Dẫn tôi đi khám thai, người yêu hỏi bác sĩ 1 câu khiến tôi tức tưởi muốn hủy hôn
Khi biết tôi có thai, anh không thoái thác trách nhiệm mà đề nghị cưới luôn. Tôi rất hạnh phúc vì chí ít anh cũng là người đáng mặt đàn ông. Ai ngờ…
Tôi có bầu, vì thế mà đám cưới này diễn ra gấp hơn dự kiến. Thực ra, mối quan hệ của tôi và anh chưa sâu sắc đến mức phải cưới nhanh, cưới vội như thế. Nhưng vì trót có bầu nên cưới vội, chẳng còn cách nào khác cả.
Tôi không biết có nên gọi đây là một sai lầm hay không. Cả tôi và anh đều đã có tuổi, không còn trẻ trung gì nữa. Chúng tôi mới đang trong giai đoạn tìm hiểu nhưng vì đã trót không làm chủ được mình, để có bầu. Có hơi hối tiếc một chút vì lẽ ra chúng tôi nên dành thời gian hẹn hò lâu hơn, hiểu về nhau nhiều hơn để tránh sau này không hối hận. Nhưng sự đã rồi nên chúng tôi cưới. Cũng không thể nói cuộc hôn nhân này không có tình yêu được, chỉ là tình yêu chưa đủ sâu đậm mà thôi.
Thực ra, mối quan hệ của tôi và anh chưa sâu sắc đến mức phải cưới nhanh, cưới vội như thế. Nhưng vì trót có bầu nên cưới vội, chẳng còn cách nào khác cả. (Ảnh minh họa)
Khi biết tôi có thai, anh không thoái thác trách nhiệm mà đề nghị cưới luôn. Tôi rất hạnh phúc vì chí ít anh cũng là người đáng mặt đàn ông. Hai đứa chúng tôi thu xếp công việc, chuẩn bị về thông báo với hai bên gia đình lo đám cưới. Nhưng rồi sự việc ấy xảy ra khiến tôi băn khoăn về việc người đàn ông này liệu có nên cưới làm chồng?
Video đang HOT
Trước ngày về quê 1 tuần, anh bảo tôi đi khám thai. Tôi nghĩ anh nôn nóng muốn xem con thế nào nên cũng vui vẻ đi. Lần trước khi biết có bầu, tôi đã tự một mình đi khám rồi về thông báo với anh. Từ đó tới giờ, anh mới cùng tôi đi.
Vừa vào tới phòng khám, sau khi tôi siêu âm xong, anh ngồi gặp bác sĩ. Thì ra, đây là người bác sĩ mà anh quen biết. Anh chìa quyển sổ ra, tôi thấy anh ghi chép gì lên đó rồi bảo người bạn làm bác sĩ xem hộ: “Đấy, chị xem hộ em, tính tuổi thai so với ngày quan hệ này thì có khớp không. Em nói thật, con em, em không tiếc, thậm chí em sẽ chiều cả mẹ, cả con như bà hoàng luôn. Nhưng em cay nhất là phải đi đổ vỏ, nuôi con người khác. Thế nên cứ phải kiểm tra cho chắc, mất lòng trước nhưng được lòng sau”.
Tôi đớn đau khi biết anh nghi ngờ cái thai trong bụng mình (Ảnh minh họa)
Tôi không biết vị bác sĩ kia nói gì với anh bởi ngay sau câu đó, tôi tức tưởi rời khỏi phòng khám và ra về một mình. Tôi cảm thấy tủi nhục khi anh ta nghi ngờ mình và đứa con trong bụng mình như thế. Rõ ràng từ khi hẹn hò tôi chỉ có một mình anh ta. Tôi cũng không phải loại gái hư hỏng đó, vậy mà…
Anh tìm tôi nói rằng tôi không có tật sao phải giật mình, anh làm thế để đôi bên cùng thoải mái và củng cố niềm tin thôi. Giờ anh biết đúng là con anh rồi thì anh sẽ chẳng bắt bẻ tôi làm gì nữa.
Tôi biết là như vậy nhưng sao lòng vẫn buồn quá… Tôi phải làm sao đây?
Theo Khám Phá
Choáng vì chàng "yêu" không ngừng
"Kẻ ăn không hết người lần chẳng ra", oái oăm thay trên đời cái bối cảnh ấy lại luôn diễn ra. Đến cơ quan, thỉnh thoảng nghe mấy chị em to nhỏ xì xào, rằng đức ông chồng chẳng "Mần ăn" được gì, "Chưa đi chợ đã hết tiền", "Vừa yêu vừa nghỉ giải lao", "Năm thì mười họa mới rộn tình tang", vậy mà khi về nhà, tôi lại thấm thía cái cảnh "No xôi chán chè".
"Quý ông" của tôi trông cũng nhàng nhàng thôi, chẳng phải cao to, cơ bắp, cũng không phải dân chơi thể thao cường tráng, thế mà cái "khoản ấy" làm tôi khiếp sợ. Tôi yêu chàng cũng vì cái tính bền bỉ, làm cái gì cũng nhiệt tình, đến nơi đến chốn. Cái hồi tán tỉnh mà lỡ đưa tay cho chàng cầm thì còn lâu chàng mới chịu buông, lỡ đưa môi cho chàng hôn thì lúc nào ngớp ngáp chàng mới chịu dừng, lỡ để chàng ôm thì có đến phát sốt chàng vẫn ôm. Cái vẻ quấn quýt không rời ấy khiến tôi si mê chàng, cảm thấy chàng là người đàn ông tận tâm, chung thủy, biết chở che. Nhưng sau khi cưới, tôi mới ngã ngửa rằng, lỡ để chàng "yêu" thì chàng cũng "yêu" không ngừng nghỉ.
Ngay cái đêm tân hôn, chàng đã hì hục đòi "3 hiệp" mới chịu lăn ra ngủ, mà ngủ say như thế cũng đủ biết là chàng thoải mái và mệt thế nào, còn tôi thì tứ chi rụng rời, trên cả mệt. Không phải vì tôi không ham chàng, mà thật ra có ham thì mới "chiều", nhưng mệt vì cái cách chàng "yêu" nó dường như chỉ ngừng lại khi chàng "xuất binh".
Từ lúc bắt đầu cuộc yêu bằng những cái hôn dài không nghỉ, đến lúc "nhập cuộc" chàng cũng "yêu" liên tục, hối hả, nhiều cảm xúc đến mức tôi buộc phải hùa theo chàng, bất khả kháng. Chàng vẫn làm đủ chiêu trò để chiều vợ, làm cho vợ thăng hoa, nhưng nếu bạn phải "cổ vũ" trong suốt hơn nửa tiếng liên tục, nhịp theo chàng, thở theo chàng và thỉnh thoảng chàng "điều khiển" bạn giúp chàng một chút khi "ở trên", bạn cũng sẽ kiệt sức.
Tần suất "yêu" của chàng cũng giống như ai, mỗi tuần hai ba lần, không quá nhiều, nhưng mỗi lần chàng muốn là phải "yêu" ít nhất 2, 3 hiệp mới chịu nghỉ, mỗi hiệp chỉ cách nhau có vài tiếng, đôi khi chỉ... nửa tiếng khi "vũ khí" hồi phục. Kết quả là sau mỗi đêm ân ái, sáng hôm sau, chân tay tôi như dính xuống giường không thể nhấc lên được. Những cơn buồn ngủ do mệt mỏi ập đến triền miên khiến tôi dật dờ cả ngày hôm ấy tới nửa ngày hôm sau. Thỉnh thoảng trong người thấy nôn nao, không ăn uống gì được. Ban đầu tôi nghĩ tôi bị ốm, nhưng dần dần nhận ra mình bị kiệt sức do không "đua" nổi với chàng.
Có lần tôi thủ thỉ: "Yêu một tí, nghỉ một tí được không?". Chàng hỏi lại: "Sao lại nghỉ, nghỉ để làm gì?". "Ờ thì dừng lại chuyện trò cho tình cảm, rồi lại tiếp tục". "Yêu xong rồi chuyện trò cũng tình cảm mà". "Nhưng mà yêu liên tục thế này em rất mệt". "Thế là em đầu hàng anh rồi nhé". Trời ạ, cái cách chàng nói chẳng khác gì đang tự hào vì làm cho vợ mệt bơ phờ, chứng tỏ sức của chàng rất "trâu bò", đàn ông thế mới đáng mặt đàn ông. Chàng chẳng hiểu ý tôi hay là chỉ có "yêu" dai dẳng như thế mới khiến chàng thỏa mãn. Miệng chàng thì vẫn bảo, chỉ muốn đưa tôi đến thiên đường, làm cho tôi hạnh phúc là chàng mãn nguyện. Phải chăng cái cách tôi biểu hiện khiến chàng lầm tưởng rằng tôi đang đến "thiên đường"?
Gần đây tôi hay lảng tránh "chuyện ấy" mỗi khi chàng muốn. Mà thật ra là tôi chẳng đủ sức, lúc nào cũng mệt mỏi, vật vã trong cơn buồn ngủ. Mới ở bên chàng được 3 tháng sau ngày cưới mà tôi đã sụt đi 2 ký, đến công ty làm việc thì gật gù như sắp chết. Có lần còn bị tụt huyết áp, nằm bẹp dí mất một ngày.
Không phải chàng không biết "yêu", không phải chàng không hấp dẫn, không phải tôi không muốn chàng, chỉ là tôi không đủ sức để yêu chàng triền miên như cái cách mà chàng "yêu". Tôi nên "điều khiển" chàng để chàng biết "nghỉ giải lao" khi lâm trận hay là cố gắng bồi bổ thêm sức khỏe để cùng chàng hòa nhịp?
Theo GĐVN
Mỗi lần thấy bạn của chồng đến, tôi chỉ muốn mang chổi ra xua đuổi Có người còn khích chồng tôi vào lấy váy của tôi mặc vì không đáng mặt đàn ông. Chồng tôi nghe xong tức lắm... Chồng tôi không hẳn là chồng tốt mà cũng không phải tệ hại gì lắm. Anh cũng biết phụ giúp vợ việc nhà, cũng biết chăm con. Duy chỉ có điều, anh quá cả nể và xem trọng bạn...