Đàn ông và món nợ đồng lần
Có rất nhiều món nợ đồng lần mà mỗi người đàn ông đều phải gánh vác như: món nợ ân tình giữa người với người, món nợ lớn lao vô hình mà cả đời chẳng bao giờ trả được và kể cả món nợ nhỏ nhoi, tủn mủn mà có khi tặc lưỡi cho qua…
***
Nợ đồng lần được hiểu nôm na là món nợ cùng lần lượt như nhau, trước sau rồi ai cũng có, cũng phải làm, phải chịu hoặc phải trải qua. Cha mẹ phải vất vả vì con, đến đời con lại vất vả vì cháu và cứ thế hết đời này sang đời khác. Có khi vất vả quá người ta than: “Không biết kiếp trước tao nợ gì mày mà bây giờ tao khổ thế!”
Người đời thường nói: chồng – con là nợ đồng lần. Chỉ có đàn bà mới mang trong mình món nợ đồng lần ấy. Nhưng không, đàn ông cũng mang món nợ đồng lần nặng nề không kém phụ nữ.
Vì mang nợ đồng lần, nên đàn ông họ phải gánh vác trách nhiệm, đôi khi gánh vác một cách âm thầm, lặng lẽ, đó là trách nhiệm về gia đình, về bố mẹ, về con cái, có khi xa hơn nữa là về xã hội… Họ biết trách nhiệm ấy là cái “nợ đồng lần” của cuộc đời, nên chẳng cần than vãn, có khi cũng chẳng cần sẻ chia, cứ ngày này qua ngày không ngừng nổ lực, phấn đấu để mang đến sự an yên, hạnh phúc cho những người mình yêu thương.
Video đang HOT
Vì mang nợ đồng lần, nên đàn ông họ hiểu thế nào là tình yêu, là tình thân, là gia đình… Họ không còn ngây ngô để chạy theo những cuộc tình trai gái cuồng si, họ cũng không bị hấp dẫn bởi những nhục dục thể xác luôn lởn vởn xung quanh, làm cho bản năng đàn ông mất kiểm soát. Bởi họ phân biệt được, tiệc tùng rồi cũng tàn, tình yêu trai gái thoáng chốc rồi cũng nhạt phai. Tình yêu là quan trọng đấy nhưng nó chỉ là một phần của cuộc sống chứ không phải là tất cả, có hay không có đi chăng nữa thì cuộc sống vẫn phải duy trì, tồn tại để gánh vác món nợ đồng lần.
Vì mang nợ đồng lần, nên đàn ông họ phải gắn kết trách nhiệm nuôi dưỡng con cái và hướng dẫn chúng cách trải nghiệm cuộc sống, niềm vui của sự trưởng thành. Bởi đa số đàn ông thời nay đều hiểu rằng, trách nhiệm nuôi dạy con cái không phải là của riêng người mẹ, họ không thể chăm chú vào việc làm ăn, lo cho vấn đề kinh tế mà quên mất trách nhiệm của mình với gia đình con cái. Con hư không phải tại mẹ nữa, mà con hư còn phải tại ba.
Vì mang nợ đồng lần, nên đàn ông họ không còn mơ mộng xa xôi, viễn vông, sáo rỗng…mà họ nhìn đời rất thực tế, đơn giản và bao dung. Bởi cuộc đời này vốn dĩ đã quá phức tạp rồi, người với người ganh ghét, thù oán…rồi cũng chẳng được gì. Ra ngoài đường, bè thì không thiếu, mà bạn tìm mãi chẳng ra. Bao nhiêu danh vọng hay bạc tiền cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có gia đình là thứ tài sản vô giá nhất mà thôi, nên đàn ông luôn mang món nợ đồng lần nặng nề trên vai là thế.
Có rất nhiều món nợ đồng lần mà mỗi người đàn ông đều phải gánh vác như: món nợ ân tình giữa người với người, món nợ lớn lao vô hình mà cả đời chẳng bao giờ trả được và kể cả món nợ nhỏ nhoi, tủn mủn mà có khi tặc lưỡi cho qua…
Đấy, còn ai bảo chỉ có đàn bà mới có món nợ đồng lần nhỉ!.
Lê Quý Hoàng
Theo blogradio.vn
Tôi đã quen với cô đơn
Có đôi lúc, tôi muốn nói chuyện với một ai đó, bất kỳ ai cũng được, nói về bất kỳ điều gì, chỉ cần có một người để chia sẻ.
Nhưng không ai cả, nhìn danh sách bạn bè đang sáng đó, có những người từng rất thân, nói chuyện rất nhiều, rất nhiều. Ấy thế mà, giờ ta chẳng thể nói nữa.
Một buổi sáng thật trong lành, tôi thức giấc với sự trượt dài trong cảm xúc, bật tung cửa số đón nhận ánh nắng ban mai. Tôi đã quen với cô đơn!
Cô đơn là đôi lúc tôi cảm thấy lạc lõng giữa những cảm xúc hỗn độn của tuổi trẻ nồng nhiệt, là nhớ về ai đó đã từng trong quá khứ với tôi một khoảng thời gian hạnh phúc, là kiếm tìm những con người đồng điệu để giải bày nhưng vô vọng. Đã có lúc tôi muốn ôm một cái thật ấm áp, khao khát một cái nắm tay thật chặt của người mình yêu thương để tìm lại hơi ấm ngày nào mình từng có, tự vẽ cho mình về một câu chuyện tình cảm, bạn bè mà chẳng bao giờ có thật cả.
Cứ thế, tôi chẳng kịp phát hiện ra rằng mình cô đơn nhiều đến thế. Lúc nào cũng một mình, che giấu đi những cảm xúc và để mọi thứ tan đi lặng lẽ. Bởi bản thân không muốn những người yêu thương tôi phải đau lòng, suy nghĩ hay lo lắng. Có lẽ chính tôi đã tự mình chọn sự cô đơn đó. Lâu nay tôi quen đối mặt với tất cả mọi thứ. Có lúc cảm thấy mệt mỏi nhưng lâu dần cũng thành thói quen.
Có đôi lúc, tôi muốn nói chuyện với một ai đó, bất kỳ ai cũng được, nói về bất kỳ điều gì, chỉ cần có một người để chia sẻ. Nhưng không ai cả, nhìn danh sách bạn bè đang sáng đó, có những người từng rất thân, nói chuyện rất nhiều, rất nhiều. Ấy thế mà, giờ ta chẳng thể nói nữa. Tự hỏi tại sao? À phải rồi, mình là một đứa đã không giỏi nói chuyện, lại tự cô lập bản thân, dù người ta có hỏi, người ta có an ủi, tâm sự thì bản thân vẫn không đủ tin tưởng để tự mình giải bày hết tất cả cho họ. Chỉ là chưa bao giờ dám thử nói, chưa bao giờ muốn nói. Một mình là đủ rồi - suy nghĩ ấy cứ theo tôi suốt, mà chẳng biết tự khi nào nó trở thành câu châm ngôn sống luôn rồi.
Chắc rằng sự cô đơn đó một phần nào là do vết thương lòng để lại. Tôi tự thu mình vào một góc để chẳng ai có thể phát hiện ra cảm xúc chênh vênh ấy vẫn còn tồn tại. Những đứa bạn hay trách tôi "Sao mày cứ buồn, không tâm sự với ai rồi lại tự mình chịu, mày không thấy mệt sao?". Mệt chứ! Nhưng chịu thôi, tôi đã quá quen với những điều này rồi, chẳng còn chút thiết tha gì nữa. Tôi sợ rằng mỗi lần nói về điều đó, mọi thứ sẽ lại tuôn ra như chưa bao giờ được quên. Nên im lặng là tốt nhất.
Cô đơn là thế nhưng đôi khi tôi cũng được an ủi bởi cô đơn. Là những buổi xem phim trong rạp với những người lạ xung quanh, cười, khóc bao nhiêu cũng chả ai quan tâm, chả ai để ý. Là lang thang đâu đó, bất kể thời gian, bất kể thời tiết, thả hồn theo mây gió, điên khùng theo cách mà tôi muốn, miễn sao bản thân được thoải mái sống, thoải mái bay nhảy, thoải mái tự do. Đó là điều tôi cảm thấy mình vẫn còn may mắn, vẫn kiếm được những thú vui, niềm tao nhã cho cuộc đời bớt vô vị. Dù là buồn cỡ nào, rồi cũng sẽ vui lên thôi. Sau cơn mưa trời lại sáng và tôi sẽ được thấy cầu vồng.
Cô đơn là vậy đó! Đôi chút buồn, đôi chút vui, đôi chút chênh vênh với những suy nghĩ nửa trẻ con nửa người lớn. Thế nhưng tôi tin rằng sẽ có một ai đó sẽ tìm tôi sau những ngày tháng cô đơn.
Nỗi Buồn Nhỏ
Theo blogradio.vn
27 tuổi tôi vẫn khép mình sau nỗi đau bị phản bội Tôi sợ lắm cảnh nhắn tin làm quen, hẹn hò, hạnh phúc rồi chia tay; sợ cảnh ăn cơm trong nước mắt. 27 tuổi, cái tuổi mà bạn bè cùng trang lứa hầu hết đã lập gia đình, còn tôi vẫn lủi thủi một mình. Tôi muốn yêu, muốn nắm tay người mình yêu thương tiến vào lễ đường trong chiếc váy cô...