Đàn ông xây nhà ngày càng giỏi, đàn bà xây tổ ấm ngày càng tệ
Người xưa có câu “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”. Nhà cửa bây giờ khang trang, to đẹp hơn xưa nhiều, chứng tỏ đàn ông đang hoàn thành tốt hơn nhiệm vụ của mình. Còn về phía đàn bà, họ ngày càng tệ trong vai trò xây tổ ấm.
Mấy bữa nay tôi mệt mỏi lo chuyện nhỏ em gái quậy bên nhà chồng rồi khùng điên chạy về nhà mẹ đẻ. Mới đưa nhỏ qua nhà người ta xin lỗi, nằn nì người ta nhận nó lại làm dâu xong, về tới nhà mình thì lại thấy vợ và bà má tôi đang nhảy xếch lên. Thiệt tình tôi không thể nào chịu nổi mấy người đàn bà này phút nào nữa.
Người ta có câu “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”. Nhà cửa bây giờ khang trang, to đẹp hơn xưa nhiều, chứng tỏ đàn ông đang hoàn thành ngày càng tốt hơn nhiệm vụ của mình. Còn về phía đàn bà, họ ngày càng tệ hơn trong vai trò xây tổ ấm. Những vụ ly hôn, xích mích trong gia đình ngày càng nhiều, số cuộc hôn nhân hạnh phúc, bình an chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tại sao lại như vậy? Nhìn lại thì đàn ông bây giờ có chí hơn nhiều so với đàn ông ngày trước, học hành nhiều hơn, trách nhiệm hơn. Còn phụ nữ thì tuy cũng được học nhiều hơn nhưng lối cư xử thì ngày càng tệ.
Kể qua một chút về câu chuyện nhỏ em gái tôi. Má chồng nó bệnh, bĩnh ra giường. Nó về nhà thấy vậy thì hú ầm lên rồi nằng nặc đòi chồng ra ở riêng chứ nó không chịu nổi cảnh sống dơ bẩn như vậy.
Chồng nó tức rồi khùng lên bạt tai vợ 1 cái vì tội bất hiếu. Nói chung về vụ này nhỏ em tôi sai, tôi không bênh nổi. Nhà em rể tôi có mỗi thằng con trai là nó, má nó bệnh thì nó phải lo, kêu nó ra ở riêng thì nhỏ em tôi vô lý và láo quá, ăn đòn là đáng lắm.
Ấy vậy mà nó còn chạy về nhà mẹ đẻ khóc la ầm ĩ “Con chưa chăm má được ngày nào, tội gì phải chăm người dưng”. Trời ơi, nó nghĩ nó về đây là báo hiếu má tôi chắc. Má tôi sợ hết hồn tí nhồi máu cơ tim vì nó.
Bà vợ tôi cũng vậy. Bả suốt ngày rên la là “Tui phải về nhà ông hầu nhà ông, còn ba má tui thì tui bỏ mặc”. Trong khi sự thật đâu phải vậy.
Nhà tôi chỉ như cái nơi cho bả ăn uống ngủ nghỉ, còn sự thực “nhà” của bả là ở bên ngoài. Ngày nào bả cũng phải về bên đó chơi trong khi việc ở bên này thì bỏ bê không làm. Chồng nhắc nhở thì bảo “Sao anh không kêu má anh làm. Hồi trước tui chưa về bả vẫn làm hết đó thôi. Tui đi làm cả ngày mệt muốn chết, má ở nhà cả ngày toàn chơi miết kìa”.
Video đang HOT
Mấy bà phụ nữ cứ lấy cái cớ “sanh con vất vả” ra để đòi quyền lợi, rồi đòi bình đẳng. Nhưng tôi thấy hình như các bà đang làm quá lên.
Nghe mà nản quá. Nhà tôi vậy đấy, dăm bữa nửa tháng là mẹ chồng con dâu lại cãi cọ. Từ ngày có con dâu má tôi thêm bệnh chứ chẳng được rảnh rang chút nào.
Bên nhà bọn bạn tôi cũng vậy. Mấy bà vợ bà nào cũng suốt ngày rên la kêu nhà chồng xấu xa, mẹ chồng xấu xa trong khi chẳng có bà nào làm tròn nghĩa vụ của nàng dâu. Mấy bà toàn làm loạn nhà, biến nhà thành “tổ lạnh” chứ chẳng phải “tổ ấm” nữa.
Bọn đàn ông tụi tôi đứng giữa khổ hết biết. Đi làm về mệt, gánh nặng kinh tế đè trên lưng rồi về nhà lại lo hòa giải mẹ và vợ để giữ cho nhà cửa yên ổn.
Tôi thấy phụ nữ bây giờ ích kỷ và ghê gớm quá. Càng ngày mấy bả càng xuống cấp về đạo đức, lễ nghĩa. Má tôi vẫn hay thở dài bảo: “Ngày xưa tao đi làm dâu, má chồng nói một là một, hai là hai. Đâu như vợ mày. Tao nói chưa hết câu nó đã bổ vào mặt tao 10 câu rồi”.
Bảo lại vợ thì vợ cãi “Má nói sai tui phải nói lại chớ”. Ừ thì cứ cho là má chồng sai đi chăng nữa, cãi lộn với bề trên, phồng môi trợn má với bề trên thì đúng chắc? Mà thật ra má nói đâu có sai, má dạy cho cách làm mẹ, làm vợ cho đúng nhưng không chịu nghe, không chịu làm theo, chỉ thích khăng khăng theo ý mình.
Ừ thì cứ cho do không chung dòng máu nên xung khắc với nhà chồng. Nhưng tới lúc sanh con, ruột già máu mủ của mình đấy mà cũng rên rỉ kêu mệt cả ngày. Nghỉ 6 tháng sanh con, chỉ ở nhà lo chăm đứa nhỏ mà kêu điếc tai. Trong khi chồng vừa đi làm, vừa phải lo cho vợ thì chẳng dám kêu tiếng nào. Nếu có thể tôi cũng muốn mang bầu, sanh con để được hưởng cái quyền kêu rên, quyền đòi hỏi.
Mấy bà phụ nữ cứ lấy cái cớ “sanh con vất vả” ra để đòi quyền lợi, rồi đòi bình đẳng. Nhưng tôi thấy hình như các bà đang làm quá lên. Ngày xưa má tôi bầu bì mà vẫn đạp xe chục cây số đi làm, rồi lo việc nhà đầy đủ. Đẻ xong một tay chăm con, còn kiếm thêm việc làm ở nhà.
Cứ bảo lúc đẻ đau thập tử nhất sinh. Nhưng sự thật có phải vậy không hay mấy bả làm quá thì chỉ mấy bả biết được. Như má tôi thì bảo bình thường, chẳng đau lắm. Mà có đau thì cũng là vì con. Con là con của cả hai chứ đâu phải của riêng chồng đâu mà suốt ngày lấy cái công sanh con ra để dọa.
Nói chung là đàn bà bây giờ nhỏ nhen, chỉ muốn vơ vét mọi thứ về mình, nhà mình chứ cấm có hi sinh, chăm lo gì cho nhà chồng được. Đi học nhiều mà ứng xử thì kém, chỉ giỏi thêm việc lý sự, bắt bẻ nhà chồng, tuyên truyền nói xấu gia đình chồng.
Âu cũng là tại thói quen của các gia đình ngày nay, chỉ lo chiều con, cho con học thật giỏi chứ không dạy con cái nết căn bản của người phụ nữ, tập cho con làm mẹ, làm vợ. Tôi nghe nhiều lắm câu “Kệ cho nó chơi, sau này về nhà chồng người ta dạy”. Cơ mà có nhà chồng nào dạy nổi khi sự lười biếng, ích kỷ đã thấm vào máu.
Sau này có con gái, tôi sẽ dạy nó đàng hoàng từ nhỏ chứ quyết không để nó như má nó, cô nó, như đa số phụ nữ ngày nay. Nói thiệt, thằng chồng đàng hoàng, tử tế nó còn nhịn, chứ vào ai nóng tính không chịu nổi người ta đập cho một trận rồi trả về nơi sản xuất thì chỉ khổ mình, khổ bố mẹ mình mà thôi.
Theo VNE
Có nên lấy chồng của bạn thân?
Họ đang sống ly thân và tôi yêu anh ấy. Làm sao tôi dám đến với anh khi anh là chồng của bạn?
Tôi và cô ấy là bạn từ thời còn học phổ thông. Đó không phải là một tình bạn đơn thuần mà giữa tôi và cô ấy là thứ tình cảm chẳng khác nào chị em một nhà. Bao nhiêu năm qua, bố mẹ tôi coi cô ấy như con gái, còn bên nhà cô ấy cũng coi tôi như một thành viên trong gia đình. Chính vì thế mà ngày hôm nay tôi phải giấu giếm tình cảm của mình. Tôi không dám tiến đến với người đàn ông mình yêu thương vì anh ấy là...chồng của bạn tôi.
Tôi và cô ấy đều có chung một nỗi khổ, đó là lận đận về chuyện tình duyên. Cách đây chục năm, tôi từng yêu thương một người tha thiết, cũng đã từng "trao thân gửi phận" nhưng rồi cuộc tình ấy không thành. Anh ấy mắc bệnh hiểm nghèo và qua đời. Kể từ đó đến nay, tôi khép chặt trái tim mình không còn muốn yêu thương ai thêm nữa. Bạn tôi những tưởng có cuộc sống lứa đôi hạnh phúc bên tôi khi cô ấy đã lấy chồng và có 2 đứa con xinh xắn. Vậy mà giờ đây, họ cũng đã sống ly thân gần 1 năm trời.
Chồng của bạn tôi là một người tốt. Chính cô ấy cũng công nhận như vậy. Nhưng tính cách của hai người khác nhau nhiều quá khiến cho bạn tôi và chồng thường hay xảy ra những xung đột. Mâu thuẫn nhỏ nhưng tích cóp lâu ngày cũng thành cái lớn. Cả hai không tìm được tiếng nói chung trong cuộc sống vợ chồng. Cách đây gần 1 năm, họ đã sống ly thân. Bạn tôi đã khóc rất nhiều và chỉ nói chuyện ấy cho mình tôi biết vì cô ấy không muốn gia đình phải lo lắng.
Khi biết chuyện tôi đã động viên, khuyên nhỏ bạn mình rất nhiều. Tôi khuyên cô ấy nên vì các con mà chịu bỏ bớt đi một số bất đồng và làm lành với chồng. Đừng giống như tôi, người phụ nữ ngoài 30 tuổi vẫn sống cô độc khổ lắm nhưng cô ấy không chịu nghe lời tôi. Cô ấy nói hai vợ chồng khác nhau quá nhiều nên không thể nào dung hòa được. Họ vẫn sống cùng nhau trong một mái nhà, cùng chăm sóc các con nhưng không ai nói với ai lời nào. Mỗi người có một cuộc sống riêng và không ai quan tâm đến ai cả.
Tôi thương anh cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, tôi muốn được bù đắp cho anh (Ảnh minh họa)
Nhìn cuộc hôn nhân của bạn tôi cũng xót xa. Cả hai đứa chúng tôi đều không được hạnh phúc trong tình yêu đôi lứa. Từ khi bạn tôi sống ly thân, tôi thường hay qua nhà cô ấy hơn để cùng chăm sóc bọn trẻ. Nhiều khi bạn tôi đi công tác, cô ấy không yên tâm về các con nên thường nhờ tôi đón các cháu và tắm rửa, lo ăn cho các cháu trong mấy ngày cô ấy vắng nhà. Chính trong điều kiện như thế tôi và chồng của bạn mình đã có cơ hội để hiểu nhau nhiều hơn.
Tôi biết anh ấy từ khi bạn tôi và anh ấy chưa cưới nhau. Trong con mắt của tôi anh ấy là môt người đàn ông đĩnh đạc, hiểu chuyện. Bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn quý trọng anh ấy và tôi tin anh ấy cũng vậy. Ngay cả giờ phút này, khi anh ấy và bạn tôi ly thân tôi vẫn dành cho anh ấy một sự tôn trọng. Những lần trò chuyện cùng anh, tôi mới hiểu ra rằng tình cảm anh dành cho vợ không còn nữa vì bạn tôi có quá nhiều cái sai. Dù bạn tôi là một con người tốt nhưng nghe anh nói tôi biết, trong cuộc sống gia đình cô ấy đã phạm quá nhiều sai lầm. Tôi khuyên anh tha thứ cho vợ để từ từ tôi động viên cô ấy thay đổi, chỉ ra cho cô ấy cái sai nhưng anh nói: "Tình cảm giống như bát nước, đã hắt đi làm sao lấy lại được".
Tôi cũng khuyên nhỏ bạn và nói về những điều mà anh ấy chia sẻ nhưng bạn tôi nằng nặc không chịu thừa nhận cái sai về mình. Sự cố chấp của bạn tôi cũng khiến tôi bất lực. Tôi xoay sang cố gắng động viên anh ấy nhưng anh ấy cũng nói mọi chuyện đã quá muộn màng. Anh ấy chỉ chờ đứa con đầu thi chuyển cấp lên cấp 2 xong là sẽ ly hôn.
Từ khi cởi mở, chia sẻ với nhau nhiều chuyện, tôi và anh ấy xích lại gần nhau hơn. Thi thoảng khi buồn chán anh ấy thường hay gọi tôi ra ngoài đi cà phê, thậm chí có lần anh ấy say rượu quá cũng gọi cho tôi. Tôi thấy anh là người khao khát cuộc sống gia đình, có một người vợ và những đứa con thơ...Tôi cũng không biết từ khi nào tôi lại rung động trước anh. Tình cảm đó mang tới cho tôi rất nhiều cảm xúc nhưng nhiều nhất vẫn là sự đau khổ và xấu hổ.
Tôi dần dần cảm nhận được tình yêu của anh dành cho tôi. Anh nói thấy tôi là người phụ nữ của gia đình và anh trân trọng điều đó vô cùng. Tôi đã cố né tránh tình cảm đó vì anh là chồng của bạn thân mình. Tôi đã nhắc nhở điều đó rất nhiều lần nhưng rồi tôi đã phải đầu hàng. Tôi yêu anh!
Khi anh đề nghị chuyện nghiêm túc mối quan hệ, tôi rất sợ. Anh nói anh sẽ ly hôn vợ. Điều ấy không phải lỗi tại tôi vì trước sau gì anh cũng làm thế. Anh muốn tiến đến với tôi, cùng tôi xây dựng một gia đình, một tổ ấm hạnh phúc. Bây giờ tôi khổ tâm lắm. Tôi yêu anh, muốn đến bên anh vì bao năm qua tôi cũng khao khát có một gia đình cho riêng mình. Tôi không sợ khổ, tôi cũng không e ngại điều gì kể cả việc nuôi con chồng. Nhưng giá mà anh không phải là chồng bạn thân của tôi thì tôi sẽ dũng cảm làm thế.
Tôi phải làm gì đây, tôi không muốn anh phải khổ thâm nữa vì cuộc hôn nhân đầu đã không mang đến cho anh hạnh phúc rồi. Anh rất đau khổ nếu tôi lại khước từ tình yêu của anh. Hơn nữa, bản thân tôi cũng khao khát được ở gần anh. Nhưng tôi sẽ phải đối diện với mọi người, với bạn mình, gia đình bạn như thế nào đây?
Theo VNE
"Nổ" Một lần đến chơi nhà bạn, tôi tình cờ gặp hàng xóm mới của anh, người vừa đến thuê nhà bên cạnh. Anh bạn mới này tính tình xởi lởi, vui vẻ, hòa đồng nên nhanh chóng gây thiện cảm với chúng tôi. Anh kể, do vốn liếng đang đầu tư một garage nên dù có đất sẵn nhưng chưa thể xây nhà...