Đang đi công tác, 7h tối nhận được cuộc gọi cầu cứu của vợ mà tôi sợ tái mặt, hốt hoảng đặt vé máy bay về nhà gấp trong đêm
Tôi không thể ngờ được, lúc mình đi công tác, ở nhà lại xảy ra chuyện lớn.
Vợ chồng tôi yêu nhau từ thời còn tay trắng. Lúc đó, tôi vẫn trong quá trình khởi nghiệp, vẫn còn nhiều khó khăn, túng thiếu lắm. Ngân, vợ tôi hiện tại, đã đồng hành, hỗ trợ tôi rất nhiều. Vậy nên khi công ty bắt đầu ổn định, có lãi là tôi cầu hôn em liền. Đám cưới của chúng tôi cũng đơn giản thôi nhưng rất ấm cúng, hạnh phúc.
2 năm đầu sau đám cưới, vợ chồng tôi vẫn ở nhà trọ. Sau đó, tôi bàn với vợ vay tiền ngân hàng mua đất xây nhà riêng. Tôi thích mua nhà chung cư cho tiện nghi, an toàn nhưng vợ phản bác. Cô ấy thích cuộc sống bình yên ở làng quê, xung quanh có nhiều cây xanh, có một khu vườn nho nhỏ để cô ấy trồng rau và có khoảng đất trống ngoài cổng để trồng hoa. Chiều lòng vợ, tôi đã mua mảnh đất ở vùng ngoại ô, xây nhà khang trang, hết tổng hơn 4 tỷ đồng. Trong đó, chúng tôi vẫn đang nợ ngân hàng 2 tỷ.
Cũng may công ty tôi làm ăn khá tốt, việc trả nợ cũng không quá khó khăn. Chỉ là tôi phải đi công tác nhiều để mở rộng thị trường nên thời gian dành cho vợ cũng không được nhiều nữa. Biết vợ buồn, mỗi lần về, tôi đều mua quà tặng và an ủi cô ấy. Ngân cũng là người hiểu chuyện nên chưa từng giận hờn hay nghi ngờ chồng. Dù phải đi khám bầu một mình hay đi cà phê, mua sắm một mình, cô ấy cũng chưa từng than vãn một lời.
Video đang HOT
Ảnh minh họa (Nguồn AI)
Thứ 2 tuần trước, tôi ở Đà Nẵng, đang nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi thì nhận được điện thoại của vợ. Lúc đó là 7h tối, vợ tôi khóc nức nở, cầu cứu tôi. Cô ấy nói bị té trong nhà tắm, giờ rất đau và bị chảy máu, không biết phải làm sao? Tôi hốt hoảng, vội gọi điện cho chị gái đến nhà, đưa vợ đi bệnh viện gấp.
Vừa tắt máy, tôi lập tức đặt vé máy bay về lại Nha Trang ngay trong đêm, tạm gác lại mọi công việc còn dang dở. Lúc về đến nơi, vợ tôi đã được cấp cứu trong bệnh viện. Cũng may cô ấy chỉ bị động thai, không ảnh hưởng đến em bé trong bụng nhiều nhưng vẫn cần nằm viện theo dõi, điều trị thêm. Khi về nhà vẫn cần chăm sóc đặc biệt chứ không thể tự làm mọi việc nhà cửa, đi làm như trước đây.
Chị gái, mẹ tôi đều trách tôi quá tham công tiếc việc, vợ bầu bì mà cứ để mặc vợ ở nhà một mình. Mẹ còn bực dọc bảo nếu tôi tham tiền thì đừng có vợ, còn có vợ thì phải biết quan tâm, chăm sóc cho vợ, nhất là lúc cô ấy mang thai và sinh đẻ. Tôi cũng biết mình có lỗi nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ, nếu không đi công tác nhiều, làm sao tôi phát triển được công ty và kiếm tiền trả nợ, kiếm tiền lo cho gia đình sung túc?
Hiện giờ, vợ tôi đã xuất viện về nhà, tôi cũng túc trực ở nhà để chăm sóc cô ấy. Nhưng tình hình này kéo dài thì không tốt chút nào, công việc ở công ty đang bị trì trệ. Vợ thì khuyên tôi cứ đến công ty làm nhưng bỏ cô ấy ở nhà một mình, tôi không yên tâm. Phải làm sao mới là tốt nhất đây?
Choáng váng vì sự bừa bộn mà chồng gây ra trong 10 ngày tôi đi công tác
Cứ nghĩ về nhà với sự ấm áp sau chuyến công tác dài ngày mệt mỏi, tôi không ngờ hiện thực lại phũ phàng, cay đắng quá.
Ảnh minh họa
Mới lấy chồng nửa năm nay, còn chưa có con nhỏ nhưng tôi đã cảm nhận được sự vô trách nhiệm của chồng mình. Một tháng anh ấy làm được 10 triệu, chỉ bằng nửa mức lương của tôi nhưng lúc nào cũng hênh hoang, cho rằng mình giỏi. Chồng tôi có tật nói nhiều, có những chuyện anh chẳng biết gì nhưng vẫn gân cổ lên cãi với người ta. Họ bực mình chẳng nói nữa thì anh lại cho rằng mình đúng. Tôi khuyên mãi, bảo chồng nên học hỏi thêm và đừng ngang bướng, tranh luận những vấn đề mình không giỏi giang mà anh không nghe.
Công việc nhà, chồng tôi cũng không đụng tới. Anh nói đó là việc của đàn bà, còn anh là đàn ông nên chỉ làm những việc lo việc lớn thôi. Đi làm 8 tiếng ở công ty, về nhà tôi còn phải nấu nướng, giặt giũ, chồng thì thản nhiên nằm xem ti vi hoặc đi nhậu. Tôi nhờ vả chuyện gì, anh lại cáu gắt, đá thúng đụng nia. Tôi đã in đơn ly hôn rồi nhưng chưa đưa cho chồng vì sợ bị mang tiếng, sợ bố mẹ buồn; chứ thật lòng, tôi bất mãn chồng lắm rồi.
Hôm qua, tôi kết thúc chuyến công tác 10 ngày. Cứ nghĩ khi về nhà sẽ nhận được sự quan tâm, ấm áp của chồng nhưng không, hiện thực phũ phàng hơn tôi nghĩ nhiều. Tôi gọi điện báo trước, kêu anh đến sân bay đón tôi nhưng chồng lấy lý do bận việc, bảo tôi tự đi taxi về nhà. Tôi dặn anh phải dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ vì tôi rất mệt, không thể lao vào dọn dẹp được nữa.
Vừa mở cửa, tôi đã sửng sốt. Nhà cửa chẳng khác gì bãi chiến trường. Từ phòng khách đến nhà bếp, phòng tắm, chỗ nào cũng bừa bộn, đầy rác thải. Chồng tôi không nấu ăn mà mua cơm hộp về ăn rồi vứt luôn hộp xốp đựng cơm dưới nền nhà. Trên bàn trà là hộp mì tôm, vỏ bánh ngọt, lon bia... Dưới bếp là chén bát, dao, thìa bẩn bỏ đầy bồn rửa. Phòng tắm đã ố vàng, mạng nhện đóng đầy bên trên... Trong tủ lạnh cũng lộn xộn đến nỗi tôi không còn phân biệt được đâu ra là đồ hỏng, đâu là đồ ăn còn ăn được.
Quá sức chịu đựng, tôi cãi nhau với chồng rồi xách va li bỏ về nhà mẹ đẻ. Tôi tuyên bố cứng sẽ về khi nào anh dọn dẹp sạch sẽ, trả lại hiện trạng ban đầu của căn nhà. Còn không thì tôi sẽ ly hôn chứ không thể chịu đựng mãi một người chồng lười biếng, ở bẩn được.
Bố mẹ tôi cũng ủng hộ con gái và gọi điện cho thông gia kể hết mọi chuyện. Giờ chồng tôi năn nỉ tôi quay về, nhưng quay về cùng dọn với anh ấy chứ anh ấy không biết phải bắt đầu dọn từ đâu? Nản lòng thật mọi người ạ. Tôi có nên ly hôn luôn cho nhẹ nợ không?
Bố chồng bị liệt, một tay tôi chăm sóc, tới khi tôi sinh con trai liền bị mẹ chồng bắt phải ly hôn Ngày tôi xuất viện về nhà thì chồng đi công tác, không ngờ mẹ chồng lại bắt tôi phải ký vào đơn ly hôn. Mẹ còn nói chồng không muốn tôi ở lại ngôi nhà này nên mới bỏ đi công tác như vậy! Gia đình chồng tôi có 2 cửa hàng đại lý to ở làng nên cũng có thể nói là...