Đàn ông toàn thằng đểu như nhau
Đàn ông không thằng nào không đểu, chẳng tin được thằng nào. Trước đây, tôi cũng từng tin rằng tình yêu sẽ làm cho đàn ông thay đổi. Nhưng đó mãi chỉ là ước muốn viển vông của chị em phụ nữ. Sự trăng hoa và Sở Khanh đã ăn sâu vào máu của đàn ông rồi, không bao giờ thay đổi được đâu.
Anh ta đã từng thóa mạ vợ trước của mình là ‘đĩ’, rồi ‘đốn mạt’, ‘bẩn thỉu’. Vậy mà bây giờ chính anh ta lại làm điều mà anh ta khinh thường ấy, rồi lại tự bào chữa bằng cái lý do đàn ông thiếu thốn, phải giải tỏa. Khốn kiếp!
Lần đầu tiên tôi nếm mùi vị cay đắng khi bị phản bội là năm 23 tuổi. Người đó là mối tình đầu của tôi, người đã cho tôi lần đầu của mọi trải nghiệm, từ hạnh phúc tột cùng đến khổ đau tột cùng.
Chúng tôi là bạn từ cấp 3, lên đại học thì yêu nhau. Mối tình đẹp, ngây thơ, trong sáng. Tôi đã vô cùng tin tưởng người mình yêu, cảm thấy rất hiểu, nắm rõ trong lòng bàn tay. Ngờ đâu tôi đã bị lừa trắng trợn.
Cũng như nhiều người đàn ông khác, anh tỏ ra tò mò và muốn thân mật hơn với người yêu. Tôi muốn giữ trinh tiết đến ngày cưới nên đã bảo anh cố chờ. Mỗi lần anh nói thèm khát được gần gũi, rồi còn tưởng tượng ra sự hạnh phúc của đêm đầu tiên giữa 2 đứa, tôi đều thấy áy náy và cảm thấy thương anh. Tôi luôn cảm thấy có lỗi với người yêu vì chuyện này.
Nhưng ngờ đâu, miệng thì anh nói luôn phải chịu đựng thiếu thốn về tình dục vì tôi song sau lưng, anh ta là một tay chơi chính hiệu, thường xuyên đi chơi gái. Tôi biết điều này qua một cô bạn cùng lớp và cũng là người yêu của bạn thân anh ta. Tôi sốc khi biết người yêu mình đều đặn đi chơi gái mỗi tuần, thậm chí còn là kẻ đầu têu lôi kéo bạn bè xung quanh.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Anh xin lỗi nhưng rồi ngay lập tức lại ngụy biện tất cả chỉ vì thiếu thốn quá, thèm khát quá; rồi thì đàn ông ai cũng vậy. Anh ta nói nếu được cùng tôi thì chắc chắn chẳng bao giờ thèm lang chạ với gái làng chơi.
Tôi cảm thấy khinh ghét anh ta vô cùng. Đúng kiểu gái đĩ già mồm, đã sai không biết nhục, biết sửa sai lại còn đổ lỗi cho người khác. Tôi chia tay dù cả hai gia đình đã qua lại và bàn đến chuyện hôn nhân. Đối với tôi, sự phản bội trong tình yêu là không thể chấp nhận.
Sau cú sốc đầu đời đó, tôi mất hẳn niềm tin vào đàn ông và tình yêu. Nhất là khi đi làm, ra xã hội, chứng kiến sự trăng hoa của lũ đàn ông, tôi càng ghê tởm.
Không biết bao nhiêu lần tôi phải an ủi bạn bè, đồng nghiệp bị chồng, người yêu phản bội. Nhìn cảnh chị em phụ nữ tin tưởng, hy vọng quá nhiều rồi thất vọng lại nhiều, tôi càng thêm căm hận sự trăng hoa của bọn đàn ông.
Rồi tôi cũng gặp một trường hợp dị biệt, một người đàn ông bị vợ cắm sừng lên đầu. Anh ấy tên Minh, làm cùng cơ quan với tôi, một người khá kín tiếng và ít nói. Trong một lần say rượu khi liên hoan ở công ty, anh đã kể cho tôi câu chuyện buốn của mình. Phần vì thương, phần vì đồng cảm, tôi và Minh ngày càng sáp lại nhau.
Một thời gian sau, chúng tôi cưới. Dù là gái tân nhưng tôi chấp nhận lấy người đàn ông từng có vợ, lại có đứa con riêng. Bởi tôi tin Minh từng chịu nỗi đau bị phản bội và hận những kẻ phản bội thì sẽ không làm điều đó với người khác.
Nhưng đàn ông cuối cùng vẫn chỉ là đàn ông – những con mãnh thú sống bằng nửa thân dưới biết nói tiếng người. Trong quá trình tôi mang thai, anh ta đã đi mèo mỡ ở ngoài. Tôi phát hiện ra cũng bởi thấy hộp bao cao su để ở tủ quần áo vơi đi và lén theo dõi anh ta.
Các bạn biết lúc bị tôi chất vấn, anh ta nói gì không? Anh ta bảo đó không phải là sự phản bội bởi anh ta vẫn chỉ yêu vợ và con. Chẳng qua là thiếu thốn tình dục quá cho nên mới gặp vài cô gái giải tỏa. Tôi ghê tởm anh ta.
Anh ta đã từng thóa mạ vợ trước của mình là “đĩ”, rồi “đốn mạt”, “bẩn thỉu”. Vậy mà bây giờ chính anh ta lại làm điều mà anh ta khinh thường ấy, rồi lại tự bào chữa bằng cái lý do thiếu thốn, phải giải tỏa. Khốn kiếp!
Một lần nữa, tôi nhận ra bản chất của đàn ông. Tôi không chịu nổi khi phải sống chung với kẻ phản bội. Tôi đã dọn về nhà mẹ đẻ khi mang thai ở tháng thứ 8. Hiện, vợ chồng tôi ly thân, chờ khi sinh con ổn định rồi tôi sẽ ra tòa.
Những ngày này, anh ta van nài, xin xỏ tôi, hứa hẹn đủ. Nhưng tôi biết, anh ta vẫn đi chơi gái. Một khi dính vào cái thứ này, cho vàng cũng không dứt ra nổi.
Tôi chẳng tiếc gì loại người phản bội, thú vật đó. Tôi chỉ thương con tôi và đứa con riêng của chồng tôi. Hai lần nó bị vất bỏ, một lần là mẹ nó, một lần là tôi. Mỗi khi con bé gọi sang tìm mẹ hai, dù biết phần nhiều là do bố nó xúi giục, tôi vẫn không kiềm được nước mắt.
Sau vụ này, tôi quyết không động lòng, không yêu đương với người đàn ông nào nữa. Đàn ông đểu giả luôn tự cho mình cái quyền được ngoại tình, được phản bội. Tôi khinh tất cả đàn ông!
Theo Xinhxinh
Một hy vọng mong manh
Trước tiên tôi xin cám ơn đã cho tôi có cơ hội được viết lên tâm sự của mình. Thật sự tôi hy vọng bài viết này có thể giúp cho người ấy có thể quay về bên tôi...
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình không có cha từ nhỏ. Cha tôi đã bỏ mẹ con tôi khi tôi chưa đầy 3 tuổi. Mẹ tôi đã tần tảo nuôi tôi khôn lớn, tôi tuy là con gái nhưng ngay từ nhỏ tôi đã có tính cách mạnh mẽ như con trai. Chính vì cuộc sống từ nhỏ của tôi đã mất đi tình yêu thương của cha nên tôi trở nên cá tính như con trai. Và khi lên cấp 3 tôi phát hiện mình không thích con trai, tôi biết về giới tính mình có vấn đề. Mỗi ngày tôi sống trong nỗi buồn và chán nản... Nhưng tôi không thể kiềm chế được bản thân mình và rồi từ lúc nào tôi đã bước chân vào cái thế giới người ta hay gọi là thế giới thứ 3. Từ thế giới này tôi đã tìm kiếm cho mình một người đồng cảm có thể tâm sự và chia sẻ...
Cách đây 4 năm về trước, mọi chuyện đã bắt đầu khi tôi tốt nghiệp cấp 3 và thi rớt đại học... Tôi không biết chọn cho mình con đường nào hết thế là tôi được người quen giới thiệu vào một nhà hàng để làm thu ngân. Lúc đầu công việc không có gì là khó với tôi. Tình yêu của tôi bắt đầu khi gặp cô ấy - một người con gái không đẹp - thân hình tròn trịa, mái tóc dài mà đen của cô ấy nhìn rất quyến rũ. Tôi đã đem lòng thương cô ấy. Mỗi cử chỉ và thói quen của cô ấy luôn được tôi ghi nhớ. Cô ấy làm phục vụ, cha mẹ cô ấy đã mất sớm nên từ nhỏ đã tự kiếm tiền mưu sinh. Tôi rất khâm phục cô ấy, mỗi ngày đi làm chỉ mong được gặp cô ấy thôi. Cho đến một ngày cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã có bạn trai, lòng tôi như nghẹn lại không nói được lời nào. Tôi biết mình phải làm gì và rút lui từ từ. Khi nghe cô ấy nói lòng tôi rất buồn tôi đành chúc cho cô ấy hạnh phúc.
Hy vọng những dòng tâm sự này có thể giúp tôi tìm được cô ấy... (Ảnh minh họa)
Rồi có một ngày cô ấy kể cho tôi nghe chuyện của cô ấy và bạn trai, cô ấy nói không muốn quen người bạn trai đó nữa, lòng tôi rất mừng nhưng tôi không bao giờ chia cắt họ. Tôi nói cô ấy có gì thì cứ từ từ đừng chia tay vội như vậy sau này sẽ hối hận đấy. Nhưng cuối cùng cô ấy cũng chia tay và cô ấy buồn cô ấy tâm sự với tôi, tôi đã kể cho cô ấy nghe rằng tôi là một người đồng tính, cô ấy rất ngạc nhiên và không hề xa lánh mà còn nói chuyện tâm sự với tôi nữa. Lòng tôi vui lắm vì mình sắp tìm được nửa kia của mình rồi. Cuối cùng mình cũng chinh phục được cô ấy, cô ấy chấp nhận làm bạn của mình.
Chúng tôi đã quen nhau và yêu nhau được 4 năm, chúng tôi đã vượt qua nhiều chuyện nhưng không vượt qua được miệng đời. Chính những lời nói của người ngoài đã làm cho tôi mất cô ấy mãi mãi... Tôi biết 2 người con gái yêu nhau sẽ không bao giờ có kết quả nhưng tôi vẫn hy vọng sẽ có kỳ tích nhưng nào ngờ cô ấy không vượt qua được miệng lưỡi của những người không hiểu biết gì một thế giới văn minh là gì? Chính họ đã dồn ép cô ấy bỏ đi mà không nói với tôi một lời nào? Tôi đau khổ như muốn chết, mỗi ngày chỉ mong mỏi cô ấy quay và mong được gặp cô ấy một lần.
Chúng tôi tuy là những người đồng tính nhưng trong xã hội này chúng tôi không hề làm hại ai mà chúng tôi cũng lao động kiếm tiền như bao người bình thường khác. Trong khi đó mọi người lại cho chúng tôi là những người bệnh hoạn của xã hội nhưng họ có bao giờ nghĩ đến cảm giác của chúng tôi không? Cha mẹ sinh chúng tôi ra cũng có muốn chúng tôi lệch lạc như vậy đâu chứ nhưng vì bản chất của chúng tôi như vậy không thể thay đổi được. Ở đây tôi chỉ hy vọng những ai có bạn bè, con cái, hay người thân hãy mở rộng vòng tay chào đón thông cảm chia sẻ những tâm sự cùng họ. Tôi giờ như người đã chết từ ngày cô ấy đi tới bây giờ trong lòng tôi chưa bao giờ cảm thấy vui được tôi chỉ mong có thể gặp lại được cô ấy... Hy vọng những dòng tâm sự này có thể giúp tôi tìm được cô ấy...
Theo VNE
Yêu một người, nhớ đến một người Khi ở bên người yêu mình, tôi lại nhớ đến anh... nhưng mỗi khi ở bên anh, tôi lại cảm thấy có lỗi với người yêu của mình Năm nay tôi 26 tuối, tôi là một cô gái năng động, hoạt bát, thân thiện và cũng rất nhẹ nhàng. Ngày nào khi đến công ty, việc đầu tiên tôi làm là đọc những...