đã nghĩ tới anh. Và anh vẫn giữ lời hứa mà anh nói năm nào. Anh giúp đỡ tôi và ngỏ lời muốn cưới tôi, muốn làm cha đứa trẻ.
Tôi thực sự xúc động trước tình cảm chân thành mà anh dành cho tôi. Tôi không thể tin nổi thời đại này vẫn còn những người tốt đến như vậy. Có lẽ vì anh yêu tôi nhiều quá nên anh đã chấp nhận mọi thứ thuộc về con người tôi. Tôi cảm động lắm và thầm cảm ơn cuộc đời đã cho tôi gặp được anh, một người để tôi có thể dựa vào khi cần.
Nhưng tôi đang phải suy nghĩ và cân nhắc rất nhiều. Tôi biết ơn anh, trân trọng tình cảm của anh nhưng tôi không yêu anh. Đó là sự thật. Hơn nữa, chúng tôi khác nhau nhiều quá. Tôi đang học thạc sĩ, đang đi làm cho một công ty liên doanh nước ngoài. Còn anh chỉ là công nhân của một khu công nghiệp. Tôi không có ý khinh anh nhưng sự khác biệt giữa chúng tôi là điều không thể phủ nhận được. Dù có yêu nhau nhưng suy nghĩ, cách nhìn nhận cuộc sống, trình độ khác nhau thì cũng khó mà hạnh phúc được.
Giờ đây tôi không có đường lui. Cái thai trong bụng ngày một lớn dần, anh tốt và yêu thương tôi. Nếu không lấy anh, tôi sẽ phải chấp nhận cảnh bị mọi người xì xào, bàn tán. Tương lai của tôi cũng vì thế mà khó khăn hơn vì tôi không chồng mà có một đứa con. Nếu lấy anh, mọi việc sẽ được giải quyết hết, gia đình tôi cũng giữ được thể diện. Nhưng tôi không yêu anh. Tôi và anh lại khác biệt quá nhiều sợ rằng sớm muộn cũng ly hôn. Tôi phải làm sao đây, liệu một người học hành giỏi giang như tôi có thể hạnh phúc bên một người chồng chỉ là công nhân hay không?
Theo Afamily
Hạnh phúc được đo đếm bằng những tổn thương đã từng trải qua...
Với tôi, đó là những vết thương đã lành tuy rằng vẫn còn vài mảnh sẹo. Với năm tháng vụng dại với tình yêu đầu đời để rồi chỉ một chút thay đổi nhỏ sẽ dẫn đến những cãi vã. Những cái bất chợt của sự giao mùa là sẽ muốn đi đến một vùng đất mới để thỏa mãn sự râm ran của cảm xúc, hay những chiều nắng hiền là chân lại muốn đi. Những ngày mưa tỉ tê là muốn vùi mình trong chăn ngủ.
27 tuổi, không còn quá trẻ để muộn phiền là lại xách ba lô lên và đi. Không còn hục hặc với nỗi đau khi buông một tình yêu xuống, cũng không còn chới với khi đào bới lại những nỗi đau.
Ở tuổi này, ta đủ để kiên nhẫn cho sự bực dọc từ khách hàng, đủ tỉnh táo để không sa đà vào ký ức cũ, đủ mạnh mẽ để chơi với cô đơn.
Hạnh phúc của tuổi trẻ, bạn đong đếm nó thế nào?
Với tôi, đó là những vết thương đã lành tuy rằng vẫn còn vài mảnh sẹo. Với năm tháng vụng dại với tình yêu đầu đời để rồi chỉ một chút thay đổi nhỏ sẽ dẫn đến những cãi vã. Những cái bất chợt của sự giao mùa là sẽ muốn đi đến một vùng đất mới để thỏa mãn sự râm ran của cảm xúc, hay những chiều nắng hiền là chân lại muốn đi. Những ngày mưa tỉ tê là muốn vùi mình trong chăn ngủ.
Tôi đã biết yêu vào năm 18 tuổi, tình yêu được đi lên từ tuổi học trò. Say đắm nhưng không bi lụy.
Tình yêu là một thứ kỳ lạ, nếu có một người cuồng nhiệt thì sẽ có một người buông lơi. Và kết quả là mỗi người mỗi hướng. Tình yêu lúc đó của tôi cũng vậy, đã dừng lại khi có sự khập khiễng về cảm xúc.
Cánh cửa này đóng lại cũng sẽ có cánh cửa khác mở ra, nên sau mối tình ấy tôi đã quen một người khác. Với những người đã từng yêu và đã từng bước qua những chông chênh của cuộc đời, chắc họ sẽ hiểu được hơn thế nào là sự bình yên.
Tâm hồn của con người thật sự rất mong manh, chỉ cần đi lại vết thương cũ họ cũng sẽ lại gục ngã. Vết thương mà một người nào đó đã mang lại cho mình thì đừng vì hận thù mà đem đi bỏ lại cho người khác nữa.
Ai cũng sẽ nhận ra được mình yêu ai và cần ai. Đừng nói ra những điều anh không biết, anh chỉ lạc lối với bản thân chứ không thể lạc lối giữa hai người. Yêu anh, nhưng không thể cổ xúy cho anh và cũng không thể chấp nhận tình tay ba. Anh yêu cô ấy, hãy đến với cô ấy và tránh xa em ra. Đừng biến em thành đứa con gái chỉ được ngủ với anh nhưng lại không được công nhận với mọi người.
Cảm xúc của anh là ham muốn hay là yêu thương?
Em không phải là người cao thượng, nhưng không thể dành giật tình yêu. Chúng ta đã trải qua những vết thương có thể nói là khó hàn gắn, thế tại sao lại tiếp tục xát muối vào trái tim nhau. Anh đã không còn tôn trọng em khi ở bên cô ấy. Lừa dối thì mãi vẫn là lừa dối.
Cũng như trước kia, anh cũng vẫn tiếp tục là người làm tổn thương em. Thôi thì em sẽ chọn cách rời xa và mong anh đừng bước vào cuộc sống của em nữa. Hãy chung thủy anh ạ! Đừng tham lam mà làm mất đi nhân cách của mình. Em sẽ xem như đây lại là một bài học trong cuộc sống của mình.
Đi đoạn đường nào cũng sẽ có gian nan, mấy ai được may mắn khi yêu là đã tìm được cho mình đúng người.
Bình yên ở đâu để em đi tìm?
Và cũng có người đã nói với em "Em đừng đi tìm nữa thì bình yên sẽ về quanh em"
Em sẽ tin vào điều ấy!
Theo Afamily
Hai người phụ nữ, hai đứa con trai mà cuối cùng tôi chỉ là người 'đổ vỏ'? Có phải cái thói "đàn ông năm bảy lá gan, lá ở cùng vợ lá toan cùng người" là bao gồm cả tôi trong đó không mà trong một lần tìm vui trong quán karaoke, tôi đã tạm quên vợ để cặp với một cô nhân viên trẻ. 22 tuổi, tốt nghiệp đại học, sau 10 năm ở nhà thuê, ăn cơm bình...