Đang định trao nhẫn cho cô dâu thì một cô gái bất ngờ lên giật lấy chiếc nhẫn và hô lớn…
Tôi ngơ ngác chẳng biết nói gì, mà trong giây lát tôi cũng chưa nhớ ra đây là cô gái nào và mình đã ngủ với cô ta khi nào nữa. Mọi người bên dưới bắt đầu xôn xao bàn tán.
Vốn là một chàng trai đào hoa con nhà giàu nên có rất nhiều cô gái theo đuổi tôi và tôi cũng chẳng nhớ nổi đã ngủ với bao nhiêu cô nàng rồi. Chỉ biết người tôi thích cuối cùng và muốn được trọn đời sống thủy chung đó chính là Lan. Nói thực ở Lan chẳng có điểm gì hơn những cô gái kia nhưng tôi vẫn quyết định cưới bởi tôi đã quá mệt mỏi với chuyện đuổi hình bắt bướm, ở cái tuổi 35 bạn bè đứa nào cũng 2 con rồi và tôi cũng chẳng còn ai để mà chơi bời nữa nên đành chấp nhận cưới vợ đẻ con cho xong chuyện việc gia thất để “ông bà bô” bớt càu nhàu than phiền mỗi ngày.
Sau nhiều ngày chuẩn bị, ngày cưới của tôi cũng được diễn ra trong không khí vui vẻ tràn ngập tiếng cười của bạn bè và người thân. Tuy là ngày cưới nhưng đám bạn vẫn chẳng tha cho tôi, mỗi đứa ép tôi một chén khiến cho mặt tôi đỏ hửng lên như đánh son còn đầu óc chỉ muốn đi ngủ cho khỏe. Chỉ còn một tiết mục trao nhẫn nữa là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Lấy chiếc nhẫn trong túi ra chuẩn bị trao vào tay cô dâu, cả hội trường đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động của chúng tôi thì có một cô gái vác bụng bầu to tướng từ đâu chạy đến giật lấy chiếc nhẫn rồi hô lớn:
- Đây là chiếc nhẫn thuộc về mẹ con em, chính em đang mang đứa con của anh trong bụng, em cố gắng đợi từng ngày để chờ anh đến đón lên xe hoa vậy mà cái bụng em ngày càng to mà chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Đến khi em không chịu nổi nữa đi tìm tung tích của anh thì anh lại nên xe hoa với người khác, sao anh lại đối xử tệ bạc với mẹ con em vậy.
Tôi ngơ ngác chẳng biết nói gì, mà trong giây lát tôi cũng chưa nhớ ra đây là cô gái nào và mình đã ngủ với cô ta khi nào nữa. Mọi người bên dưới bắt đầu xôn xao bàn tán ầm ĩ còn Lan thì mặt nhăn lại tức giận ôm váy chạy ra khỏi khách sạn nơi tổ chức đám cưới. Sau một hồi trấn tĩnh tôi đã nhớ ra được cô gái đang mang bầu này, đúng rồi cô ấy là một lễ tân trong một nhà hàng nơi tôi đã từng đi du lịch cách đây vài tháng, nhìn cô ấy xấu và gầy quá khiến tôi thật khó mà nhận ra luôn được. Đúng là lần đó tôi đã ngủ với cô ấy mấy lần thật không ngờ lại có thai mới chết chứ.
Chẳng biết xử lý thế nào tôi giả vờ say nói lảm nhảm:
- Lan à em thay đồ nhanh thế mà sao bụng em to nhanh thế, cái mặt em sao xấu quá vậy là cô dâu phải đẹp mới xứng với anh chứ. Thôi anh đi ngủ một tí khi nào tỉnh anh em mình nói chuyện tiếp. Anh yêu em lắm Lan biết không, cứ đứng đấy đừng đi đâu em nhé.
Ra hiệu cho mấy đứa bạn dìu tôi lên xe tẩu thoát cho đỡ mất mặt trước đám đông với lại chẳng ai thèm chấp nhặt với người uống rượu say làm gì. Thay vì về nhà ngủ tôi phải đi tìm cô dâu. Sau vài tiếng đồng hồ tôi tìm thấy Lan đang ở bên bờ hồ với bộ váy cưới vẫn còn mặc bên người, ngồi cạnh bên Lan tôi vội bảo đứa bạn:
- Mày chụp cho hai đứa tao một kiểu ảnh để ghi lại thời khắc giận hờn của cô dâu trong ngày cưới và sau này sẽ nói cho các con biết mẹ nó khóc xấu xí thế nào.
Nghe thấy tôi nói vậy Lan dường như hết giận mà nhoẻn miệng cười khiến cho bức ảnh của chúng tôi thật ấm áp vô cùng, Lan vừa nói vừa đấm thùm thụp vào ngực tôi:
Video đang HOT
- Em biết yêu anh là khổ nhưng không ngờ anh lại mang cả một cô gái bụng bầu đến khiến em ế mặt với mọi người chẳng biết tìm lỗ nào để mà chui nữa.
- Nên đành phải chạy ra đây định tự tử với mực nước cao đến đầu gối phải không?
- Anh cứ trọc em, ai bảo anh em định tự tử chứ mà tự tử ở đây chỉ làm trò cười cho mọi người thôi. Em nhớ đến nơi đã gắn những kỷ niệm buồn vui giữa hai chúng mình nên đến đây để ôn lại thôi. Còn chuyện đứa bé trong bụng cô ấy anh định giải quyết thế nào?
- Nếu cô ấy không nuôi được thì vợ chồng mình sẽ đón về nuôi được không em? Còn nếu cô ấy chấp nhận giữ đứa con thì vợ chồng mình sẽ chu cấp hàng tháng cho mẹ con họ khoản tiền nhất định nhé. Chỉ tội em phải gánh chịu hậu quả của anh để lại sau một thời gian trượt dài trên quãng đường ăn chơi.
- Thì chỉ còn cách đó chứ chẳng nhẽ em lại chịu mất anh dễ dàng vậy sao.
Thật không ngờ Lan yêu tôi chấp nhận cả quá khứ xấu hổ của tôi và sẵn sàng làm mẹ của đứa con không biết là có phải của tôi thật hay không nữa. Lan đúng là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà tôi may mắn đã lấy được, đúng là có khó khăn mới hiểu nhau và yêu nhau thật lòng. Bây giờ tôi mới thực sự yêu và tôn trọng Lan.
Theo Ngoisao
Con được 20 ngày tuổi, tôi đã bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà để đón dâu mới và 3 năm sau...
Vậy mà đến khi con tôi được 20 ngày tuổi, mẹ chồng tôi đã nổi cơn điên đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi ngơ ngác không hiểu vì sao, chỉ nghe bà hét...
ảnh minh họa
Tôi lấy chồng từ năm 20 tuổi nhưng mãi đến năm 25 chúng tôi mới có con. Có con khó nhọc như thế nhưng chồng tôi chả đoái hoài gì đến vợ, anh đi làm suốt ngày, hôm nào về nhà cũng trong tình trạng say xỉn, không biết trời đất là gì. Tôi chẳng hiểu sao anh lại thay đổi một trời một vực như vậy. Trước kia chồng tôi là một người đàn ông đàng hoàng cơ mà.
Hôm đó tôi sinh con, mẹ chồng chạy đến bệnh viện một mình, nhìn bà lật đật, mắt đỏ hoe, tôi mới gắng hỏi:
- Mẹ, chồng con đâu?
- À, nó bận họp rồi. Chắc không đến được.
Một nỗi thất vọng cứ thế tuôn trào trong tôi. Trong cơn đau đẻ, tôi vẫn cảm thấy được rằng có vẻ như hạnh phúc của tôi đã kết thúc cả rồi. Ông chồng tình cảm ngày nào của tôi giờ đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Anh ấy không để ý gì đến mẹ con tôi cả, có lẽ anh ấy đã có người phụ nữ khác rồi cũng nên.
Đến lúc tôi về nhà, phải 3 ngày sau tôi mới thấy chồng lò dò về. Anh vẫn say khướt. Thấy tôi, anh ghé vào cười rồi nói:
- Cô đẻ rồi à? À... là con gái à? Chán thế cơ chứ? Cứ tưởng có cậu con giai nối dõi, chả biết đẻ gì cả.
Nói rồi anh loạng choạng về phòng sau khi đi vào véo má con một cái làm con bé khóc ré lên. Tôi giận chồng mà không làm gì được, nước mắt ứa ra.
Chồng đã chán là thế mà đến cả mẹ chồng cũng chẳng ra gì. Từ khi tôi sinh con gái, mặt bà khi nào cũng lạnh tanh. Mỗi ngày bà mang vào cho tôi một bát cơm trộn đủ thứ trong đó rồi bảo ăn đi. Xong xuôi, bà bỏ đi đâu biệt tích, đến tối mới thấy mò về. Chồng tôi cũng vậy, chả bao giờ tôi thấy mặt anh ở nhà. Tiền bạc đi làm cả tháng thì chả thấy đâu, tôi muốn kêu, muốn kể tội anh cũng chẳng biết kể với ai vì suốt ngày ở nhà một mình, con thì còn quá nhỏ.
Vậy mà đến khi con tôi được 20 ngày tuổi, mẹ chồng tôi đã nổi cơn điên đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi ngơ ngác không hiểu vì sao, chỉ nghe bà hét lên:
- Mày ở đây ăn hại bao nhiêu năm mà cuối cùng cũng không đẻ được một đứa con trai cho nhà tao. Cuốn gói khỏi nhà tao ngay và luôn đi.
- Mẹ, có chuyện gì vậy mẹ? Con có làm gì nên tội đâu ạ, con nào chả là con hả mẹ.
(Ảnh minh họa)
- Tao nói rồi, nhà tao không chấp nhận cháu gái, mày ôm con cuốn xéo khỏi nhà tao ngay đi.
Lúc đó con tôi mới 20 ngày tuổi, trong người tôi không có một đồng. Tối hôm đó, tôi thấy cửa tủ để tiền của mẹ chồng không khóa, với nỗi căm hận sẵn có, tôi lấy của bà 20 triệu đồng rồi bế con đi.
Tôi nghĩ rằng chừng đó số tiền chẳng thấm tháp vào đâu so với nỗi khổ mà tôi phải chịu đựng ở nhà chồng suốt chừng ấy năm. Tôi bắt xe về quê với mẹ và sau đó, cắt đứt mọi liên lạc hoàn toàn với gia đình chồng. Cuộc sống của tôi những ngày đó phải nói là rất khốn khổ, tôi phải chạy ăn từng bữa, làm đủ việc để nuôi con vì bố mẹ tôi đã già. Sau khi con được 2 tuổi, tôi để con lại cho mẹ chăm rồi lên thành phố, dùng số tiền tôi lấy của mẹ chồng để đi xin việc, cuối cùng tôi cũng tìm được một công việc ổn định, lương chỉ 6 triệu nhưng như thế cũng là quá tốt đối với một bà mẹ như tôi.
Cuộc sống của tôi ngày càng ổn định, tôi được cất nhắc lên chức và lương cũng khá hơn. Lúc này tôi đã đón con lên và thuê giúp việc, trong công ty tôi cũng có một trưởng phòng góa vợ và chúng tôi bắt đầu tìm hiểu nhau, sau 6 tháng, anh và tôi làm lễ cưới và chúng tôi thực sự hạnh phúc. Anh bị vô sinh nên anh xem con gái tôi như con đẻ, tôi lấy làm mãn nguyện vì điều đó dù đôi khi cũng cảm thấy buồn vì không thể sinh được một đứa con cho anh.
(Ảnh minh họa)
Bẵng đi 3 năm sau, một ngày nọ tôi bỗng gặp lại một người hàng xóm cũ ở chợ. Nhận ra tôi, chị ta tíu tít hỏi thăm rồi kể chuyện. Nghe kể chồng tôi nghiện ma túy rồi bán hết gia sản khi nào không rõ, mẹ chồng tôi sợ nguy hiểm cho tính mạng của tôi nên mới giả vờ đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi nghe xong thì chết sững, vậy mà bấy lâu nay tôi cứ hận mẹ chồng. Người hàng xóm ấy cũng nói thêm rằng giờ mẹ chồng tôi sống một mình rất đơn độc vì chồng tôi đã mất 2 năm trước vì phê thuốc.
Tôi nghe xong mà bàng hoàng. Ngày hôm đó tôi tìm về căn nhà xưa, quỳ dưới chân mẹ chồng để nói lời cảm ơn. Giờ thì tôi đã biết vì sao cánh cửa tủ để tiền của bà hôm đó đã không khóa. Bà bảo rằng bà rất muốn gặp cháu, bà xin lỗi vì đã phải dùng đến cách đó và xin lỗi vì đã giấu tôi. Bà nói nếu tôi không bỏ đi làm lại cuộc đời thì có lẽ, cuộc đời tôi giờ đã rất tăm tối với người chồng nghiện ngập. Bà thương con nhưng cũng không đành lòng khi thấy tôi sống đau khổ.
Giờ thì tôi đã biết rằng dù sao số mình vẫn may mắn vì có một bà mẹ chồng giàu lòng thương đến như vậy. Vậy mà bấy lâu nay tôi cứ căm hận bà. Tôi hứa từ nay, tôi sẽ thay chồng chăm sóc tốt cho bà xem như là sự báo hiếu muộn màng của mình dành cho người mẹ chồng đau khổ.
Theo blogtamsu
Lật chăn lên đòi chồng tân hôn tôi mới bàng hoàng phát hiện sự thật 'giá' cao mà mình được nhà chồng trả Đêm tân hôn chồng ôm chặt lấy tôi rồi thủ thỉ xin lỗi. Lúc ấy tôi vẫn còn đang ngơ ngác, anh có gì để xin lỗi tôi đâu. Nhưng rồi sự thật ngã ngũ khi lật tấm chăn lên... Xuất thân trong cái gia cảnh nghèo khó. Bố mẹ cố gắng tần tảo nuôi ăn học đàng hoàng như người ta. Nhưng...