Đàn ông vì đàn bà bỏ sự nghiệp là quá ngu và quá nhục!
Đàn bà mất trinh còn đi vá lại được. Khi ấy, màng trinh lại như bình thường và có thể tìm kiếm đàn ông giàu có để nương tựa. Còn đàn ông đã nghèo, đã kém cỏi thì xã hội khinh miệt, mà cũng chẳng có người đàn bà nào dám dính vào.
Đọc bài viết “Ôm hận 10 năm, giờ đây tôi đã trả được thù tình” của một bạn có bút danh “Ngày mai trời lại sáng”, tôi càng thấm thía câu “Không gì độc địa và nham hiểm bằng lòng dạ đàn bà”.
Thù dai, nhớ lâu, trả thù độc địa là tất cả những gì tôi ấn tượng trong câu chuyện của bạn này. Tôi cảm thấy sợ con người của bạn. Và sau khi đọc xong hàng loạt bình luận ủng hộ của chị em phía dưới, tôi càng khiếp đảm hơn về độ hiểm ác của cánh phụ nữ.
Còn nhớ cách đây vài tuần, có một bài tâm sự của cô bé nhà giàu chê trai nghèo. Khi cánh đàn ông bảo cô ta xấu tính, thực dụng thì chị em nhảy xổ vào bênh vực. Còn ở đây, khi một anh trai giàu bỏ cô gái nghèo để theo đuổi sự nghiệp, các chị em lại quay ngoắt sang nói anh ta đểu cáng. Như vậy có bất công quá cho cánh đàn ông chúng tôi không?
Xin đừng đổ tất cả mọi lỗi lầm cho đàn ông và đeo vào chúng tôi trách nhiệm nặng nề “lấy trinh rồi là phải cưới” rồi bắt chúng tôi phải từ bỏ tất cả vì cái trách nhiệm con con đó. Tôi thấy nhân vật nam trong câu chuyện này chẳng có gì sai cả. Nếu chỉ vì một người đàn bà, một tình yêu nhố nhăng mà anh ta vứt đi gia đình, vứt đi tương lai sự nghiệp thì chắc anh ta bị thần kinh.
Người yêu cũ của bạn hoàn toàn không có lỗi. Anh ấy không biết mình đã có con nên mới dứt áo ra đi chứ không phải là người vô trách nhiệm. Dám vượt lên những tình cảm trai gái tầm thường để lo công việc, học tập. Đó mới là một người đàn ông đích thực.
Nếu phải lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp, 99% đàn ông chọn sự nghiệp, 1% còn lại là những kẻ yếu đuối. Và đàn ông yếu đuối thì chẳng bao giờ làm nên trò trống gì. Dần dần thiếu tiền, nghèo rách, tình yêu tan tành mà sự nghiệp chẳng đâu vào đâu.
Nếu phải lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp, 99% đàn ông chọn sự nghiệp, 1% còn lại là những kẻ yếu đuối. Và đàn ông yếu đuối thì chẳng bao giờ làm nên trò trống gì.
Tôi nghĩ anh người yêu cũ của bạn cũng phải chật vật lắm mới đưa ra được quyết định từ bỏ bạn. Tình yêu khi còn trẻ tuổi là tình yêu rất nồng nhiệt, rất đẹp. Tuy nhiên, hai bạn đến với nhau khi chưa hiểu mình yêu để làm gì, chưa có chút kinh nghiệm nào để có thể hiểu người mà mình đang yêu hoặc sắp yêu là người như thế nào.
Video đang HOT
Với những người mà cuộc đời vẫn toàn một màu hồng, chưa hoặc rất ít cọ xát với những đắng, cay, chua, chát của cuộc sống và của tình trường thì cái-gọi-là-tình-yêu đối với các bạn còn rất đỗi mơ hồ, trừu tượng. Tình yêu cũng như bao điều khác của cuộc sống. Nếu đến với nó mà không có một chút vốn liếng, một chút kinh nghiệm nào thì có khác gì người ta thử vận may trên chiếu bạc. Chi bằng bỏ thời gian đó để rèn luyện, định hướng con đường sự nghiệp tương lai còn hơn.
Đàn ông vì một người đàn bà rũ bỏ tương lai thì quá ngu và quá nhục. Đặc biệt trong trường hợp này, cả hai còn quá trẻ, tương lai thay đổi làm sao biết trước.
Nếu bạn nam kia cứ khư khư giữ tình yêu trẻ trâu mà bỏ đi cơ hội, tương lai 2 người chia tay chẳng phải bạn ấy mất hết tất cả sao. Sự nghiệp sẽ là tương lai, danh tiếng, nền tảng cuộc đời nên bắt buộc phải lựa chọn.
Thật ra đối với đàn ông, tiền đồ là tất cả. Hãy thử nghĩ xem, đàn bà mất trinh còn đi vá được. Màng trinh lại như bình thường và tìm kiếm đàn ông giàu có để nương tựa. Còn đàn ông mà đã nghèo, đã kém cỏi thì xã hội khinh miệt, mà cũng chẳng có người đàn bà nào dám dính vào. Cả cuộc đời coi như trắng tay.
Nếu chẳng may vướng vào tình yêu trước khi có sự nghiệp, thì cách hay nhất là phải để tình yêu chờ đợi, sau khi có sự nghiệp rồi thì cả 2 cùng thăng hoa. Người con gái nên kiên nhẫn, chờ đợi, cùng vượt qua thách thức với người con trai. Tuy nhiên, nếu cô ấy là vật ngáng chân người đàn ông của mình, thì nên từ bỏ. Không nên vì chút tình cảm tầm thường mà phá hoại cuộc đời của cả một con người.
Mặt khác, gia đình anh ấy không đồng ý bạn gái này. Hãy nhớ rằng, trong đời 1 người đàn ông, mẹ là người phụ nữ quan trọng nhất, còn vợ chỉ là người đàn bà thứ hai. Còn người yêu thì chỉ là 1 trong những kẻ dự bị cho vị trí “người đàn bà thứ 2″. Vì vậy, không một người đàn ông nào vì người yêu mà làm mẹ mình phải buồn lòng.
Mà thật ra, tôi thấy anh ta và gia đình cũng có mắt nhìn người đó chứ. Lấy một người đàn bà tâm địa mưu mô, lại thù dai và có thù là phải trả thật thâm độc như bạn, chẳng sớm thì muộn gia đình cũng tan nát.
Trong gia đình không tránh khỏi xích mích, đặc biệt giữa mẹ chồng nàng dâu. Nếu bị mẹ chồng mắng một câu mà ôm hận sau này cũng phải chửi lại bằng được mẹ chồng thì người con dâu đó quá kinh khủng. Lấy một người đàn bà như vậy làm vợ thì người đàn ông quá xui xẻo, quá khổ.
Thật ra, bây giờ nói gì đi chăng nữa thì sự cũng đã rồi. Bạn cũng đã tàn nhẫn trả oán thù. Tôi nghĩ, với hành động này, bạn cũng sẽ gặp phải quả báo chứ không được hả hê lâu đâu.
Câu chuyện này cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh cho các bạn trẻ. Tình yêu đẹp thật đấy, nhưng chỉ toàn vẹn khi nó phù hợp với tất cả mọi thứ xung quanh ta: gia đình, sự nghiệp, công việc. Nếu không thể dung hòa tình yêu đó với cuộc sống, nó sẽ biến thành con dao sắc hại ta lúc nào không biết.
Vì thế tốt nhất trước khi yêu nên đắn đo, lựa chọn đối tượng cẩn thận. Đừng mải đâm đầu vào yêu rồi tới lúc không thành đôi được lại hận thù, oán trách nhau cả đời.
Theo Ngoisao
Có những sự chia tay không cần nói thành lời
"Đã yêu xin yêu từ nỗi đau chân tình của trái tim !".
"Lời cuối cùng anh nói với em...không phải lời chia tay. Anh chỉ nói em giờ đây hãy sống cho riêng mình...
Lời cuối cùng anh nói với em...không phải lời chia tay. Anh chỉ nói em thôi đừng nghĩ về anh nữa...
Lời cuối cùng anh nói với em...không phải lời chia tay. Anh chỉ nói nếu sau này còn duyên nợ chúng mình sẽ gặp lại...
Lời cuối cùng anh nói với em... không có hai từ "Chia tay" nhưng em hiểu đó là "Chia tay".
Em bước đi lặng lẽ trong buổi chiều hoàng hôn tím sẫm, những âm thanh gầm gừ của đất trời chuyển giông trước khi có một cơn mưa to ập xuống. Trong đầu em miên man những dòng suy nghĩ không đầu không cuối. Trên mảng xám sẫm của những đám mây nặng trĩu nước như một sự đe dọa cô độc xâm chiếm lòng em. Mưa to đến nhanh hơn ý nghĩ...
Em buồn vì không có anh (Ảnh minh họa)
Em tấp vào một mái hiên ngã màu cũ kỹ đoán chừng không có người ở lâu ngày. Đã nhiều buổi chiều em lang thang khi đèn thành phố vừa kịp bật lên những âm thanh tan tầm hối hả. Sự hối hả đến quen thuộc nhưng lòng em đơn độc. Sự trống trải hiện ngay trong từng cuộc vui bù khú cùng lũ bạn bè, cuộc vui trong công sở, cuộc vui nơi xóm trọ...và cả những cuộc vui một mình thâu đêm suốt sáng chếnh choàng hơi men. Sự cô độc là khi Pick Tim không còn ở bên em nữa.
Nếu như em là một cánh đồng cỏ cháy thì sự xuất hiện của anh tựa như một làn gió mát dội vào lòng em những dịu ngọt. Gió thổi những ẩm ướt sương sớm của cánh đồng từ lâu cô quạnh thêm hương hoải - một mùi thơm ngây ngây yên ả, ngược lại chỉ một mồi lửa nhỏ thôi thì cơn gió của anh khác nào cơn bão lửa thiêu trụi cánh đồng đầy kiêu hãnh của em. Tình yêu anh đã dành cho em cũng như cơn gió vô định không thể bắt kịp cũng chẳng thể đuổi đi. Gió thoảng qua và mất hút - dịu êm và mãnh liệt - tràn trề mầm sống và cũng có thể tàn lụi trong khoảnh khắc. Không phải vì anh biết anh ăn nói và tán tỉnh. Vì một lẽ: sự bất cần của anh lớn hơn em.
Em nhớ nhiều những ngày ở bên anh, nhớ đôi mắt đen anh nhìn em trìu mến, chỉ cái nhìn cũng cảm nhận được tình yêu vô tận nhưng đó cũng là cái nhìn khó nắm bắt được suy nghĩ trong anh. Chưa bao giờ anh kể cho em nghe anh đã từng yêu ai, tình yêu đầu tiên của anh có gì đặc biệt...nhiều và rất nhiều điều làm sợ dây tò mò của em căng lên từng phút. Dần dần em cũng quen với những điều không được giải đáp. Anh như một vòng tròn lẩn quẩn khiến em không dứt được và chính xác là không thể tìm được lối ra. Mỗi khi anh tìm đến em, chỉ có một tình yêu nồng nàn da diết - và khi anh đi cũng là sự chếnh choáng hụt hẫng ngập lòng.
Em hiểu có những sự chia tay mà không cần phải nói ra thành lời. (Ảnh minh họa)
Ngày chia tay anh, em nhốt mình vào đống việc dang dở, những buổi chiều về muộn để tránh đi cảm giác thừa thải và những khoảng trống mênh mông trong lòng. Em thưởng cho mình tách cà phê đen đặc sánh, đắng nơi đầu lưỡi và một góc nghe tiếng ghita đệm đàn những giai điệu tình yêu da diết trầm buồn...Bởi vì em thích những giai điệu đó, có lẽ vì thế mà ít người có nhã ý nhâm nhi cà phê cùng em. Em cũng cảm thấy áy náy khi phải cố gắng tìm một người giống mình tâm sự hay huyễn hoặc về quá khứ.
Em thích cảm giác thư thả bên góc quán cà phê cửa kiếng có thể ngắm nhìn ra bên ngoài. Những khi mưa trút ào xuống quán, những giọt nước mưa bắn mạnh vào kiếng chảy thành dòng ngoằn ngoèo làm em thích thú kỳ lạ. Em cố di di ngón tay lên lớp kiếng và phà vào nó một lớp hơi thở nóng ấm của em, bắt đầu vẽ những chữ cái vô hình lên nó. Tên anh nghệch ngoạc trên kiếng mỏng manh rồi phai nhanh như hơi thở, kỷ niệm sắc cạnh cứa vào lòng em những nỗi buồn đã cũ.
Em hiểu có những sự chia tay mà không cần phải nói ra thành lời. Cảm ơn vì sự êm đềm anh đã trao em dù rằng tình yêu của em không đến được bến bờ nào cả.
"Đã yêu xin yêu từ nỗi đau chân tình của trái tim !"
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em chỉ là chiếc chuông gió Anh nói rằng em chỉ là chiếc chuông gió, khi anh thấy đầu óc căng thẳng quá thì anh muốn nghe một tiếng chuông gió kêu, khi đó anh lại tìm đến em. Khi anh đang chìm vào những suy tư buồn phiền, em có thể đánh thức anh dậy... Anh nói anh yêu em. Còn người ấy thì khác, anh xem người...