Đàn ông tốt chết hết đâu cả rồi?
Cũng như bao nhiêu cô gái trẻ (và đẹp) khác, lâu lâu tôi vẫn tự thốt lên “đàn ông tốt chết đâu hết cả rồi”, họ đã đi đâu, mất tích hay đã tuyệt chủng như lũ khủng long của kỷ Băng Hà?
Ở cái thời này có lẽ là nhan nhản những-đàn-ông-xấu, nhìn đâu cũng có thể thấy họ một cách dễ dàng, từ đời thực cho tới thế giới ảo.
Nói đâu xa, hằng ngày chỉ cần bật lap lên và chắc hẳn bạn sẽ bị bội thực bởi những tên đàn-ông-xấu ấy, đầy rẫy khắp các trang báo mạng, nào là ca sĩ này ngôi sao kia họ thi nhau ném đá người yêu cũ, tố nhau ngoại tình, lăng nhăng này nọ, họ cứ thản nhiên và vô tư vạch áo cho người xem lưng mặc dù cái lưng đó đã từng rất thân thiết với họ. Ừ thì có thể vì họ làm nghệ thuật, là dân showbiz họ đang cố tình tạo scandal để đánh bóng tên tuổi chẳng hạn, ấy vậy mà nhìn sang bên cạnh cũng đầy đàn-ông-xấu đấy chứ.
Tôi từng chứng kiến cảnh cô bạn thân “quằn quại” thế nào khi chia tay, dường như tuyệt vọng với mọi thứ xung quanh, nước mắt thì cứ trực chờ để tuôn ra, đầu óc thì trống rỗng làm gì cũng không nên, đêm về thì thức trắng ôm kỉ niệm mà khóc, và dĩ nhiên là cô ấy sụt cân một cách nhanh chóng vì chán ăn, mặt mũi hốc hác, ăn gì cũng chỉ thấy nhạt miệng, thậm chí là buồn nôn, bởi người ta có câu “ăn kiêng 3 năm cũng không bằng thất tình 1 tháng” là vậy.
Ngẫm cho cùng thì cái lý do thất tình của cô ấy cũng thật đáng bất bình, người yêu 3 năm tưởng chừng sắp cưới nhau thì anh ta bỏ cô chạy theo người tình mới, người tình mới cao hơn cô, ngực to hơn cô, da trắng hơn cô…bla bla bla, nói chung thì đàn ông ai chẳng thích gái đẹp ngực to. Ngẫm lại thấy tủi thân cho phận chân ngắn ngực lép như mình.
Lại nhìn qua bà chị họ, đẹp đấy, thông minh đấy, ngực cũng to đấy chứ, vậy mà chồng cũng lăng nhăng, rồi có con với cả người phụ nữ bên ngoài, chị suy sụp rồi vùng lên tuyên bố không đội trời chung với đàn ông, nhất là đàn-ông-xấu. Thấy cái vẻ khinh đời của chị tôi chỉ biết chậc lưỡi “đàn ông tốt chết hết đâu cả rồi?”
Đấy, đời thực là vậy, những tưởng trong tiểu thuyết, mọi thứ được màu hồng hóa sẽ khác, vậy mà tôi cũng gặp “đầy” ra, bên cạnh nhửng soái ca với những lời lẽ lãng mạn như “Anh muốn mang em đi, rời sa mạc cô đơn”, “Nàng hỏi ta cần gì ư, nguyên lai ta chỉ cần nàng”… thì cũng có không ít những sói ca, họ trực chờ như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống các cô gái ngây thơ trong sáng.
Chung quy lại thì đàn-ông-xấu đó họ ở đâu mà ra, không phải bời từ đàn bà mà ra cả đấy ư. Điều hiển nhiên, đàn ông được sinh ra từ đàn bà, vâng đàn bà chứ không phải từ đàn ông. Không phải Nguyễn Nhật Ánh cũng từng nói rằng “đàn bà sinh ra là để làm hư đàn ông” đấy sao. Vậy tại sao đàn bà cứ đi trách móc rằng “đàn ông tốt chết hết đâu cả rồi” mà không tự hỏi lại chính mình rằng đâu mới là đàn ông tốt trong mắt các cô.
Video đang HOT
Đàn bà là một giống loài mà sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ướt chứ nói gì là cả cuộc đời sáu mươi năm. Tôi từng đọc được một câu chuyện vui như thế này:
Năm 20 tuổi, phụ nữ cần một người đàn ông đẹp, giàu và quan tâm họ.
Năm 30 tuổi phụ nữ cần một người đàn ông giàu và quan tâm họ.
Năm 40 tuổi họ chỉ cần một người đàn ông quan tâm họ.
Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng đó lại là sự thật, khi bạn 20, bạn trẻ, bạn đẹp, bạn có cả tuổi xuân và đầy sức sống, đàn ông vây quanh bạn, lúc đó bạn đặt ra đủ tiêu chuẩn để chọn lựa một người đàn ông, mà để đạt những tiêu chuẩn đó thì đúng là chỉ-có-trong-tưởng-tượng. Sang năm 30 tiêu chuẩn mất dần đi cùng những thứ khác trong bạn, khi ấy một người-đàn-ông-xấu của tuổi 20 lại là một người-đàn-ông-tôt của tuổi 30, cứ thế bạn cứ theo đuổi những cái không thật rồi lại thốt lên rằng “đàn ông tốt họ chết đâu hết rồi?”.
Đàn bà đặt tiêu chuẩn cho đàn ông thì hà cớ gì họ không có quyền làm ngược lại, vậy tại sao tôi chưa nghe người đàn ông nào nói rằng “đàn bà tốt chết đâu hết cả rồi”. Vâng thưa, có lẽ đàn ông họ không nói nhiều như phụ nữ, họ im lặng nhưng im lặng để quan sát, còn phụ nữ chúng ta miệng cứ kêu gào như thế nhưng rốt cuộc không phải vẫn chọn đàn-ông-xấu đấy ư.
Thật ra thì đàn ông tốt họ không đi đâu cả, họ vẫn luôn cạnh bạn, đi cùng bạn suốt những năm tháng tuổi trẻ đến lúc về già đấy thôi, chỉ là bạn có tìm thấy họ và nhận ra họ hay không mà thôi!?
Đùa vui mà nói thì đàn ông tốt không tự sinh ra, cũng không tự mất đi, họ chỉ chuyển từ đàn ông tốt sang đàn ông xấu và không có chiều ngược lại!
Theo VNE
Yêu vay mượn, tôi chấp nhận bị thiệt thòi
Ngày ngày tôi chứng kiến anh và cô ấy trò chuyện, những lúc ấy tim tôi như xé ra từng mảnh vụn vỡ.
"Mình tạm dừng ở đây em nhé!"
"Tại sao?"
"Vì người yêu anh sắp trở về rồi". Đó là câu cuối cùng Bảo nói với tôi và anh quay lưng đi. Vậy là chấm dứt, một cuộc tình tạm vay mượn.
Tôi yêu Bảo, yêu thầm từ rất lâu rồi. Từ ngày tôi vẫn là cô sinh viên bỡ ngỡ vào trường. Bảo học trên tôi một khóa, khi đó anh đã có người yêu. Tình yêu đơn phương của tôi kéo dài suốt những năm học đại học. Tôi chẳng thể yêu ai khác mặc dù có nhiều người đến với tôi. Nhưng họ không đủ sức mạnh để đẩy lùi hình bóng của Bảo trong trái tim tôi. Hàng ngày, tôi vẫn gặp gỡ Bảo như một người em gái đồng hương, và chứng kiến mối tình lãng mạn của anh. Người yêu Bảo cũng học cùng khóa tôi, cô ấy rất xinh, rất dịu dàng. Có lẽ Bảo thích mẫu người dịu dàng như cô ấy chứ không phải cá tính như tôi. Có lần tôi cố gắng ăn mặc dịu dàng như cô ấy, nhưng Bảo lại cười: "Thôi anh xin, em gái, em trở về là em cho anh nhờ". Tôi đâu có thích ăn mặc vậy, cũng vì muốn anh chú ý mà tôi đã thử, nhưng có vẻ anh không thích. Vậy là từ đó tôi chẳng cố gắng bắt chước người yêu anh nữa.
Dần dần, Bảo cũng nhận ra tình cảm của tôi dành cho anh. Anh chẳng né tránh hay xa lánh tôi, điều đó làm tôi rất biết ơn anh. Nhưng anh cũng không còn kể chuyện tình cảm của mình cho tôi nghe như trước nữa. Có lần tôi hỏi vì sao anh không còn tâm sự với tôi, phải chăng anh ghét tôi và không tin tưởng tôi nữa. Lúc ấy anh nói vì anh thương tôi, anh biết tôi có cảm tình, chia sẻ với tôi khác nào làm đau tôi. Anh không muốn làm đau tôi, anh thương tôi, nhưng chỉ là thương mà thôi. Đúng, tình thương khác tình yêu, tôi hiểu là Bảo đang ngầm nói rằng anh không yêu tôi. Nhưng tôi chấp nhận, chấp nhận đứng bên anh lặng lẽ, chấp nhận yêu anh mà không đòi hỏi sự đáp lại. Vì yêu anh, tôi chấp nhận thiệt thòi.
Dần dần, Bảo cũng nhận ra tình cảm của tôi dành cho anh. Anh chẳng né tránh hay xa lánh tôi, điều đó làm tôi rất biết ơn anh. (ảnh minh họa)
Rồi chúng tôi ra trường, người yêu Bảo đi du học. Ngày chia tay, tôi cũng đi tiễn cô ấy. Nhìn anh và người yêu bịn rịn chia tay mà tôi không khỏi chua xót cho bản thân mình. Họ là một đôi quá đẹp, có lẽ chẳng gì chia cắt được họ. Tôi chỉ là người thừa, nhìn họ tôi lặng lẽ rơi nước mắt. Cũng phải thôi, ngay từ đầu tôi đã chấp nhận là người lặng lẽ đứng bên anh cơ mà.
Từ ngày người yêu đi xa, thời gian rảnh rỗi buổi tối của anh có rất nhiều. Anh hay gọi tôi đi café hoặc đi nghe nhạc. Những buổi trò chuyện của chúng tôi, anh rất hay nhắc về cô ấy, chắc hẳn lúc đó anh đang nhớ cô ấy. Anh đã từng nói, từ trước đến giờ, cô ấy là người duy nhất anh muốn lấy làm vợ, cô ấy là người tuyệt vời nhất anh từng gặp. Những lúc ấy tôi lại nuốt nước mắt vào trong mà cười vui vẻ nói vậy thì anh hãy chung thủy chờ đợi cô ấy về.
Chúng tôi cứ vậy một thời gian dài, một mối quan hệ bạn bè thì chẳng phải, mà hẹn hò yêu đương cũng chưa đến. Vì có bạn bè gì mà ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, giúp đỡ nhau, trò chuyện tâm sự với nhau. Còn nói yêu đương thì lại càng không, vì chưa bao giờ Bảo nói thích tôi hay yêu tôi, tình cảm của anh dành cho tôi chỉ là thương, chỉ thương mà thôi. Dẫu vậy tôi cũng chẳng buồn lòng, bởi vì được ở bên cạnh anh như vậy là quá đủ với tôi rồi, tôi chẳng đòi hỏi gì hơn.
Valentine năm ngoái, Bảo và người yêu anh cãi nhau. Cũng do anh hứa sẽ sang thăm cô ấy vào ngày đó nhưng vì công việc anh không nghỉ được. Vậy là cô ấy giận dỗi, nói anh thay đổi. Ở xa nhau, họ cãi nhau, Bảo không làm thế nào liên lạc được với người yêu. Anh lo lắng sốt ruột như muốn bỏ lại tất cả để sang với cô ấy.Tôi chẳng biết động viên anh thế nào, chỉ biết ở bên cạnh anh. Cả tuần sau ấy Bảo vẫn không liên lạc được với cô ấy. Lần này thì anh tuyệt vọng, chưa bao giờ tôi thấy anh như vậy. Anh uống say, tôi phải đến quán rượu đưa anh về. Anh khóc như một đứa trẻ, rồi anh nói cô ấy rất quan trọng, mất cô ấy cuộc sống của anh như mất phương hướng.
Tôi cũng khóc vì quá thương anh và oán hận người con gái kia, cô ấy có được người đàn ông yêu mình như vậy mà không biết trân trọng. Tối đó, chúng tôi đã đi quá giới hạn. Nằm bên tôi mà anh vẫn thì thào gọi tên người con gái ấy. Anh say quá nên nghĩ tôi là cô ấy. Tôi chẳng hề trách anh, tất cả là do tôi tự nguyện. Tôi muốn bù đắp cho sự cô đơn mà anh đang gánh chịu.
Ngày ngày tôi chứng kiến anh và cô ấy trò chuyện, những lúc ấy tim tôi như xé ra từng mảnh vụn vỡ. (ảnh minh họa)
"Anh xin lỗi, anh sẽ có trách nhiệm với em". Câu đầu tiên Bảo nói với tôi khi tỉnh giấc vào sáng hôm sau.
"Không, em tự nguyện. Em chẳng cần trách nhiệm của anh.". Tôi vẫn còn nhớ lời Bảo nói trước đây, người con gái duy nhất anh muốn lấy làm vợ là cô ấy.
"Nhưng.... Có lẽ anh và cô ấy đã chấm dứt rồi. Em hãy cho anh thời gian, anh sẽ đối xử tốt với em."
"Dù anh và cô ấy có chấm dứt hay không, thì em cũng vẫn mong chúng ta như trước kia, hãy để em bên cạnh anh, có được không?"
Bảo ôm lấy tôi và thì thào: "Xin lỗi em, anh để em chịu nhiều thiệt thòi rồi". Vậy là anh chấp nhận tôi, tôi vui mừng còn đâu nghĩ đến thiệt thòi gì.
Từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau, nói đúng hơn là tôi chính thức được quyền yêu anh. Tôi chăm sóc anh như một người vợ hiền, còn anh cũng hết sức chu đáo với tôi. Dù đôi lúc thấy Bảo trầm ngâm, tôi chắc khi đó anh đang nhớ cô ấy, tôi cũng chẳng trách móc anh, anh cần thời gian cơ mà. Một ngày Bảo nói, cô ấy đã liên lạc lại với anh. Thời gian qua cô ấy cũng suy sụp, nghĩ chia tay anh nhưng không làm được. Anh nói sẽ dứt khoát với cô ấy. Nhưng tôi hiểu, trong lòng anh vẫn yêu cô ấy nhiều lắm. Chẳng qua giờ vướng bận tôi, nên anh đang rất khó khăn để lựa chọn. Điều này tôi không muốn, tôi chẳng muốn mình là gánh nặng của anh, chẳng muốn vì mình mà anh phải khó nghĩ. Tôi nói anh hãy quay lại với cô ấy đi, tôi sẽ vẫn yêu anh, đến khi cô ấy về chúng tôi sẽ chia tay. Vậy là họ quay lại với nhau.
Ngày ngày tôi chứng kiến anh và cô ấy trò chuyện, những lúc ấy tim tôi như xé ra từng mảnh vụn vỡ. Có nhiều đêm, khi chúng tôi vừa trải qua giây phút mặn nồng, cô ấy gọi điện anh lại lặng lẽ ra phòng khách nói chuyện. Những lúc ấy tôi chỉ biết khóc thầm mà không một lời oán than, vì tất cả tôi tự nguyện mà, trách ai đây? Có lần, anh uống rất nhiều, rồi anh ôm tôi nói anh yêu tôi mất rồi. Anh nói yêu tôi, nhưng người anh cưới vẫn là cô ấy. Ngày trước khi cô ấy lên đường anh đã cầu hôn cô ấy rồi. Chúng tôi phải làm sao đây? Hôm sau, tôi cũng không nhắc lại chuyện đó, chắc lúc anh say rượu nói vậy rồi quên luôn. Tôi vẫn yêu anh, chăm sóc anh như người vợ cần mẫn. Anh tỏ ra yêu thương quan tâm tôi hơn. Anh hay mơ hồ nói sợ tương lai, sợ có ngày chúng tôi kết thúc. Và giờ đây chúng tôi cũng phải kết thúc thật rồi. Cô ấy sắp trở về, chúng tôi cần quay lại thời điểm trước đây. Tình yêu vay mượn này, tôi cần trả lại cho cô ấy. Có lẽ, tôi sẽ đi thật xa, để quên hết quãng thời gian ngọt ngào được ở bên anh. Tôi biết anh cũng đã yêu tôi rồi, nếu tôi vẫn ở lại sẽ làm khó cho anh. Vì yêu vay mượn, nên tôi chấp nhận thiệt thòi.
Theo Khampha
Điều mẹ dạy Mẹ tôi là một người phụ nữ tuyệt vời. Bà trao cho tôi sự sống, dạy tôi, nuôi dưỡng tôi thành người. Nhưng điều quan trọng hơn cả, bà yêu tôi vô điều kiện. Vì mẹ bảo "dù có chuyện gì xảy ra, mẹ vẫn luôn ở bên con". Mẹ dạy rằng, khi yêu, đừng quá phụ thuộc vào người yêu. Hãy cho...