Đang chần chừ kí tên trên tờ đơn ly hôn, nghe câu nói của đứa con trai 5 tuổi, cả tôi và chồng đều buông bút
Người làm mẹ như tôi thật ích kỉ. Tôi ôm chặt con trai vào lòng, khóc nức nở và luôn miệng nói xin lỗi con.
Hôn nhân của tôi từng là giấc mơ mà biết bao cô gái mong ước. Chồng tôi là người đàn ông thành đạt, nhà lầu xe hơi anh không thiếu. Vây quanh anh là biết bao cô gái xinh đẹp nguyện chết vì anh.
Ngày cưới, tôi rạng rỡ trong chiếc váy đẹp đẽ, tự hào trước những ánh nhìn ghen tị của chúng bạn, khoác tay anh bước vào lễ đường.
- Kể từ hôm nay, em, người vợ của anh, sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn hay buồn bã. Anh hứa sẽ luôn là nơi trú ẩn an toàn và tin cậy nhất cho em. Anh sẽ luôn lắng nghe, chia sẻ, tiếp nhận và đáp ứng mọi điều trong cuộc sống vợ chồng của mình sau này. Đây là một cam kết vĩnh viễn nơi anh, dù có khó khăn hay gian nan cũng không làm anh thay đổi.
(Ảnh minh họa)
Đó là lời thề thiêng liêng mà anh đã trao cho tôi trong ngày cưới. Tôi vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện. Rồi tôi và chồng chào đón thiên thần bé nhỏ đầu tiên, một cậu trai kháu khỉnh. Hạnh phúc của chúng tôi dường như không còn gì hơn thế. Nhưng từ sau khi có con, bận rộn với việc chăm sóc một đứa nhỏ khiến cả hai vợ chồng tôi mệt mỏi. Anh là công tử chính hiệu, từ nhỏ đến lớn đôi bàn tay chẳng phải vất vả bao giờ. Do đó việc chăm nom con trai hầu hết do một mình tôi đảm nhiệm. Nhiều lúc mệt mỏi quá, tôi bực mình với chồng:
- Anh thật chẳng được tích sự gì!
- Sao em nói vậy, anh cũng cố gắng hết sức giúp đỡ em, nhưng có việc gì anh làm là em vừa ý đâu.
Đúng là anh cũng cố gắng những lúc ban đầu, nhưng sau khi thấy anh quá vụng về, đụng đâu hỏng đó, tôi liền không nhờ anh nữa, tự mình làm cho xong chuyện. Nhưng ngày một ngày hai thì được, chứ về lâu về dài thì quả thực quá mệt mỏi cho tôi.
Rồi con trai cũng ngày một lớn. Quá bận rộn với guồng quay công việc – nhà cửa – chăm con, tôi không còn nhiều thời gian chăm sóc bản thân nữa. Một cô gái xinh đẹp, thời thượng ngày nào giờ luộm thuộm, nhếch nhác với nhan sắc tàn phai. Còn chồng tôi vẫn hào hoa lịch thiệp như trước. Bạn bè thân thiết thỉnh thoảng lại rỉ tai tôi:
- Mày không lo mà tút tát lại nhan sắc đi. Lúc nào cũng luộm thuộm thế này có ngày chồng nó chán nó chạy theo xon khác đấy. Đàn ông như chồng mày ra ngoài gái nó bám như đỉa.
Video đang HOT
- Tao có muốn thế đâu, nhưng quả thật chẳng có thời gian mà lo cho bản thân nữa. Với cả tao cũng chẳng có tâm trạng mà giữ với chả không giữ lão. Nói thật là tao quá mệt mỏi, chán nản về chồng rồi. Mày thấy đấy, trong khi tao vất vả đến rạc người vì vừa áp lực công việc lại áp lực chăm sóc con cái, anh ta không những không giúp đỡ được gì, mà còn suốt ngày chơi bời chỗ nọ chỗ kia. Có vợ có con rồi mà chẳng có ý thức gì về việc phải chăm lo cho gia đình gì cả.
- Mày cứ nói thế chứ tao thấy lão cũng quan tâm thằng cu Bin thế còn gì. Đưa đón nó đi học hàng ngày đó thôi.
- Được mỗi việc đấy chứ chẳng được tích sự gì.
Những lời than vãn của tôi về chồng ngày một nhiều, và tôi biết anh cũng bất bình nhiều điều về tôi. Tình cảm vợ chồng ngày một nhạt nhẽo, thường xuyên có những trận to tiếng với nhau. Chúng tôi sỉ vả nhau, đổ lỗi cho nhau, than oán về những vất vả của mình.
Tôi và chồng cãi nhau một trận to rồi quyết định viết đơn ly hôn (Ảnh minh họa)
Đến một ngày, giọt nước tràn li khi tôi nhìn thấy anh chở một cô gái trẻ lạ mặt ngoài đường. Chúng tôi đã cãi nhau rất to. Cuối cùng anh nói:
- Nếu em mệt mỏi vì cái nhà này như vậy, thế thì ly hôn đi. Anh sẽ nuôi con.
- Ly hôn thì ly hôn. Con sẽ do tôi nuôi. Anh nghĩ mình có đủ khả năng chăm nom cho nó sao?
Nói rồi tôi lấy giấy ra viết ngay tờ đơn ly hôn, mặc cho những giọt nước mắt lăn dài làm nhoè từng con chữ. Còn chồng tôi thì ngồi một góc vừa hút thuốc vừa thở dài. Cuối cùng, tôi cũng viết xong. Tôi gọi chồng:
- Tôi viết xong rồi, anh đến kí đi, mau chóng giải thoát cho nhau.
Anh cầm tờ đơn, nhìn mục tên tôi chưa kí, anh cũng chẳng nói gì. Chiếc bút trong tay hồi lâu mà vẫn chưa đặt xuống. Đúng lúc này, con trai tôi từ trong phòng đi ra vừa mếu vừa nói:
- Bố mẹ đừng bỏ nhau, con không muốn giống như bạn Tí không có mẹ nấu cơm cho ăn, cũng không muốn giống bạn Mun không có bố đưa đi học đâu! Con sẽ sang ở với ông bà nội vài ngày rồi sang nhà ông bà ngoại vài ngày để mẹ không phải vất vả vì con, để bố mẹ không bỏ nhau vì con.
(Ảnh minh họa)
Nghe con trai nói vậy, lòng tôi quặn thắt. Cảm giác tội lỗi dâng lên khiến tôi vô cùng hối hận. Tôi nào có vất vả gì khi có được một đứa con thông minh, ngoan ngoãn như vậy. Người làm mẹ như tôi thật ích kỉ. Tôi ôm chặt con trai vào lòng, khóc nức nở và luôn miệng nói xin lỗi con. Chồng tôi cũng tiến đến ôm chặt hai mẹ con tôi.
- Anh xin lỗi hai mẹ con, tất cả là lỗi tại anh. Bắt đầu từ bây giờ anh sẽ sửa đổi bản thân thật triệt để, trở thành người chồng tốt, người cha mẫu mực!
Theo Ngoisao
Lỡ tay đánh lại mẹ chồng, anh bỏ tôi ngay lập tức mà chẳng cần biết lý do
Tôi đau khổ vô cùng khi lỡ tay đánh lại mẹ anh và chồng tôi thì ngay lập tức gửi đơn ly hôn mà chẳng cần biết lý do.
(Ảnh minh hoạ).
Tôi đã lấy chồng được 3 năm hiện có 1 cậu con trai mới gần 1 tuổi. Hiện tại tôi mở 1 cửa hàng nhỏ ngay gần nhà để tiện bề chăm con khi cháu còn bé. Vốn là gái Hà Nội từ bé sinh ra tôi hiếm khi phải đụng chân đụng tay vào bất cứ việc gì. Nhưng vì yêu anh tôi đã cố gắng chấp nhận tất cả - vì anh là dân tỉnh lẻ, lên Hà Nội học và chúng tôi quen rồi yêu nhau.
Ngày mang anh về ra mắt bố mẹ tôi đã hết sức phản đối vì biết rằng vốn là đứa chưa phải làm gì bao giờ nay lấy chồng theo anh về quên sinh sống sẽ vô cùng khó khăn và vất vả. Nhưng vì tôi nhất định chỉ yêu mình anh nên cha mẹ dù thương con mức nào cũng nuốt nước mắt đồng ý.
Anh dù học trên này nhưng là con 1 nên quyết định về quê làm để chăm sóc cha mẹ, tôi yêu anh nhiều nên chấp nhận hết. Từ sau khi lấy nhau tôi học làm tất cả mọi việc từ nấu ăn, dọn nhà tới chăm sóc mọi người trong gia đình và dần dần tôi đã lo toan gánh vác được tất cả chỉ sau 1 năm về quê ở.
Mẹ chồng tôi vô cùng khó tính, bà luôn dậy từ sáng sớm tinh mơ, tôi dù bầu bì cũng không được ngủ muộn. Làm việc nhà từ sáng tới trưa thì nấu cơm dọn dẹp chiều nghỉ 1 chút rồi lại ra vườn - vì nhà anh đất khá rộng trồng rau nuôi gà.. nên khá là bận. Lúc này vì sau cưới tôi nghỉ làm để chờ xin được việc khác.
Tôi đã luôn mong được đi làm thay vì ở nhà nhưng vì đây là tỉnh lẻ xin việc làm thêm khó vô cùng lương lại thấp nên bố mẹ và anh đều không cho tôi đi - vì thế hơn nửa năm ở nhà sau tới lúc bầu bì thì ở nhà hẳn.
Tôi bàn với chồng và mở cửa hàng riêng rất mừng là anh đồng ý, tôi như được trở lại bầu trời tự do. Vì chăm chỉ bán hàng nên khách ngày càng đông tiền kiếm được cũng khá. Tôi cũng đưa cho bố mẹ chồng tiền tiêu và đóng góp thêm tiền ăn dù ông bà cũng khá giả.
Tới lúc tôi sinh thì có thuê cô em họ bán hàng giúp, sau đó 6 tháng tôi bắt đầu làm việc lại nhưng lúc này chẳng hiểu mẹ chồng tôi nghe ai hay thế nào lại bắt tôi làm hết việc nhà trước còn ra quán thì cứ để nhân viên bán tôi chỉ thi thoảng ngó qua và kiểm hàng.
Mới sinh được 6 tháng cơ thể tôi còn chưa khỏe, hơn nữa thật lòng tôi muốn được tự do thay vì ở nhà làm việc vườn rồi nấu nướng dọn nhà cho ông bà - hơn nữa các cụ cũng đang còn khỏe mới ngoài 50 dư sức để làm mọi việc đó.
Tôi nói chuyện với mẹ chồng rằng nếu việc nhà nhiều tôi có thể thuê người phụ giúp còn cửa hàng thì tôi muốn tự tay buôn bán. Nói với chồng tôi thì lúc đầu anh ưng ý nhưng sau đó không hiểu mẹ anh nói gì mà chồng tôi cũng phản đối bảo tôi phải làm tròn trách nhiệm của con dâu...
Tôi giận lắm cố gắng làm cả hai việc cùng lúc lại chăm con thật tôi chẳng còn tí sức lực nào, nhưng mẹ chồng thì trái tính trái nết suốt ngày đi nói xấu con dâu chê bai đủ thứ đã thế chồng tôi lại nghe theo và thường xuyên nói tôi hơn.
Cho tới đỉnh điểm là hôm tôi đang cho con ngủ trưa, mẹ chồng tôi gọi nhưng vì cháu mới ngủ tôi không lên tiếng định lát ra rồi mới thưa chuyện. Ai ngờ bà xông vào phòng mắng chửi tôi vô học, khinh người không tôn trọng bà - tôi có giải thích nhưng bà chẳng nghe và làm ầm lên.
Tới lúc bà lôi cả bố mẹ tôi ra chửi tôi mới cãi lại thế là bà thẳng tay tát vào mặt tôi, tôi sốc lắm vì từ bé bố mẹ đẻ còn chưa đánh tôi lần nào. Tôi khóc và nói lại bà tát tôi cái thứ 2 tôi mới giơ tay đỡ lại và hất ra ai ngờ bà ngã và vào cái bàn trang điểm và chảy ít máu ở cánh tay.
Thế là bà gào khóc gọi điện cho chồng tôi về, kể lể này nọ có 1 và nói thành 10, chồng tôi nghe mẹ và chẳng thèm để tôi giải thích câu nào anh ta giận giữ mắng chửi tôi hỗn láo nói sẽ ly hôn và trả lại để bố mẹ tôi dạy dỗ. Lúc này tôi chẳng cần giải thích câu nào vì quá chán nản. Giờ tôi phải làm sao?
Theo Phunutoday
7 năm tôi như là osin của chồng Em sống với anh mà thấy mình không được tôn trọng. Em từng viết đơn ly hôn nhưng chồng không ký. ảnh minh họa Em 30 tuổi, có 2 đứa con, một bé học lớp một, một bé đang học mầm non. Em sống cùng bố mẹ chồng, chồng em là con trai duy nhất của gia đình. Anh hàng ngày duy nhất...