Dằn vặt nhưng tôi vẫn còn ‘bắt cá 2 tay’
Quân luôn tìm mọi cách bù đắp cho tôi. So với anh, Quân nhẹ nhàng, tình cảm, trìu mến, ngọt ngào.
Trog tình yêu, bạn có bao giờ bắt cá hai tay? Tôi không biết có ai trong hai người đàn ông đó sẽ đọc được những dòng này hoặc cả hai sẽ cùng đọc được và họ sẽ phản ứng ra sao? Nhưng tôi vẫn muốn viết: “Nếu anh đọc được những dòng này, em chỉ muốn nói với anh lời xin lỗi. Anh sẽ bị tổn thương nhưng em thì không biết làm gì cho lành vết thương đó”.
Tôi là một cô bé sinh viên sinh ra tại một vùng quê miền cao. Sau đó, tôi chuyển xuống học ở một thành phố nổi tiếng về du lịch cũng thuộc quê tôi luôn. Thời gian này, tôi có trải qua nhiều mối tình, buồn nhiều, vui ít. Tất nhiên cũng có mối tình có thể gọi là lừa tình tôi, có mối tình vì không hợp nên tôi chủ động chia tay…
Rồi tôi và anh quen nhau trên một trang mạng kết bạn. Ban đầu là chat chit, rồi điện thoại, đi dạo, cafe và… tình yêu. Lúc đó, anh đã có việc làm ổn định, lớn hơn tôi 6 tuổi. Anh vui tính, hòa đồng, không xấu trai. Anh biết tôi không còn nguyên vẹn khi đến với anh. Anh thực dụng, không lãng mạn, không tỏ tình, không nhắn tin, không nói nhớ hoặc yêu. Những gì tôi cảm nhận được sau một năm yêu nhau là sự quan tâm bằng hành động. Anh đã đưa tôi về nhà chơi ra mắt bố mẹ và anh là người đàn ông thực sự, lo cho tôi mọi thứ âm thầm. Anh không để tôi thiếu thốn vật chất, không ăn diện, đua đòi. Với gia đình, anh hiếu thảo và biết chăm lo. Nhưng con người đâu có ai toàn vẹn…
Tôi đã biết và đã tự nói với lòng mình rằng những người đàn ông kết bạn kiểu công nghệ thông tin này không phải đơn giản là tìm bạn. Ngoài tôi ra, ai biết được anh còn quen bao nhiêu người nữa? Tôi thực sự sốc khi trong danh bạ điện thoại của anh là chuỗi dài những cái tên, những cô bé còn đang là sinh viên trạc tuổi tôi, có cả những cô đã đi làm, gần có, xa có. Anh lưu tên và ngày sinh nhật của họ trong mục nhắc việc vì anh không thể nào nhớ hết.
Video đang HOT
Tôi đã đọc được tin nhắn của anh với người con gái khác.
Tôi vô tình cầm điện thoại của anh và đọc được những tin nhắn trìu mến, yêu thương từ một cô bé nào đó gửi cho anh với cách xưng hô mà tôi cũng chưa từng nghĩ tới. Nếu tôi không phát hiện ra thì anh sẽ giấu tôi tới bao giờ? Anh có nói cho tôi biết không? Tôi muốn hỏi anh những câu này, tôi muốn hét vào mặt anh ngay ngày hôm đó nhưng tôi đã không làm thế. Nếu tôi làm vậy, mọi chuyện sẽ đi đến đâu? Rồi tôi sẽ được gì?
Đã phải mất nhiều thời gian để chúng tôi ngồi lại nói chuyện với nhau. Anh hiểu tôi hơn, hiểu tôi yêu anh và sẽ không để những chuyện bên lề đó ảnh hưởng đến chúng tôi. Anh cũng dần thay đổi, không còn liên lạc gì với những người đó. Một thời gian sau, anh mất máy, mất cả sim và danh bạ điện thoại. Chúng tôi lại vui vẻ yêu nhau như lúc ban đầu.
Tôi nghỉ hè 2 tháng nhưng không được về nhà mà phải đi thăm người thân ở xa. Một tháng không có anh, tôi buồn và nhớ anh da diết. Sau khi xong việc, sẵn dịp có một người thầy ở Nha Trang định ghé tham quan trường tôi của học nên tôi thu xếp về lại trường mấy ngày trước khi về hẳn nhà. Mục đích của tôi cũng là gặp lại anh.
Trên chuyến xe 3h chiều hôm đó, trái tim tôi đã rẽ theo hướng khác. Tôi gặp Quân khi xe chưa chạy được 1/3 đoạn đường. Anh ngồi kế bên tôi, dáng người cao lớn, ăn mặc giản dị, gọn gàng và một chút im lặng, rụt rè trên gương mặt. Đi được 1 tiếng, Quân tần ngần đưa cho tôi chiếc điện thoại có một tin nhắn làm quen. Tôi chỉ thấy buồn cười cho cái anh chàng này, muốn gì cũng không dám nói. Đoạn đường phải đi 6-7 tiếng đồng hồ, chẳng lẽ ngồi bấm điện thoại mãi hay sao? Đến trạm dừng chân nghỉ ngơi, tôi mới chủ động bắt chuyện. Quân có giọng nói miền Tây rất ngọt và chân chất. Tôi còn biết Quân làm tài xế cho một ông chủ lớn có căn biệt thự tại khu resort nổi tiếng nơi tôi học. Mỗi tháng, Quân phải ra đây ít nhất một lần để đón gia đình ông.
Suốt 200km còn lại về nhà, chúng tôi nói chuyện vui vẻ như đã quen biết từ lâu. Quân mời tôi đi ăn tối khi về đến nơi và tôi không từ chối. 3h sáng hôm sau, Quân đón sếp và để lại lời hứa sẽ về thăm tôi vào một ngày gần nhất. Từ đó, ngoài công việc phải làm hàng ngày, tôi chờ đợi và suy nghĩ đến Quân nhiều hơn. Chúng tôi nói chuyện điện thoại hầu như mọi thời gian rảnh trong ngày. Tôi thấy mình cười nhiều hơn, yêu đời hơn và đã quên mất rằng còn có anh là người yêu của mình. Anh thì ít điện thoại, nhắn tin, trừ những câu hỏi thăm bắt buộc (chắc do anh và tôi ở gần nên gặp nhau thường xuyên).
Tôi cố sống hạnh phúc dưới sự che chở của hai đôi bàn tay. Ảnh minh họa.
Nửa tháng sau, Quân quay lại tìm tôi và tôi vui lắm. Sau lần đó, tôi đã chính thức đứng giữa ngã ba đường. Quân yêu tôi thật nhiều, sợ mình ở xa, sợ tôi thiệt thòi nên Quân luôn tìm mọi cách bù đắp cho tôi. So với anh, Quân nhẹ nhàng, tình cảm, trìu mến, ngọt ngào. Tôi như đã quyết định được mình phải lựa chọn như thế nào nhưng oái ăm thay, một ngày trò chuyện với anh, anh luyên thuyên kể về chuyện muốn lập gia đình với tôi. Tôi cũng đã là sinh viên năm cuối, còn anh nhìn lại cũng đã 28 tuổi. Anh nói về những đứa con với nét mặt phấn khởi… thì ra anh yêu tôi nhiều hơn tôi tưởng.
Tôi quyết định kể cho Quân nghe về anh, về mối quan hệ hiện tại giữa tôi và anh. Tôi cũng không biết làm gì hơn ngoài việc nói một câu xin lỗi. Vậy mà Quân lặng đi: “Nhưng anh yêu em, nếu có một người ở cạnh em có thể lo lắng cho em thì em hãy tiến tới với người đó. Em có lấy chồng rồi anh vẫn về thăm em mà”. Đó là sự bao dung mà tôi không thể tưởng tượng nổi. Quân yêu tôi đến thế sao? Có thể bỏ qua cho tôi và chấp nhận tất cả? Vậy còn anh? Anh đã yêu tôi ngần ấy năm, lo lắng cho tôi mọi thứ, dù anh đã có lỗi nhưng người cuối cùng anh chọn vẫn là tôi.
Tôi cố gạt phắt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình, cố sống hạnh phúc dưới sự che chở của hai đôi bàn tay. Tôi sợ ở một mình vì tôi sợ sẽ phải suy nghĩ mình đúng hay sai, mình phải làm thế nào cho hợp lẽ? Ở đời, điều gì cũng có cái giá của nó. Tôi phải trả giá bằng sự dằn vặt trong lòng mình nhưng nó chắc gì đã là cái giá đắt nhất? Nếu một ngày anh biết được điều này thì tôi sẽ mất anh mãi. Tôi sẽ phải như thế nào đây?
Theo VNE
Phải làm sao với chàng bắt cá 2 tay?
Bây giờ anh yêu tôi hay yêu cô gái kia? Một người trong cuộc như tôi cũng không tài nào trả lời nổi.
Tôi và anh yêu nhau được hơn hai năm nhưng do điều kiện, chúng tôi phải ở xa nhau. Thời gian yêu, anh ấy rất tốt. Nhưng dạo gần đây, anh ít liên lạc, ít nói chuyện với tôi hơn. Thay vào đó, anh nói gọi điện, nhắn tin, chat với một cô bé khác. Tôi biết chuyện nên hỏi anh thì anh ấy bảo tôi đang ghen tuông này nọ. Nhiều lúc giận quá, tôi buột miệng nói anh là họ Sở, họ Hứa, là người đểu giả.
Trong bốn lần đến thăm tôi gần đây, anh đều mượn xe của tôi, nói dối đi thăm nhà bà con để đến gặp cô bé kia. Tôi đã đọc được những tin nhắn của anh gửi cho cô bé như thế này: "Anh đến đón em nhé! 7 giờ 30 anh đến chỗ em"; "Anh về nhà rồi. Em có yêu anh không?". Tôi hỏi anh ấy như thế là sao thì anh lại bảo anh mới chỉ gặp cô bé đó hai lần. Họ chỉ nói đùa với nhau thôi chứ hiện tại chưa yêu.
Sau đó chúng tôi cãi nhau. Anh bảo tôi nếu không tin thì gọi cho cô bé kia mà hỏi. Lúc đầu, tôi không gọi nhưng sau vì không chịu được, tôi gọi và biết rõ sự tình. Họ đã gặp nhau 4 lần và cả 4 lần đó tôi đều phải ở ngoài đợi anh ấy. Sau khi cãi nhau vài hôm, tôi đề nghị với anh ấy có một buổi gặp cho cả ba người. Anh đồng ý nhưng bảo đợi tháng tới anh ấy lên Sài Gòn sẽ gặp nhau.
Mới đây, tôi biết được anh nói với cô bé kia rằng anh yêu cô ấy. Còn với tôi, anh bảo tôi suy nghĩ lại cho kỹ trong một tuần nữa. Nếu thực sự muốn gặp cô bé kia thì sẽ gặp nhưng kết quả thế nào tôi nên lường trước. Bây giờ tôi đang rối quá? Tôi đã nói chuyện với cô bé kia và hẹn trước một buổi cho cả ba.
Anh ấy có phải đang bắt cá hai tay không? Có phải anh không còn yêu tôi nữa không? Nếu không yêu thì cứ nói thẳng với tôi chứ sao phải dối như thế? Xin mọi người cho tôi lời khuyên!
Theo VNE
Em đồng ý cho anh bắt cá hai tay Chúng em chỉ đợi cưới nhưng anh lại đi yêu người khác. Em vì quá yêu nên vẫn chấp nhận tình tay ba. Chị Thanh Bình thân mến! Em đang vướng vào một chuyện tình cảm rất rắc rối. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em năm nay 22 tuổi , em và anh yêu nhau đã hơn 3 năm,...