Đang chần chừ kí tên vào đơn ly hôn, nghe câu nói của đứa con trai 6 tuổi mà cả 2 vợ chồng đều buông bút
Cuộc hôn nhân của tôi từng là giấc mơ mà biết bao cô gái mong ước. Chồng tôi là người đàn ông thành đạt, có nhà lầu, xe hơi. Anh khá điển trai, nhã nhặn nên chẳng thiếu gì gái đẹp vây quanh.
Có thể nói thời gian đầu cuộc sống của chúng tôi khá hạnh phúc. Sau khi cưới được hơn 1 năm, tôi nhanh chóng sinh cho anh 1 cậu con trai kháu khỉnh. Những tưởng hôn nhân như thế là viên mãn, ngờ đâu nó cũng là bước ngoặt lớn cho cả 2 chúng tôi.
Ảnh minh họa
Từ sau khi có con, bận rộn với việc chăm sóc một đứa nhỏ khiến cả hai vợ chồng tôi mệt mỏi. Anh là công tử chính hiệu, từ nhỏ đến lớn chưa phải động tay động chân vất vả bao giờ. Do đó việc chăm nom con trai hầu hết do một mình tôi đảm nhiệm. Nhiều lúc mệt mỏi quá, tôi bực mình với chồng:
- Anh thật chẳng được tích sự gì!
- Sao em nói vậy, anh cũng cố gắng hết sức giúp đỡ em, nhưng có việc gì anh làm là em vừa ý đâu.
Đúng là anh cũng cố gắng phụ giúp tôi vài việc vặt những lúc ban đầu, nhưng sau khi thấy anh quá vụng về, đụng đâu hỏng đó, tôi liền không nhờ anh nữa mà tự mình làm cho xong chuyện. Nhưng ngày một ngày hai thì được, chứ về lâu về dài thì quả thực quá mệt mỏi cho tôi.
Điều kiện 2 bên ông bà nội ngoại đều không thể lên chăm cháu. Thế nên có mấy lần anh rủ tôi thuê osin về đỡ đần công việc. Tôi toàn gạt đi. Tôi lạ gì cái kiểu osin trẻ cướp chồng nữa. Còn những người già cả, không đau yếu thì cũng chẳng làm được gì nên chuyện. Lúc xảy ra vấn đề mình lại khó nói.
Rồi con trai cũng ngày một lớn. Quá bận rộn với guồng quay công việc – nhà cửa – chăm con, tôi không còn nhiều thời gian chăm sóc bản thân nữa. Một cô gái xinh đẹp, thời thượng ngày nào giờ luộm thuộm, nhếch nhác với nhan sắc tàn phai. Còn chồng tôi vẫn hào hoa lịch thiệp như trước. Bạn bè thân thiết thỉnh thoảng lại rỉ tai tôi:
Video đang HOT
- Mày không lo mà tút tát lại nhan sắc đi. Lúc nào cũng lôi thôi thế này có ngày chồng nó chán nó chạy theo con khác đấy. Đàn ông như chồng mày ra ngoài gái nó bám như đỉa.
- Tao có muốn thế đâu, nhưng quả thật chẳng có thời gian mà lo cho bản thân nữa. Biết lấy chồng mà khổ thế này, tao chả thèm!
- Mày đúng là được voi đòi tiên.
Tôi suốt ngày than vãn về chồng, nhưng anh thì khéo lắm, ra ngoài rõ biết đường xây dựng hình ảnh nên mọi người toàn quay sang đổ lỗi tại tôi không biết quý trọng này nọ. Nhiều lúc tôi thấy chán, ghét chồng là đằng khác. Nếu như anh thực sự yêu thương vợ thì đã không có kiểu tối ngày lao đầu vào họp hành, tiệc tùng, bạn bè, bỏ mặc mẹ con tôi muốn làm gì thì làm, đói no gì cũng kệ.
Thấy tôi thường xuyên than vãn, trách móc, anh cũng tỏ ra bất bình. Tôi cảm tưởng tình cảm vợ chồng ngày một nhạt nhẽo khi giữa 2 đứa thường xuyên có những trận to tiếng với nhau. Chúng tôi sỉ vả nhau, đổ lỗi cho nhau, than oán về những vất vả của mình.
Lần ấy con trai sốt cao, tôi điện thoại giục chồng về nhà đưa con đi khám. Anh nhất mực không nghe, kêu tôi tự đi 1 mình vì đang còn bận đi gặp đối tác. Tôi như giọt nước tràn ly, cứ ôm con khóc nấc. Tối ấy vợ chồng tôi đã cãi nhau rất to. Cuối cùng anh nói:
- Đó toàn là những việc em có thể chủ động được. Tại sao lại đổ lỗi cho anh? Anh làm cũng vì em, vì con thôi. Nếu em mệt mỏi vì cái nhà này như vậy, thế thì ly hôn đi. Anh sẽ nuôi con.
- Ly hôn thì ly hôn. Con sẽ do tôi nuôi. Anh nghĩ mình có đủ khả năng chăm nom cho nó sao? Nó đau ốm như vậy mà còn bỏ mặc được!
Nói rồi tôi lấy giấy ra viết ngay tờ đơn ly hôn, cứ viết đến đâu khóc đến đó. Còn anh thì ngồi một góc vừa hút thuốc vừa thở dài.
- Tôi viết xong rồi, anh đến kí đi, mau chóng giải thoát cho nhau.
Anh cầm tờ đơn, mắt liếc xuống nhìn mục tên tôi vẫn chưa kí, anh cũng chẳng nói gì. Anh cầm chiếc bút trong tay hồi lâu, nấn ná mãi chẳng chịu đặt xuống. Đúng lúc này, con trai tôi từ trong phòng đi ra vừa mếu vừa nói:
- Con xin lỗi. Tại con mà bố mẹ cãi nhau. Bố mẹ đừng bỏ nhau, con không muốn giống như bạn Nim không có mẹ nấu cơm cho ăn, cũng không muốn giống bạn Tũn chẳng bao giờ được bố đưa đón đi học. Con hứa từ nay con sẽ ngoan, sẽ không bị ốm nhiều nữa. Con nghĩ ra cách rồi, con sẽ sang nhà ông bà nội vài ngày, rồi lại sang nhà ông bà ngoại vài ngày để mẹ không phải lo nhiều cho con nữa. Như thế có được không?
2 chúng tôi trân người, kinh ngạc chẳng biết phải trả lời con như thế nào. Tự nhiên tôi thấy hối hận, tội lỗi vô cùng. Tôi ôm con vào lòng, bật khóc, luôn miệng nói xin lỗi con. Lát sau anh cũng tiến đến ôm chặt 2 mẹ con tôi, nghẹn ngào bảo:
- Bố xin lỗi 2 mẹ con. Bố biết mình không tốt. Từ nay bố hứa sẽ sửa đổi, bố không như thế nữa…
Theo WTT
Lỡ miệng gọi tình cũ bằng "bà xã", vợ nhất quyết đòi ly hôn dù mới cưới 3 tháng
Cú điện thoại đến vào lúc tôi, như một thói quen, tôi nhấc lên và nói: "Có việc gì thế bà xã"... để rồi, ngày hôm sau, vợ tôi đưa đơn ly hôn và dọn về nhà ngoại ở mặc dù chúng tôi mới chỉ cưới nhau vỏn vẹn 3 tháng trời.
Cuộc đời tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại rơi vào hoàn cảnh éo le đến thế này. Mọi thứ trớ trêu đến mức tôi không biết phải giải thích ra sao và an ủi vợ mình như thế nào. Tôi biết vợ mình đã tổn thương rất nhiều.
Vợ tôi là một cô gái rất tốt và bao dung. Khi chúng tôi tìm hiểu nhau tôi đã nói rõ với cô ấy về quá khứ của mình. Trước đây tôi yêu một người, sâu đậm lắm. Nhưng vì hoàn cảnh nhà hai đứa quá xa nhau, cả hai đều cảm thấy không thể vượt qua được những rào cảnh đó nên đã quyết định dừng lại. Chúng tôi coi nhau là bạn bè. Sau này, tình cũ của tôi về quê làm ăn, sinh sống. Cả hai đứa tôi đều phải mất khá nhiều thời gian để nguôi ngoai đi tình cảm đó.
Vợ tôi là một cô gái rất tốt và bao dung. Khi chúng tôi tìm hiểu nhau tôi đã nói rõ với cô ấy về quá khứ của mình. (Ảnh minh họa)
Tôi không phủ nhận đó là cuộc tình sâu đậm và khó có thể quên trong lòng tôi. Nhưng sau này, khi gặp vợ tôi bây giờ, tôi đã luôn xác định sẽ chung thủy và yêu thương cô ấy hết mình. Chúng tôi tìm hiểu nhau gần 1 năm thì cưới.
Sau đám cưới, chúng tôi đã có những tháng ngày rất hạnh phúc cho tới khi cuộc gọi của người tình cũ xuất hiện. Buổi tối hôm đó, cô ấy điện thoại cho tôi. Như một thói quen, một phản xạ, một cách gọi thân mật xưa cũ, tôi nhấc điện thoại lên và nói: "Sao đấy bà xã? Có việc gì mà vậy bà xã?". Cả cuộc điện thoại tôi cứ xưng hô như vậy một cách vô thức.
Sau đó tôi cũng không hề biết gì. Tôi còn hồn nhiên kể là người cũ điện thoại nhờ tôi vì mẹ cô ấy chuyển ra cấp cứu tại bệnh viện nơi tôi làm. Tôi nghĩ mình kể thế để vợ tránh nghi ngờ, hiểu lầm. Vợ tôi im lặng không nói gì. Cô ấy lẳng lặng về phòng...
Vợ tôi đã phải chịu tổn thương quá nhiều (Ảnh minh họa)
Sáng hôm sau vợ tôi đi làm từ sớm. Tôi dậy và nhìn thấy tờ đơn cô ấy để trên bàn kèm theo một lá thư. Cô ấy nói không thể nào chấp nhận một người chồng đi gọi tình cũ bằng "bà xã" ngay trước mặt vợ như thế. Điều đó chứng tỏ tôi chưa quên người cũ, vẫn coi trọng người cũ và chẳng xem vợ ra gì. Đọc những lời cô ấy viết tôi cảm nhận được rõ sự bẽ bàng và nỗi đau của vợ.
Tôi biết mình sai, trăm lần sai, vạn lần sai. Tôi đã quá vô tâm. Thực tình tôi không còn vương vấn gì người cũ cả nhưng vấn đề là ở chỗ quen miệng. Suốt mấy năm trời yêu nhau, chúng tôi cứ gọi như thế nên giờ đây cái từ "Bà xã" nó giống như một cái tên gọi bình thường chứ không có ý nghĩa gì hơn. Nhưng tôi hiểu ở góc độ của vợ tôi thì nó gây tổn thương quá lớn.
Cưới nhau 3 tháng, vợ tôi đòi ly hôn vì tôi trót lỡ miệng gọi tình cũ là bà xã (Ảnh minh họa)
Tôi đi tìm vợ, cầu xin vợ tha thứ, giải thích cho cô ấy đủ đường mà vợ tôi vẫn lạnh lùng. Cô ấy là người sống tình cảm nhưng cực kì cứng rắn. Vợ tôi dọn hết đồ đạc về bên nhà ngoại và kiên quyết không gặp tôi nữa. Tôi khổ sở vô cùng và không biết phải làm cách nào để chuộc lại lỗi lầm này của mình. Chỉ vì một lần lỡ miệng mà tôi đã tạo ra một kết cục thật đau đớn quá.
Theo Eva
Vợ định đưa đơn ly hôn khi biết chồng bồ bịch trai gái, nhưng lúc ngật ngưỡng say rượu, anh lại nói 1 câu khiến chị kinh ngạc mà xé đơn ngay tức khắc Nhìn anh lảo đảo bước về phòng, lòng tôi đau như thể có ai đang nhẫn tâm cào xé. Tôi gục xuống đất bưng mặt khóc. Cùng lúc ấy thì thằng con chạy ra, ôm lấy mẹ mếu máo bảo... - Mẹ à, đừng khóc nữa! Lúc nào nó cũng nói với tôi nguyên cái câu ấy. Sau mỗi lần như vậy, tôi...