Đàn ông vô tâm đáng sợ đến đau lòng…
“Tình yêu là cho đi chứ không cần nhận lại”… Nhưng có mấy ai làm được điều này? Khi đặt hết cả con tim và tâm trí mình dành cho một người, rồi nhận ra theo thời gian mọi thứ càng thay đổi. Người cà
ảnh minh họa
Người càng hững hờ, ta càng nhớ. Buông không thể, tiếp tục càng không thể. Trước bao nhiêu giống bão cuộc đời, bao giờ cũng quyết tâm phải thật mạnh mẽ. Thế mà cuối cùng, lại nhọc lòng trước cái nhíu mày lạnh nhạt của một người đàn ông…
Người ta vẫn bảo, phụ nữ luyến tiếc những điều càng cũ kĩ, đàn ông lại càng ham muốn những thứ mới mẻ hơn.
Ngược lối, ngược đường…
Cô chẳng còn muốn nhớ những tháng ngày đứng trên bờ vực của sự tan vỡ. Điều đó giống như đứng trên một tảng đá lỡ, cảm nhận từng phiến đá sau gót đã sụp đổ dần dưới chân mình. Con tim cũng vì thế mà vỡ vụn thành từng mảng sắc lẹm cứa vào thân. Chẳng còn muốn nhớ những tin nhắn ngắn dần, những cuộc gọi thưa dần, những cuộc hẹn bỗng trở thành nghĩa vụ, đi kèm đó là những tiếng thở dài và lặng im. Chẳng còn muốn nhớ những nhỏ nhặt cũng nghiêm nhiên trở thành chủ đề tranh cãi đến nảy lửa, chẳng còn muốn nghe câu “anh bận, anh mệt” còn nhiều hơn những yêu thương buổi đầu…
Video đang HOT
Cô chẳng muốn nhớ nữa, những đêm dài tăm tối với những cãi vả đến mệt lòng. Là cô rưng rức nước mắt, là anh tắt máy rồi lặng im. Cô chẳng mong nhớ đến những lần tin nhắn gửi đi thật dài tình cảm, và nhận được dòng hồi âm thật ậm ờ lạnh ngắt. cô chẳng muốn nhớ nữa, nhớ những sự thay đổi giữa lúc mới yêu mộng mơ và thực tại tủi hờn. Cô chẳng còn muốn nhớ ánh mắt anh nhìn cô một cách vô hồn, dửng dưng và lạnh ngắt. Chẳng còn muốn nhớ ánh mắt cô rưng rưng cả một bầu trời xám tro, là nỗi buồn thương trước vô tâm ghẻ lạnh từ anh.
Đàn ông vô tâm, quả thực là một điều đáng sợ, đáng sợ đến đau lòng.
“Tình yêu là cho đi chứ không cần nhận lại”… Nhưng có mấy ai làm được điều này? Khi đặt hết cả con tim và tâm trí mình dành cho một người, rồi nhận ra theo thời gian mọi thứ càng thay đổi. Người càng vô tâm, ta càng yêu. Người càng hững hờ, ta càng nhớ. Buông không thể, tiếp tục càng không thể. Trước bao nhiêu giống bão cuộc đời, bao giờ cũng quyết tâm phải thật mạnh mẽ. Thế mà cuối cùng, lại nhọc lòng trước cái nhíu mày lạnh nhạt của một người đàn ông…
Tình cảm dường như là một thứ bạc bẽo đến vô chừng…
Đến nỗi mà, khi trong một mối quan hệ bủng beo dần chạm đến giới hạn đổ nát, một người càng khóc, một người lại càng dứt áo rời đi. Hóa ra, với những vô tâm, hời hợt, và chán chường, người ta có thể nhẫn tâm giẫm lên tình yêu của nhau mà không cần nghĩ suy hay khoan nhượng.
Chẳng trách…
Cũng chỉ vì mình yêu nhiều hơn. Người nào thương ít hơn, người ấy có quyền…
Theo Phununews
Bí mật giấu kín đáng sợ của nhà chồng
Đã bao lần tôi thầm cảm ơn vì được mẹ chồng yêu thương, chồng cảm thông và cùng tôi chạy chữa khắp nơi để kiếm tìm một mụn con. Nhưng mọi thứ đều có nguyên nhân của nó.
Năm 24 tuổi, tôi gặp và yêu Quang. Chuyện tình này của tôi bị bố mẹ phản đối kịch liệt vì Quang đã từng có một đời vợ và một cô con gái. Tôi là con gái một trong gia đình khá giả. Tương lai của tôi được bố mẹ phủ đầy một màu hồng. Quang là điều chen ngang vào cuộc đời tôi như thế. Mặc cho cha mẹ phản đối, tôi vẫn quyết tâm cưới bằng được Quang. Tôi tự đặt thiệp, tự chọn váy cưới, chụp ảnh, đặt nhà hàng. Cuối cùng, cha mẹ tôi cũng phải đồng ý với cuộc hôn nhân của tôi.
Sau đám cưới vợ chồng tôi ở cùng bố mẹ chồng, Cuộc sống của tôi rất dễ chịu, không có cảnh mẹ chồng nàng dâu dù tôi rất vụng trong chuyện bếp núc. Mẹ chồng tôi đã nghỉ hưu, bà giành làm tất cả mọi việc trong nhà, coi tôi như con gái ruột và yêu chiều hết mực. Hai năm đầu, cuộc hôn nhân trôi qua êm đềm, bố mẹ tôi cũng thở phào nhẹ nhõm vì tin rằng tôi đã chọn đúng người. Lúc này tôi bàn với chồng sinh con. Chồng tôi đồng ý. Thế nhưng sau 6 tháng, chúng tôi vẫn chưa có tin vui. Quang không sốt ruột mà còn trấn an tôi: "Con cái là của trời cho, em cứ bình tĩnh. Trời cho lúc nào, mình nhận lúc ấy".
Thời gian trôi qua, chớp mắt tôi và Quang đã nên vợ nên chồng được 3 năm mà tôi vẫn chưa có con. Tôi nghĩ nguyên nhân từ phía mình vì trước đó Quang đã có con. Tôi bí mật tự mình đi khám. Bác sĩ nói tôi hoàn toàn có khả năng làm mẹ. Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục chờ đợi đến khi "trời cho".
May mắn là dù tôi muộn con nhưng bố mẹ chồng không hề gây áp lực mà thậm chí còn rất quan tâm đến tôi. Bởi vậy tôi càng sốt ruột mong sớm sinh con. Tôi nghĩ kết quả kiểm tra lần trước không chính xác nên quyết định đi khám ở nhiều nơi. Có nơi khẳng định tình trạng tôi hoàn toàn bình thường, có nơi lại bảo tôi bị ứa nước buồng trứng, rồi tắc vòi trứng... Người ta bảo "lắm thầy nhiều ma" nhưng lúc rối trí lên thì ai mách chỗ nào có thầy hay, tôi đều tìm đến. Thương tôi, Quang cũng bỏ công việc đưa tôi đi khắp nơi tìm thầy, tìm thuốc, hết Tây y rồi Đông y. Tôi đọc tất cả các bài báo về vô sinh, lại lên các diễn đàn phụ nữ để tìm hiểu. Nhưng dù kiên trì, nỗ lực đến mấy, tôi cũng không thể mang thai.
Thế rồi sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định viết đơn xin ly hôn. Quang không đồng ý, bố mẹ chồng tôi cũng phản đối. Quang khuyên tôi không nên lo nghĩ, nếu không thể sinh con thì có thê nhận con nuôi. Mẹ chồng tôi thì động viên: "Chỉ cần các con sống với nhau hạnh phúc là bố mẹ mừng". Tôi đã khóc nức nở khi nghe những lời động viên ấy. Không biết tôi đã tu mấy kiếp mới được làm con dâu của bố mẹ, làm vợ Quang. Khi đã nghĩ thông mọi chuyện, tôi quyết định nhận con nuôi và tự hứa phải sống tốt với gia đình anh.
Con nuôi của chúng tôi là một cậu bé 5 tháng tuổi, bị người mẹ bỏ lại trong bệnh viện. Từ ngày có con, gia đình tôi náo nhiệt hẳn lên. Trở thành một người mẹ, tôi vẫn không mấy bận rộn vì mọi chuyện mẹ chồng vẫn tranh làm. Chuyện tiền bạc tôi cũng không phải lo vì Quang kiếm ra tiền, hơn nữa gia đình hai bên đều có điều kiện. Tất cả mọi người đều cảm thấy hạnh phúc, nhưng trong lòng tôi thì vẫn không thể yêu thương con nuôi như con ruột được. Thực sự tôi vẫn khát khao cháy bỏng được sinh con và nuôi nấng đứa con mình dứt ruột đẻ ra.
Cuộc sống của tôi sẽ vẫn như thế nếu như không có một ngày, tôi phát hiện ra bí mật động trời của Quang. Người vợ cũ của anh bao năm sinh sống ở nước ngoài, nay cùng con gái trở về Việt Nam. Không hiểu vì lý do gì, cô ta liên lạc với Quang. Qua đoạn hội thoại ngắn tôi vô tình nghe được, tôi phát hiện ra con gái của cô ta không phải con ruột của Quang. Hóa ra hai người chia tay vì cô ta mang thai với người đàn ông khác. Điều đó có nghĩa, Quang chưa từng có con, cũng có nghĩa nguyên nhân chúng tôi không có con hoàn toàn có thể từ phía Quang.
Vì vậy, tôi đề nghị Quang cùng tôi tới bệnh viện khám. Mặt Quang ngay lập tức biến sắc. anh quỳ sụp xuống chân tôi, xịn tôi tha thứ. Quang bị vô sinh, đã chạy chữa nhiều nơi nhưng không khỏi. Vì việc này, anh đồng ý để vợ có thai với người đàn ông khác. Nhưng khi đứa trẻ ra đời, Quang không vượt qua được sự tự trọng và ích kỷ của bản thân nên đã ly hôn.
Nghe những lời Quang nói, lòng tôi như tan nát. Bao nhiêu năm nay tôi đau đớn trong lòng vì không thể sinh con và mang lòng biết ơn với sự bao dung của anh và bố mẹ chồng. Nhưng hóa ra, mọi thứ đều có nguyên nhân của nó...
Theo Người đưa tin
Tiếc 7 ngàn cho vợ đi xe bus, tôi không ngờ cái kết lại đáng sợ như vậy Chỉ vì tiếc 7 ngàn đồng mà tôi đã không cho vợ đi xe bus, không cho vợ được ngồi điều hòa nên mới dẫn đến cơ sự này. Mới cưới nhau được gần 1 năm, vợ chồng tôi đã phải đèo bồng nhau lên thành phố kiếm sống. Ở quê suốt ngày ra đồng làm thuê cuốc mướn, rồi làm đủ thứ...