Đàn ông “t.inh t.rùng đã lên não”
Thấy mình run như cầy sấy trong góc phòng, bác quay sang mắng Huy một trận thậm tệ: “Con bé sợ thế này mà mày còn cố tình ép. Sớm muộn gì nó chẳng là của mày mà phải vội vàng. Đồ đàn ông “t.inh t.rùng lên não”".
Ảnh minh họa
Mọi người vào chúc mừng mình đi. Mình sắp lấy chồng rồi, tuần sau là sẽ đám hỏi và 1 tháng nữa sẽ cưới. Mình 24 t.uổi, còn anh ấy 27. Như thế có còn trẻ quá để đeo gông vào cổ phải không mọi người?
Nhưng mà Huy – chồng chưa cưới của mình thì cứ sôi sùng sục lên ấy. Chị em biết lí do là gì không? Chỉ vì mình không cho anh quan hệ trước hôn nhân nên anh phải cưới ngay để được hoàn toàn thuộc về nhau. Hình như anh không chịu được mọi người ạ.
Mỗi lần gặp mình, Huy lèo nhèo suốt cả ngày về chuyện ấy. Nào là yêu nhau thì phải hết mình, nào là em đừng có cổ hủ lạc hậu dở hơi, anh không thích. Vài lần mình và Huy cãi cọ suýt chia tay chỉ vì chuyện này.
Sau cùng, cả hai quyết định đàm phán, mỗi đứa nhịn đi một ít. Mình đồng ý cho lão sờ soạn thêm được 1 ít ngoài “ôm, hôn” nhưng nhất quyết không được “lấy mất zin” của mình. Nhưng con “sói” của mình không chịu yên như vậy. Anh tìm đủ mọi cách để “dụ khị” mình.
Mọi người có biết chiêu bài thường xuyên của mấy chàng để lôi kéo cánh phụ nữ vào nhà nghỉ không? Đó là chiêu giả vờ đau bụng, đau đầu đấy. Huy của mình cũng một lần áp dụng kế đó.
Hôm ấy, hai đứa đi ăn ốc luộc ở quán quen về. Đang đi đường thì lão dở chứng, la toáng lên: “Em ơi anh đau bụng quá, nhịn không nổi. Chắc ăn ốc bị Tào Tháo đuổi rồi. Mình vào kia đợi anh giải quyết chút nha”. Thế rồi, lão phi như bay vào nhà nghỉ bên đường.
Video đang HOT
Vào đến phòng một cái là con “sói” giả vờ vào nhà vệ sinh ngồi mươi phút rồi ra ôm chặt lấy mình. Mình để cho lão ôm, hôn, đụng chạm đủ cả. Đến lúc quan trọng nhất, “sói” già động vào cạp quần của mình định kéo ra thì mình đạp lão một phát lăn xuống đất, rồi la toáng lên “Anh ơi, em đau bụng!”.
Rồi mình phi vào nhà vệ sinh với tốc độ ánh sáng. Vào trong đó, mình vừa giả vờ kêu la vừa bấm bụng nhịn cười. Được 15 phút, mình lê xác ra nằm bẹp trên giường. Lúc sau thì “sói” già lại ngọ nguậy. Mình lại c.hơi b.ài cũ, cứ lúc lão gần đến bước cuối thì mình lại đạp ra và rúc vào nhà vệ sinh.
Hôm ấy, cả tiếng đồng hồ mình cứ vờn lão như vậy. Chắc lão cũng biết thừa, tức mà không làm được gì. Tối đó, mình về nhắn tin: “Anh ơi, từ sau đừng ăn ở hàng ốc ấy nữa. Hai đứa mình cùng đau bụng khổ ghê. Giờ về em vẫn còn đau này”. Lão hiểu ý ngay và chả bao giờ dám giở bài “đau bụng” ra với mình nữa.
Lần nữa, khi Huy đòi ráo riết quá, mình vờ đồng ý. Sau đó, mình nũng nịu nói đòi anh phải làm như là đêm tân hôn thật sự. Tức là phải l.àm c.huyện ấ.y tại phòng ngủ tương lai của bọn mình (phòng ngủ hiện tại của anh bây giờ) và phải thật lãng mạn.
“Sói” ngốc của mình sướng rơn, đi mua chăn đệm mới, rồi hoa hồng, nến thơm để chuẩn bị. “Sói” còn căn giờ hoàng đạo 9h30 trưa, lúc ấy bố mẹ anh đều đi làm, em anh đi học không có nhà.
Còn mình, mình lặng lẽ đặt hàng tặng mẹ anh lọ kem sâm dưỡng da mà bác lùng sục mấy tháng trời. Mình cũng dặn dò người giao hàng phải gửi đến nhà Huy vào đúng 10 giờ sáng hôm ấy.
Hôm đó, bọn mình đang cuồng nhiệt thì mẹ Huy về để lấy hàng. Đó cũng là lúc quan trọng Huy định tiến tới. Mình vừa khóc, vừa la toáng cả nhà: “Anh ơi, em sợ lắm. Anh tha cho em đến ngày mình cưới đi anh!”.
Y như mình dự đoán, bác gái xông vào phòng Huy. Thấy mình run như cầy sấy trong góc phòng, bác chạy lại trùm chăn cho mình, ôm mình. Bác quay sang mắng Huy một trận thậm tệ.
“Thằng khốn nạn! Con bé sợ thế này mà mày còn cố tình bắt ép. Sớm muộn gì nó chẳng là của mày mà phải vội vàng. Đồ đàn ông “t.inh t.rùng lên não”".
Huy bị mắng thì ngơ ngác. Còn mình thì cuộn tròn vào lòng mẹ chồng tương lai khóc nức nở, trong bụng cười thầm vì kế hoạch thành công ngoài mong đợi.
Còn vài độc chiêu nữa mình dùng để từ chối “sói” ngốc của mình. Nhưng kể ra thì chắc phải hết cả ngày mất. Hồi tháng 9, kỉ niệm 1 năm yêu nhau của bọn mình, anh lại đòi hỏi.
Mình khóc lóc “Anh ơi, em đang trong kì nguy hiểm, lỡ đâu có bầu”. Huy bảo “Đừng lo, có gì anh sẽ cưới em”. Mình nói “Vậy thì cưới nhau luôn đi rồi em sẽ chiều. Chứ quan hệ thế này, em sợ có thai rồi bụng lùm lùm mặc áo cưới dân tình cười cho thối mặt”.
Huy gườm gườm bảo “Em nhớ lời này đó”. Rồi ngày hôm sau, anh bất ngờ đến cơ quan mình cầu hôn trước toàn thể bàn dân thiên hạ. Mình cảm động vừa đồng ý vừa rơi nước mắt.
Huy đứng dậy ôm mình, thì thầm bên tai: “Anh thèm quá không nhịn được nữa nên phải chạy tới đây xin lấy em về đấy”. Đúng là “sói” ngốc của mình, giây phút lãng mạn thế mà cũng nổi m.áu “dê già” được!
Theo VNE
Tôi có nên quên đi mối tình oan nghiệt này?
Tôi mở tủ và tá hỏa: Số t.iền dành dụm để cho mẹ tôi chữa bệnh đã không cánh mà bay. Tôi xem lại mấy thứ khác cũng không còn ở vị trí cũ.
Sau giây phút thất thần, tôi bấm điện thoại gọi cho Phương. Chuông đổ nhưng không có người bắt máy. Cô ấy đã biến mất cùng với mối tình oan nghiệt của tôi.
Tôi gọi lại lần thứ ba thì câu trả lời cho tôi là "ò í e... số điện thoại quý khách vừa gọi đang ngoài vùng phủ sóng, vui lòng gọi lại sau". Tôi còn đủ bình tĩnh để gọi lại thêm chừng một trăm lần nữa. Thế nhưng trả lời cho tôi vẫn là cái giọng đáng ghét được cài sẵn của nhà mạng...
"Trăng sao gì nữa? Vậy là gặp con bợm cái rồi, bị nó lừa rồi"- thằng bạn thân của tôi bảo. Tôi cũng đã loáng thoáng nghĩ như vậy nhưng cố gạt đi. Không lẽ người đẹp như thế, học thức như thế, đạo đức như thế lại là một kẻ l.ừa đ.ảo chuyên nghiệp? Nếu thế thì cuộc đời này còn gì đáng tin tưởng nữa đây? Tôi thầm mong Phương gặp chuyện gì đó bất trắc nhưng nhẹ thôi nên không thể liên hệ với tôi. Trong thâm tâm, tôi vẫn muốn tiếp tục câu chuyện tình yêu với người con gái xinh đẹp, dịu dàng ấy.
Tôi quen Phương trên mạng, sau đó đã gặp nhau ngoài đời rồi mới quyết định yêu và cưới. Gia cảnh của nàng rất đáng thương. Cha mất, mẹ bệnh tai biến nằm một chỗ đã lâu. Một mình Phương phải gánh vác cả gia đình. Hôm nàng đưa tôi về thăm gia đình, tôi đã rớt nước mắt khi thấy tình cảnh của nàng. Tôi quyết định chia sẻ bớt nhọc nhằn trên đôi vai gấy yếu của nàng. Khi đứng trước người mẹ đang sống đời sống thực vật của Phương, tôi hứa sẽ bảo bọc con gái bà, cùng nàng chăm sóc bà và mấy đứa nhỏ. Hôm đó Phương đã khóc và nói nàng biết ơn vì tôi đã không chê nàng nghèo khó, nặng gánh gia đình.
Chính tôi cũng nghĩ số phận đang mỉm cười với mình. "Bằng lòng làm vợ anh nhé?"- tôi nhìn sâu vào mắt nàng. (Ảnh minh họa)
Trở về Sài Gòn, tôi lao vào chuẩn bị ngay mọi thứ cho đám cưới. Tôi mua nhẫn kim cương, bông tai, dây chuyền, lắc vàng và cả một chiếc kiềng vàng. Tôi muốn cô gái tôi yêu sẽ được nở mày, nở mặt với bạn bè, người thân để bù lại việc nàng phải lấy một người chồng lớn t.uổi gấp đôi mình và đã từng có một đời vợ.
Khi trông thấy những thứ ấy, Phương đã bật khóc. Rồi nàng ôm chầm lấy tôi, hôn tôi như mưa như gió, vừa hôn vừa khóc và nói nàng rất hạnh phúc, cuối cùng thì số phận đã mỉm cười khi mang tôi đến cho nàng. Khỏi phải nói tôi hạnh phúc thế nào khi được ôm trong tay thân hình tươi trẻ, tràn đầy sức sống của nàng.
Chính tôi cũng nghĩ số phận đang mỉm cười với mình. "Bằng lòng làm vợ anh nhé?"- tôi nhìn sâu vào mắt nàng. Trả lời tôi là đôi mắt đẫm lệ nhưng đôi môi lại tươi cười. Tôi rung rung đeo vào tay nàng chiếc nhẫn kim cương thay cho lễ đính ước. Chúng tôi sẽ làm đám cưới vào tháng Giêng năm sau khi mãn tang cha tôi. Vả lại, tháng Giêng là mùa xuân, khí trời mát mẻ, sức khỏe của mẹ tôi cũng tốt nên đám cưới sẽ vui hơn.
Thế nhưng mọi dự tính của tôi đã hoàn toàn đảo lộn. Sau hai tuần hạnh phúc bên nhau, người đẹp của tôi đột ngột biến mất chẳng để lại tăm hơi. Tôi chạy lên nhà nàng. Vẫn người đàn bà nằm bất động trên giường, vẫn những đ.ứa t.rẻ nhếch nhác như cũ. Điều mới mẻ duy nhất là có thêm một cặp vợ chồng nghèo khó xưng là chủ gia đình. Họ nói hôm trước có một cô gái xinh đẹp đến đây cho hai vợ chồng một số t.iền và bảo cho thuê nhà một ngày để nghỉ ngơi vì cô ta ở nước ngoài về, đang tìm một người thân quanh vùng. "Cô ấy bảo tụi tôi cứ ở trên rẫy, mẹ tôi thì cô ấy sẽ chăm sóc dùm khi chúng tôi đi vắng"- anh chồng nói như vậy. "Cô ấy cho tụi tôi 500 ngàn, cho tụi nhỏ rất nhiều bánh trái"- người vợ nói thêm.
Tôi ra về như kẻ mất hồn. Trời ạ, từng t.uổi này mà tôi còn bị lừa tình. Tôi thấy đau như bị hoạn và tự hỏi mình là nên quên đi mối tình oan nghiệt này hay tiếp tục đi tìm kẻ đã giăng bẫy đưa mình vào tròng một cách ngon ơ như vầy? Nếu tìm gặp thì chắc gì tôi lấy lại của nã đã mất?
Mà hình như mấy hôm nay, tôi loáng thoáng thấy nàng trên mạng. Nàng đang thả câu. Đã có mấy con cá tung tăng vây quanh. Đúng hơn, đó không phải cá mà là những con trâu già thích gặm cỏ non như tôi. Tôi chỉ muốn nói một điều với mấy anh bạn, xin hãy tỉnh táo, đừng nhắm mắt lao vào mấy cô gái lả lơi, đưa đẩy trên mạng rồi bây giờ t.iền mất, tật mang như tôi...
Theo VNE
Trả thù người đàn ông trăng hoa Anh ta trăng hoa với những cô gái khác và không tiếc lời chê bai, khinh miệt tôi. Sau khi đọc bài viết: "Bồ anh chân dài, n.gực b.ự lắm", tôi rất thông cảm với người phụ nữ này vì tôi cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh như chị bây giờ. Nhưng tôi may mắn hơn khi mình vẫn chưa quyết định...