Đang đau vật vã tại phòng chờ sinh, nghe câu đầu tiên chồng gọi điện thoại mà tôi chết tâm
Cả cuộc đời tôi sẽ không thể quên ngày hôm đó!
Sau 1 năm yêu nhau tôi đồng ý kết hôn với anh. Lúc này tôi vừa tròn 23 tuổi, vừa mới rời khỏi cánh cổng đại học. 2 năm sau cưới thì tôi có bầu nhưng cuộc sống hôn nhân đã trở thành cơn ác mộng dài với tôi.
Có những việc mà trước khi kết hôn tôi không bao giờ nghĩ tới, hay nói đúng hơn là trước và sau khi kết hôn chồng tôi là hai người hoàn toàn khác.
Khi mới cưới, hai vợ chồng đã thống nhất với nhau là chưa có bầu luôn mà cùng nhau đi làm để dành dụm tiền, kinh tế vững chắc một chút rồi sinh con cũng không muộn. Anh đồng ý nhưng hành động của anh thì quá quắt lắm.
Rõ ràng cả hai cùng phải đi làm nhưng việc nhà tôi phải làm hết. Kể từ việc đi chợ, nấu cơm, rửa bát, giặt rồi phơi quần áo, là quần áo cho chồng,… Nhiều khi mệt tôi nhờ chồng thì anh thủng thẳng nói: “Vợ thì phải ở nhà chăm lo cơm nước, nhà cửa, con cái, cả hai cùng cày mặt đi kiếm tiền thì nhà cửa, con cái ai lo!”. Lúc đó tôi chỉ im lặng, nghĩ chắc do anh mệt nên nói vậy.
Sau nhiều lần thúc giục từ hai bên gia đình, tôi cũng phải bầu. Các chị có bầu chắc cũng hiểu, cơ thể nặng nhọc đi lại khó khăn, ăn uống cũng không thoải mái như trước rồi những cơn đau lưng, đau hông, chân phù… có rất nhiều khoảnh khắc cần chồng giúp mà chồng chỉ buông lại những câu xé lòng: “Có tay có chân không tự ăn tự uống được à?”, “Bầu có 1 chút mà đã kêu”, “Ai chẳng mệt, anh đi làm về cũng mệt”, “Cái gì cũng đến tay chồng!”, “Kêu gì mà kêu lắm thế”…và đau lòng nhất là câu nói “Đứa con gái nào chẳng sinh đẻ, người ta vẫn đi làm ầm ầm ra, vẫn tự ăn uống, tự lo được mà sao em lạ thế nhỉ?”.
Nhiều lúc như vậy tôi cố nín nhịn, bởi cãi nhau rồi chẳng đi đến đâu, lần nào chồng cũng muốn cãi thắng bằng được với những lý lẽ hết sức buồn cười.
Video đang HOT
Ảnh minh hoạ
Ngày tôi lên cơn đau chuyển dạ thì chồng lại không có nhà, anh đi nhậu với bạn bè và nhất định không chịu nghe máy. Tôi rất thất vọng nhưng không chờ được nữa, tôi vội xách đồ tư trang rồi gọi taxi ra viện để đi đẻ. Bố mẹ hai bên đều ở xa, lúc này tôi chỉ có thể tự lực, dựa vào chính mình để bảo vệ con.
Thấy tôi tự làm mọi thủ tục, bác sĩ chuyên khám thai cho tôi trước đó còn nhìn tôi với ánh mắt ái ngại. Tôi chỉ dám nói dối với bác sĩ là “Chồng em máy hết pin mà gọi chưa được, chắc tí anh ấy sạc xong gọi lại”.
Bác sĩ kiểm tra xong báo là bắt đầu mở được mấy phân rồi nên chỉ chờ đẻ thôi. Tôi vật vã đau đớn trong phòng chờ sinh, bên cạnh chẳng có người thân nào.
Hơn tiếng sau thì bạn thân của tôi vào viện, nó cầm điện thoại chờ chồng tôi gọi. Phải 2 tiếng sau chồng tôi mới gọi lại và câu đầu tiên anh nói bất chấp người nghe chưa lên tiếng là: “Gọi gì mà gọi lắm thế, 7,8 cuộc liền”.
Câu nói của chồng khiến bác sĩ đang chăm sóc tôi cũng sững sờ đứng bất động. Tôi thì thấy như mũi dao đâm vào tim, tổn thương vô cùng.
Quãng thời gian về sau, tôi càng mất niềm tin vào cuộc hôn nhân này. Tôi muốn được giải thoát nhưng ám ảnh việc con không có bố, ông bà ngoại mang tiếng là có con gái bỏ chồng nên lại thôi.
Hiện tại tôi mệt mỏi vì phải cố sống chung với người mà mình đã chết tâm. Có lối thoát nào khác cho tôi không?
Ly hôn chồng từng là 'thanh mai trúc mã', tôi nói một câu khiến anh ta phải á khẩu
Ly hôn đúng là cơn ác mộng với tôi nhưng rồi nó sẽ trôi qua, còn người đàn ông lựa chọn nhân tình, ruồng bỏ vợ không bao giờ nhận được quả ngọt.
Tôi và chồng là bạn học cùng lớp, cùng trường hay còn gọi là thanh mai trúc mã. Hồi đó, anh ấy nổi tiếng với hình ảnh soái ca vừa đẹp trai, học giỏi, lại con nhà có điều kiện. Trong khi đó tôi là một cô gái nhan sắc nổi bật, học lực luôn xếp loại giỏi. Chúng tôi được thầy cô và bạn bè trong trường ngưỡng mộ với hình ảnh cặp đôi "trai tài gái sắc".
Sau 2 năm ra trường ổn định công việc thì chúng tôi đi đến hôn nhân. Sự nghiệp thăng tiến, anh thành lập công ty về xây dựng và giữ chức vụ giám đốc. Tôi khi đó đồng ý với mong muốn của anh, lùi về chăm sóc gia đình.
Công việc kinh doanh yêu cầu anh gặp gỡ nhiều đối tác, khách hàng. Thời gian gần đây, anh có tuyển một nữ thư ký xinh đẹp khiến tôi đã cảm thấy bất an.
Rồi đến một ngày, anh viện cớ đi công tác với cô thư ký ấy ở tỉnh khác và vô tình bị bạn tôi phát hiện. Bạn gửi cho tôi mấy bức ảnh họ tay trong tay, ngọt ngào tình tứ khiến trái tim tôi vụn vỡ. Hoá ra những điều tôi luôn lo lắng đã xảy ra.
Lúc về nhà, tôi đưa những bức ảnh này ra để xem chồng giải thích như thế nào. Thế nhưng thay vì việc lấp liếm hay biện minh thì chồng thẳng thắn thừa nhận và khiêu khích tôi: "Đúng rồi, chúng tôi đang hẹn hò. Cô xem lại bộ dạng cô đi, xem giống ai?".
Nghĩ lại thì quãng thời gian qua, anh ấy vô tâm với tôi vô cùng. Mặc kệ tôi mang bầu nghén ngẩm, nặng nề, anh chưa từng giúp tôi việc gì. Anh cũng chưa từng đưa tôi đi khám thai một lần.
Và sau lần xích mích khi anh có người thứ 3 đó, tôi với anh quyết định sẽ ly hôn. Tôi chuyển về sống với bố mẹ. Anh cũng đến nhà nhân tình ở.
Chúng tôi gần như không còn liên hệ gì với nhau. Tôi một mình sinh nở và nuôi con, nhẫn nhịn chịu đựng những lời gièm pha.
Ảnh minh hoạ
Sau bao nhiêu khó khăn, chúng tôi cũng được toà gọi ra để giải quyết thủ tục ly hôn. Ngày ra toà, chúng tôi nói chuyện lần cuối cùng trên cương vị vợ chồng:
"- Cô nên nhớ tất cả những gì chúng ta đang thoả thuận, đừng có làm sai đấy!
- Anh yên tâm, ở góc độ nào đó thì không phải anh mà tôi mới là người được giải thoát, mới chính là người được tự do. Ly hôn đúng là cơn ác mộng nhưng rồi tôi sẽ tỉnh mộng và sống tiếp. Tôi sẽ làm cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn. Anh và cô ta xứng đôi với nhau lắm, thật đấy.
- Cô định chúc phúc cho chúng tôi đấy à?
- Làm gì có, tôi đang chờ đến ngày anh sẽ nhìn thấy bộ mặt không hoá trang của cô ta, chờ đến ngày 2 người quay ra cấu xé nhau. Tôi thấy trong lòng mình vui lắm. Chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng đó thôi là tôi sẽ thấy những bẽ bàng mà hôm nay mình phải nhận là xứng đáng.
- Ừ cô đợi đi.
- Tôi với anh bây giờ dã ly dị, tôi sẽ không phải hàm ơn anh nữa. Từ giờ chúng ta hoàn toàn sòng phẳng. Tôi bây giờ không phải là người đứng dưới mái hiên mà phải cúi đầu nên anh hãy nhớ cho 1 điều rằng: Anh tát tôi má phải, tôi sẽ tát anh má trái. Và cả cô ả kia cũng vậy!".
Nói xong tôi dứt bước ra đi và không một lần ngoảnh lại. Sự dứt khoát của tôi không phải là hết tình hết nghĩa, mà tôi biế, chính anh ta và người đàn bà nhiễu nhương đó sẽ phải trả giá đắt. Họ sẽ phải trả giá cho tất cả những điều bất chính mà họ đã làm, trả giá cho cả sự hy sinh sự nghiệp, tuổi xuân của tôi.
Ròng rã 3 năm không được nằm cạnh vợ, tối ấy nghe tiếng nấc ở phòng bên, tôi hé cửa kiểm tra để rồi lặng người Con 3 tuổi nhưng vợ tôi chưa bao giờ để con bé ngủ riêng. Sau 4 năm kết hôn, vợ chồng tôi đã sở hữu một căn hộ nhỏ và lãi được cô công chúa, năm nay con vừa tròn 3 tuổi. Ở ngưỡng 30, nhiều người cho rằng tôi may mắn và hạnh phúc khi gia đình ấm êm, kinh tế lại...