Đắng cay đau khổ nhiều hơn ngọt bùi suốt 5 năm lấy chồng
Lấy chồng suốt 5 năm, tôi nhận được cay đắng đau khổ nhiều hơn là ngọt bùi hạnh phúc. Chị em nào khổ như tôi khi lấy chồng không?
Chị và anh đến với nhau hoàn toàn tự nguyện. Trước khi cưới hai người đã có một khoảng thời gian dài yêu nhau với một tình yêu tuyệt đẹp. Khi anh đi du học chị đã sang tận nơi để thăm người yêu và đợi bằng được ngày anh về để tổ chức lễ cưới.
Rồi một đám cưới đầm ấm mà chị đã mong đợi bấy lâu cũng diễn ra. Hai bên gia đình ai cũng mừng cho đôi trẻ. Duy chỉ có vài người trong công ty chị là xì xào: “Nhìn cái Hương không được xứng đôi với chồng cho lắm. Anh chồng cao to đẹp trai thế kia, sau này lo giữ chồng cũng mệt đấy”. Nhưng khi thấy chị nở nụ cười mãn nguyện suốt đám cưới thì ai cũng cầu chúc cho hai người có cuộc sống hạnh phúc mãi về sau.
Cưới xong chưa đầy hai tháng anh lại phải đi công tác Sài Gòn. Số chị đúng là khổ, yêu đã phải yêu xa giờ cưới cũng chẳng được ở bên chồng. Vậy nhưng chị dường như đã quá quen với điều này, nó chẳng làm chị mảy may bận tâm về việc phải xa chồng. Chị hoàn toàn tin tưởng vào anh.
Sau những lần anh về thăm vợ, chị đã có bầu. Một mình chị tự chăm sóc cho bản thân mình khi bầu bí mà không có chồng bên cạnh, vậy nhưng chưa bao giờ chị ca than vất vả một lời nào. Thế nhưng điều mà chị không ngờ đến đó là trong thời gian xa vợ anh đã có mối quan hệ mờ ám với người đàn bà khác. Chị biết được điều này là do đồng nghiệp nữ của anh ở trong ấy báo cho chị biết: “Cùng là phụ nữ nên chị rất thương em. Em bụng mang dạ chửa một mình ở ngoài ấy khổ cực lắm. Ngăn chặn chuyện này sớm đi thì còn có cơ hội giữ chồng em à”.
Nhưng anh ở xa, chị cũng chỉ biết vậy chứ không làm thế nào được. Chị bóng gió nói với mẹ chồng thì bà bảo: “Làm phận đàn bà nó khổ thế đấy. Thôi ráng chịu, đàn ông có trăng hoa bên ngoài thì cuối cùng cũng chỉ về với vợ con ở nhà thôi. Đời mẹ trải qua rồi nên mẹ hiểu”. Chị đành nín nhịn cho êm chuyện vì sắp tới ngày sinh rồi. Một mình chị vượt cạn, một mình thức đêm để chăm sóc con nhỏ… Đã vậy chị còn luôn bị stress vì giữa chị và mẹ chồng bất đồng quan điểm trong cách nuôi con mà chẳng biết chia sẻ cùng ai. Còn anh thì vẫn vu vu trong ấy cùng nhân tình.
Video đang HOT
Chồng chị đã làm hẳn ở chi nhánh trong ấy rồi chứ không phải chỉ là đi công tác một thời gian nữa. Có lẽ vì bận bịu với nhân tình mà anh chẳng ngó ngàng gì tới mẹ con chị. Hôm vừa rồi chị đồng nghiệp của anh lại gửi cho chị những tấm ảnh mà chồng với cô bồ công khai tình cảm với nhau ở công ty. Chị đau lắm, cả đêm chị khóc như mưa. Hôm sau chị quyết định gọi anh về để làm rõ mọi chuyện. Khi nhìn thấy những tấm ảnh anh đã không thể chối cãi. Anh xin chị tha thứ, anh hứa sẽ bỏ. Vì vẫn còn thương và yêu anh nên chị bỏ qua để giữ mái ấm gia đình cho con.
Sau lần ấy anh quan tâm tới chị và con hơn. Một tháng anh lại đều đặn ra thăm chị một lần. Một năm sau thì anh trở ra trụ sở chính của công ty ngoài Hà Nội làm. Thỉnh thoảng chị vẫn bắt gặp tin nhắn của cô bồ anh trong Nam nhắn cho anh nhưng thấy nội dung không có gì với lại họ kẻ Nam người Bắc nên chị không lo gì nữa. Rồi chị lại mang bầu đứa thứ hai và sinh một bé trai kháu khỉnh. Chị nghĩ hai đứa con một trai, một gái sẽ là sợi dây vững chắc níu giữ chân anh bên chị.
Vậy nhưng chị đâu có ngờ. Trong thời gian chị ở cữ đứa con thứ hai cô bồ cũ của anh đã ra Hà Nội và họ lại hẹn hò với nhau. Anh đi làm nhưng mãi tận 12 giờ đêm mới về, mọi việc trong nhà giao hết cho chị. Bé lớn chị phải nhờ bà nội đưa đi học và đón về. Tôi đến chị một mình vừa lo tắm rửa cơm nước cho đứa con gái lớn rồi lại trông đứa con trai mới sinh tháng khiến chị mệt mỏi rã rời.
Có hôm bà nội bận việc không thể đón con chị đã gọi cho anh mà gọi mãi không được. 5 rưỡi rồi mà vẫn không liên lạc được với chồng chị đành phải mặc quần áo và địu thằng nhỏ mới năm tháng trước ngực rồi phóng xe đi đón con lớn. Đêm ấy anh về nhà trong tình trạng say khướt, rồi lăn ra ngủ. Chị quá mệt mỏi cũng nằm xuống bên hai con. Vừa thiu thiu ngủ thì chợt chuông điện thoại của anh reo. Chị vừa nghe máy thì đầu dây bên kia tiếng phụ nữ đã vang lên.
“Anh vội về quên cả ví này, về nhà vợ kiểm tra không thấy thì cô ấy ghen chết”. Cổ họng chị nghẹn đắng không nói được lời nào. Chị quyết định ly hôn. Hôm sau khi anh thức dậy chị hỏi anh có thương con thương vợ không. Anh nói anh rất thương con nhưng anh không thể nào bỏ cô ta được. Mẹ chồng chị thì vẫn khuyên nhủ: “Cố gắng chịu đựng con à, phải thương lấy hai đứa con chứ. Bố mẹ chia tay chúng sẽ thiệt thòi lắm”.
Nhưng chị đã tha thứ cho anh rất nhiều lần rồi mà anh có thay đổi đâu. Chính anh đã chọn người tình của mình chứ không phải chọn gia đình. Các con của chị có bố nhưng đã được bố chăm sóc ngày nào đâu? Năm năm chị làm vợ anh, ngọt bùi thì ít mà đắng cay thì nhiều. Chị không thể chịu đựng thêm được nữa, chị phải quyết định giải thoát cho chính bản thân mình. Chị sẽ mang theo hai đứa con đi theo vì anh đâu có thời gian mà chăm sóc chúng. Chắc chắn sau này lớn lên chúng sẽ hiểu và thông cảm cho chị.
Theo Phunuvagiadinh.vn
Xin lỗi, ở đây không có "máy đẻ" và em không "buôn chồng"!
"Già rồi, lấy chồng đi không là không đẻ được con nữa đâu", "Lấy chồng lãi nhất đứa con", "Vớ đại thằng nào rồi đẻ đi không trứng ung trứng hỏng hết rồi đấy"... nghe những câu này hẳn nhiều chị em ba máu sáu cơn...
Đồng ý rằng việc đẻ con bây giờ vẫn là đặc quyền của phụ nữ. Thảng hoặc đâu đó báo chí nói đàn ông chuyển giới có thể mang bầu nhưng cũng là chuyện lạ lùng. Chứ đặc quyền sinh con hẳn nhiên là thuộc về chị em. Nhưng đó là quyền được sinh con chứ không phải là bắt buộc phải sinh con. Luật pháp đâu có chương nào mục nào yêu cầu phụ nữ phải sinh con? Sao miệng lưỡi người đời cứ bền bỉ áp đặt nhau đến thế? Rằng cứ như là phụ nữ, lỡ đã có buồng trứng rồi thì phải dùng để đẻ vậy. Thậm chí vô duyên hơn, phụ nữ nào đẻ 1 con cũng bị bỉ bai rằng "sao đẻ ít thế?". Phụ nữ sinh con một bề thì bị nói là "không biết đẻ". Giả như đẻ nhiều hơn thì bị mỉa móc rằng "lợn sề chính hiệu". Đến thế kỷ nào rồi mà giá trị duy nhất đong đếm về một người phụ nữ chỉ là chuyện sinh đẻ?
Thế mà cũng có nhiều phụ nữ không vượt qua nổi miệng lưỡi người đời mà nhắm mắt lấy chồng để "lãi" ra đứa con. Thế mà nhiều phụ nữ đẻ con chỉ để "có người chăm sóc ta lúc tuổi già". Thế mà có nhiều phụ nữ chồng chả ra cái khỉ gì, kinh tế thì eo hẹp nhưng vẫn cứ sòn sòn sòn đô sòn mà đẻ con. Thế mà nhiều phụ nữ rặn hết lần này đến lần khác cho ra một quý tử chỉ để đảm bảo mình không bị nhà chồng đuổi cổ. Thế mà có nhiều phụ nữ đẻ con ra cho xong nhiệm vụ rồi quẳng con cho ông bà ngoại rồi đi theo tiếng gọi trái tim. Bao nhiêu đứa trẻ vì miệng lưỡi người đời mà được sinh ra?
Tôi đồng ý! Tôi đồng ý rằng trong "mã gen" của phần đông phụ nữ luôn có thứ gọi là "tình mẫu tử". Nhiều phụ nữ mê đắm chuyện sinh con, muốn sinh con và vô cùng yêu con. Như điều đó cũng có ở đàn ông. Nên có nhiều ông đàn ông cũng sẽ vì muốn có một đứa con mà nhắm mắt nhắm mũi cưới về một cô vợ để làm cái "máy đẻ" cho mình. Thậm chí, nhiều hợp đồng đẻ thuê cũng ra đời từ đó. Nhưng những điều đó đâu có thể được coi là lý do để mọi phụ nữ đều cần phải đẻ?
Nếu nghĩ về những đứa con do mình sinh ra.
Liệu chúng có được sinh ra bởi nỗi lòng mong đợi của chính bản thân mình? Chúng được sinh ra từ chính tình yêu đã đơm hoa đang đợi ngày kết trái? Chúng có được sinh ra khi cha mẹ chúng đã đủ năng lực, hành vi để có thể làm một ông bố bà mẹ tốt? Hay thứ chúng ta thảy ra cuộc đời này là một đứa trẻ có cha có mẹ mà vẫn như một đứa trẻ mồ côi? Sinh con một cách... vô trách nhiệm có lẽ cũng nên bị coi là một tội. Tội cho đứa trẻ được sinh ra. Tội cho những người xung quanh đứa trẻ, gánh nặng cho xã hội sau này.
Chúng ta cứ nói với nhau về bình đẳng giới, về việc phải tôn trọng quyền riêng tư, tự do của nhau nhưng rồi chính chúng ta tự bỏ quyền của mình, sự bình đẳng của mình, giá trị của mình. Tôi nghĩ mãi về những người nói ra cái câu: "Lấy chồng lãi nhất đứa con" dù biết rằng họ đang đau đớn vì lấy sai chồng, lấy phải gã chồng chả ra gì. Bởi nghe câu đó như thể hôn nhân là chuyện mua bán lãi lỗ vậy. Có đứa trẻ nào phát triển được bình thường trong môi trường mẹ thì khinh rẻ bố như thế? Có đứa trẻ nào hạnh phúc được khi chúng phải chứng kiến "thứ bố không ra gì" qua lời mẹ chúng? Tôi tự hỏi, vậy, người mẹ ấy, có thực sự yêu thương và quan tâm thực sự đến con mình? Tiếc thay, nhiều người mẹ miệng nói thương con nhưng tâm thì chỉ toàn thấy con là kết quả thất bại trong hôn nhân của mình. Nghĩ vậy thôi đã thấy đau lòng!
Tôi cũng lại thấy thương hại (chứ không thấy xót xa gì sất) với những phụ nữ vì "già rồi phải cưới chồng để sinh con". Như một cuộc trao đổi. Xin đừng nói đó là sự hy sinh vì đó không phải là hy sinh đâu. Đó là sự toan tính. Đừng đổ lỗi cho số phận hẩm hiu bởi chính bạn đang làm cho nó thêm thập phần hẩm hiu đấy. Đến bao giờ, đến bao giờ thì phụ nữ mới biết thương lấy phụ nữ? Đến bao giờ phụ nữ học được cái trân trọng chính bản thân mình, cho mình được quyền khiến người khác phải trân trọng mình?
Và dành riêng cho những ai vẫn "quen miệng" móc mỉa chuyện phụ nữ là phải sinh con, chuyện phụ nữ phải sinh đủ nếp tẻ, chuyện phụ nữ già rồi phải cưới chồng mau mau để đẻ con... Làm ơn, hoặc là hãy về hành tinh... tinh xa lắc của bạn đi hoặc hãy học cách tôn trọng người khác để nhận về sự tôn trọng. Làm ơn, miệng lưỡi của hôm nay là khẩu nghiệp của mai này. Xin hãy chia sẻ điều đó, gửi gắm điều đó đến những ai đã từng buông câu nói ấy vào người khác!
- Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả -
Theo Afamily
Phụ nữ từng NÂNG NGỰC chẳng lẽ luôn phải chịu sự cấm cản của gia đình nhà trai? Sau đó, em cũng giấu nhẹm mọi chuyện với gia đình người yêu. Em vẫn đinh ninh rằng chuyện mình từng nâng ngực sẽ không bị phát hiện. Nhưng trên đời này làm gì có sự thật nào không được phơi bày chứ? Mấy ngày nay em đang rất đau đầu vì chuyện tình cảm. Chẳng lẽ chỉ vì nhu cầu làm đẹp...