Đắng cay ê chề chỉ vì phút “lỡ làng” với người xưa bị mẹ chồng bắt gặp
Tới giờ, tôi vẫn không thể tin rằng, mình đã bị chồng và mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà. Chỉ vì phút nông nổi nhất thời, chỉ vì không kiềm chế được cảm xúc, tôi đã đánh mất hạnh phúc của chính mình.
Tôi cưới chồng được 3 năm nay, chồng tôi là người đàn ông thành đạt. Còn tôi là nhân viên kinh doanh của một công ty bảo hiểm. Ngày đó, tôi quen anh qua sự giới thiệu của một người bạn cùng quê. Sau 2 hôm gặp và tư vấn cho anh, chúng tôi vần giữ liên lạc và thường xuyên trò chuyện.
Rồi anh ngỏ lời yêu thương tôi vào một chiều tháng Tư. Vì có cảm tình với anh nên khi đó tôi nhận lời luôn. Ở bên anh, tôi cảm giác được sự ấm áp và chân thành. Để tôi không phải chờ đợi lâu, cuối năm đó, chúng tôi chính thức về chung một nhà. Hiện tại, chúng tôi có một cô con gái 3 tuổi.
Xin nói thêm, chồng tôi là người hiền lành, ít nói và rất mực chiều chuộng vợ con. Sống cùng nhau 3 năm qua, tôi chưa bao giờ phải buồn phiền vì bất kỳ điều gì. Nhiều người khen tôi “khéo chọn chồng”, khi đó tôi vui lắm.
Sống cùng nhau 3 năm qua, tôi chưa bao giờ phải buồn phiền vì bất kỳ điều gì. (Ảnh minh hoạ)
Những tháng ngày sau khi kết hôn, chúng tôi rất hạnh phúc, viên mãn. Tuy nhiên, mới đây, chồng tôi phải vào Đà Lạt công tác. Từ hôm vắng anh ấy, nhà cửa bỗng trở nên lạnh lẽo. Nhiều đêm, tỉnh giấc, tôi chợt rơi nước mắt vì nhớ chồng…
Cũng từ ngày nhận công tác xa, mỗi tháng, chồng tôi về nhà một lần. Những hôm đó, vợ chồng tôi cứ ở bên nhau cả ngày, thực sự tôi rất yêu thương anh và không muốn rời xa.
Một ngày, Tuấn – người yêu cũ của tôi bất chợt gọi điện hỏi thăm. Anh ấy nói vừa mới chuyển về Hà Nội công tác nên muốn mời tôi đi uống cà phê. Cũng lâu rồi không cà phê gặp gỡ bạn bè, hơn nữa chồng vắng nhà nên tôi cũng thấy buồn chán nên liền đồng ý.
Buổi gặp gỡ hôm ấy, cả hai chúng tôi đều rất vui vẻ, cả hai hàn huyên chuyện cũ và kể về cuộc sống hiện tại. Được biết, Tuấn và vợ cũng vừa ly hôn nên tôi thương anh rất nhiều. Tôi còn động viên Tuấn cố gắng “sốc” lại tinh thần và tìm một người xứng đáng với anh hơn.
Cũng từ ngày đó, Tuấn và tôi thường xuyên trò chuyện. Càng hiểu về hoàn cảnh của anh, tôi bỗng thương anh đến lạ. Có những hôm, anh kêu ốm, tôi không ngần ngại mua cháo, mua thuốc mang đến cho anh như ngày xưa. Khi đó, tôi nghĩ rất vô tư, chỉ đơn giản là sự quan tâm đối với một người bạn.
Và rồi, một ngày Tuấn nhắn cho tôi: “Anh nhớ em! Anh xin lỗi vì đã để mất người phụ nữ như em”. Khi đó, tim tôi đập rất mạnh, bao cảm giác yêu thương của ngày thơ dại bỗng ùa về. Tôi nhớ những nụ hôn vụng dại, những cái nắm tay, những lời ngọt ngào…
Dù thế, tôi vẫn ý thức được rằng, mình đã có gia đình và tôi không thể đến với nhau được. Tôi trả lời anh: “Em giờ đã là vợ người khác, anh đừng nói nhớ hay yêu em nữa”. Tuấn không nói gì mà chỉ im lặng.
Tim tôi đã đập rất mạnh, bao cảm giác yêu thương của ngày thơ dại bỗng ùa về. Tôi nhớ những nụ hôn vụng dại, những cái nắm tay, những lời ngọt ngào… (Ảnh minh hoạ)
Một chiều, cũng như bao lần trước đó. Tuấn ốm, tôi ghé qua thăm và không quên mua cho anh bát phở. Khi tôi thúc giục Tuấn ăn để uống thuốc, anh liền ôm tôi vào lòng và vội vàng đặt một nụ hôn. Tôi không kịp kháng cự mà đắm chìm vào nụ hôn đó.
Chúng tôi đã không kiềm chế được cảm xúc, tôi và anh quấn lấy nhau sao bao năm xa cách. Mọi thứ rất mãnh liệt, tôi cảm giác như lần đầu chúng tôi từng có với nhau. Còn Tuấn, anh vẫn ôm chặt lấy tôi, anh nói chỉ ước thời gian ngừng lại để chúng tôi là của nhau mãi mãi.
Từ hôm đó, chúng tôi lén lút qua lại với nhau. Tôi sống lại cảm giác yêu đương, hồi hộp. Nhiều lần chồng gọi điện, tôi bỗng giật mình, đã bao lâu rồi tôi không nhắn tin yêu thương dành cho anh ấy.
Khi nghe chồng hỏi: “Dạo này em rất lạ, anh cảm thấy em không quan tâm đến chồng nhiều như trước”, tôi nghe xong liền chống chế: “Dạo này em bận quá”…
Dù thế, chuyện của tôi và Tuấn sớm bị bố mẹ chồng bắt gặp. Mẹ chồng tôi nói bà đã sớm phát hiện ra sự thay đổi của tôi nên ầm thầm theo dõi. Hôm đó, khi tôi và Tuấn đang quấn quýt bên nhau thì bà và người bác của chồng tôi xông vào. Khi đó, tôi không biết nói gì chỉ ôm mặt rồi quỳ xin sự tha thứ.
Video đang HOT
Bị mẹ chồng cho mấy cái bạt tai, bị bác chửi không tiếc lời, tôi đau đớn tột cùng. Mẹ chồng tôi còn liên tục chì chiết: “Tôi biết ngay… Cô là ả đàn bà lẳng lơ, không xứng với con trai tôi”.
Chiều chồng tôi về, anh không nói không rằng mà ném hết quần áo và đuổi tôi ra khỏi nhà. Mẹ chồng cũng ở đó, bà nói: “Mày không đủ tư cách nuôi dạy cháu tao”. Dù tôi cầu xin chồng hãy cho tôi một cơ hội nhưng anh vẫn lặng thinh.
Giờ đây tôi mới thấm thía sự ngu xuẩn của bản thân. Chỉ vì phút yếu lòng, chỉ vì không kiềm chế được cảm xúc, tôi đã đánh mất tổ ấm của mình như thế. Tôi phải làm sao đây, tôi có còn cơ hội nào để xin chồng mình tha thứ mà giữ lấy hạnh phúc đã từng có. Xin hãy giúp tôi?
Theo Eva
Bất ngờ gặp chồng cũ đang làm phụ hồ sau 6 năm li hôn, vợ cười khẩy nói đúng 1 câu khiến anh muối mặt lủi mất
Mấy ngày nay lúc nào mẹ cũng giục giã chuyện tôi phải cưới chồng. Nhưng tôi thì chẳng ham hố gì khi nghĩ tới việc đó. Kể ra thì thật khó tin, tôi 24 tuổi đầu mà chưa có lấy 1 mối tình vắt vai. Thú thật là tôi rất sợ yêu nên chẳng dám mở lòng mình để đón nhận ai cả.
Tôi sợ vì mãi mãi ám ảnh câu chuyện của mẹ.
Mẹ tôi không chồng nhưng vẫn đẻ ra tôi. Tôi đã chứng kiến tất cả những tủi nhục, vất vả mà mẹ đã tự mình vượt qua, từ đó hình dung cho mình 1 suy nghĩ không mấy tốt đẹp về đàn ông.
Minh nói yêu tôi nhưng tôi thì chẳng thể nào cảm nhận được điều đó. Tôi chỉ xem anh ấy như 1 người bạn không hơn không kém. Mẹ tôi lo sợ con gái sẽ đi theo vết xe đổ của mình nên khi biết Minh có tình ý với con gái, bà đã chủ động vun vén cho 2 đứa. Thấy tôi vẫn cứ lạnh nhạt, mẹ toàn than thở.
Ảnh minh họa
- Mẹ chỉ có mình con thôi, cứ thế này, mẹ có chết cũng không nhắm mắt được.
Thấy thương mẹ và cũng ngại Minh đã nhiệt tình, cuối cùng tôi cũng nhắm mắt lấy anh để bà được yên lòng.
Tôi về làm vợ Minh ai cũng mừng, vì đúng là nhà anh ấy rất có điều kiện. Minh được cái yêu tôi nên lại càng chiều chuộng, quan tâm.
Nhờ có gia đình chồng giúp đỡ, tôi được vào làm trong 1 ngân hàng nên phải ký cam kết không sinh con trong vòng 3 năm. Minh cũng đồng ý vì khi đó anh cũng bận bịu khởi nghiệp với 1 công ty thương mại nho nhỏ.
Thế nhưng anh mau chóng bị phá sản. Thế là của nả trong nhà phải mang đi bán hết lượt để trả nợ cho anh.
Cùng lúc ấy thì mẹ tôi mất vì bạo bệnh. Tôi như 1 kẻ cuồng dại, cảm tưởng như ông trời đang rút dần từng sợi sống trong cơ thể mình.
Mẹ để lại cho tôi 1 chút vàng của bà ngoại trước đây. Túng thiếu thế nào tôi cũng nhất quyết không bán.
Chồng tôi quẫn trí, làm gì cũng đổ bể khiến anh tiêu cực. Chẳng hiểu sao Minh lại hận tôi vì cái chuyện anh thất bại trong công việc, còn tôi thì vẫn đang yên ổn ngồi ở cái ghế nhân viên ngân hàng. Anh ghét khi thấy vợ làm được việc, kiếm được tiền hơn mình.
Tôi nghĩ cũng thương anh nên vẫn nhẫn nại thông cảm với chồng. Thế mà Minh chẳng hiểu được, anh tối ngày lang thang chè rượu, cứ về đến nhà là la mắng vợ không thôi, lại còn hay giở thói tắt mắt.
Hôm ấy, tôi vừa đi làm về thì thấy Minh đang lục lọi trong phòng. Tôi vội vàng chạy vào, thấy mắt anh đang sáng lên khi mở cái hộp cất vàng mà mẹ đã trao cho tôi thì lo sợ vô cùng.
Tôi lao nhanh tới giằng lấy. Minh vội đứng dậy, giấu nó sau lưng.
- Còn những ngần này mà cô dám nói là hết sao?
- Không được, đó là của mẹ tôi. Trả lại cho tôi!
Minh xô tôi ra, chạy thẳng ra ngoài. Tôi ngã gục trên sàn nhà, đau đớn gào tên anh trong vô vọng.
Tôi chán nản nên ngày nào cũng cố tình đi làm về muộn. Tôi ghét phải nhìn thấy bộ mặt giả tạo, vờ vịt tử tế của Minh.
- Cô đi đâu bây giờ mới về? - Anh lảo đảo bước tới, nhìn tôi quát.
Tôi cười khẩy chẳng nói gì.
- Cô đi cặp kè với thằng nào để đến giờ mới về phải không? Tôi hiểu rồi... ra ngoài sướng đủ rồi nên về nhà mới lạnh nhạt với tôi như thế. Cô giỏi lắm!
- Anh đừng có ăn nói vớ vẩn!
- Vớ vẩn? - Minh cười ha hả, phả hơi rượu vào mặt tôi rồi giễu nhại:
- Nòi nào giống ấy, mẹ con cô giống nhau cả lút thôi.
Đến lúc này thì tôi không còn chịu đựng được nữa, tôi điên tiết tát bốp vào mặt chồng.
- Phải đấy, sống với loại đàn ông bẩn thỉu như anh, tôi có đi cặp bồ cũng phải!
Minh nổi khùng, liền lao vào đánh tôi.
Lần này thì tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi đau đớn vứt tờ đơn li hôn xuống mặt Minh rồi quay gót bước đi luôn.
Tôi xin nghỉ việc, bỏ đi nơi khác để lập nghiệp. Tôi muốn chứng tỏ cho Minh thấy không có anh tôi vẫn sống tốt.
Tôi mở được 1 hệ thống cửa hàng kinh doanh đồ mẹ và bé. Chỉ sau vài năm, tôi đã có trong tay 1 số tiền kha khá. Có thể nói cuộc sống của tôi khi ấy đủ đầy, tươm tất, chỉ có điều là rất cô độc.
Tôi chẳng có ai thân thích ở cạnh, lại luôn sợ cảm giác yêu 1 ai đó.
Run rủi thế nào ông trời lại sắp đặt cho Quang yêu tôi. Anh làm ở cục Thuế nên vẫn thường tiếp xúc với tôi suốt. Quang hiểu hoàn cảnh của tôi nhưng vẫn luôn nhiệt tình. Tôi đã nhiều lần từ chối nhưng Quang chẳng dừng lại.
Tôi không thích anh cứ mãi như vậy với mình nên thường hay từ chối, đôi khi còn giả vờ bận bịu để né tránh gặp gỡ.
Hôm ấy, Quang lại điện thoại rủ tôi đi ăn. Tôi từ chối ngay. Anh vờ như không nghe thấy mà bảo:
- Anh đang đợi em đấy, nhanh lên nhé!
Tôi mặc kệ, cứ ở lì mãi trong nhà. Khu dân cư đột nhiên bị mất điện. Tôi thắp đèn sơ ý để nó bén vào cái rèm cửa nên bốc cháy. Tôi nằm ngủ quên trên ghế, ngửi thấy mùi khét mới choàng tỉnh dậy thì lửa đã bùng lên.
Tôi hoảng loạn, la lên cầu cứu. Được 1 lúc sau thì dần xỉu đi vì ngạt. Trong cơn mê, tôi mơ màng thấy có ai đó gọi tên mình rồi nhấc bổng lên.
Tôi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong bệnh viện, 1 số người hàng xóm tốt bụng đang ở bên chăm sóc. Đột nhiên có 1 người bảo:
- Cậu bạn cô e chừng nặng lắm!
Tôi giật mình, không biết người ta đang nói đến cậu bạn nào.
Y tá đưa tôi đến phòng cấp cứu, tôi bước vào thì ngã ngửa nhận ngay ra Quang. Người anh đang quấn đầy băng trắng.
Thật không ngờ Quang vẫn cứ đứng lì ngoài nhà mãi để đợi tôi.
Tôi ứa nước mắt khi thấy anh run rẩy, xuýt xoa vì những vết thương trên mặt. Tôi ở lại chăm sóc cho Quang để trả ơn. Những vết sẹo bỏng khiến khuôn mặt anh lồi lõm trông đáng sợ. Chính trong những ngày đau thương ấy, anh lại đánh cắp trái tim nguội lạnh của tôi.
Ôm chầm lấy Quang, tôi bật khóc:
- Hãy để em được yêu 1 lần trong cuộc đời được không?
Chúng tôi cưới nhau, mua 1 căn biệt thự cũ nên phải sửa sang lại gần như toàn bộ. Thời gian ấy 2 đứa khá bận nên chủ yếu vẫn là bố chồng ra mặt giúp đỡ.
Hôm đó Quang tan làm sớm liền ghé qua cửa hàng đón tôi đến thăm nhà mới. Tôi đang ngó nghiêng xem xét thì đột nhiên có 1 thùng sơn rơi từ trên tầng xuống đất nên giật nảy mình.
- Tôi xin lỗi, tôi sơ ý đánh rơi.
Tôi ngước mắt lên thì sững người nhận ngay ra Minh, chồng cũ của mình.
- Làm ăn cho cẩn thận. Không phải cứ bày bừa bãi ra đấy rồi nói xin lỗi là xong đâu.
Tôi cố tình hắng giọng quát lớn. Minh ngớ người, sững sờ nhìn tôi khoác tay chồng mà không nói được lời nào. Tôi ngoảnh lại đã thấy anh ta lủi nhanh từ lúc nào.
Theo WTT
Chưng hửng vì chồng mới cưới thường xuyên trốn 'yêu' Tôi mới cưới chồng được 6 tháng nhưng chưa một lần có được cảm giác thực sự của một người đàn bà. Mới cưới mà chồng tôi chỉ yêu đôi bận một tuần, có khi trốn hẳn (Ảnh minh họa IT) Ngày còn yêu nhau, chúng tôi rất giữ gìn. Tôi sinh trưởng trong một gia đình gia giáo nên được dạy dỗ...